Dựa vào ký ức, Đàm Tiểu Thi đi đến đến bên cạnh ổ cỏ, lúc này không biết Hill lại lục cái gì trong rương gỗ.
Cô nhớ rõ loài hổ, sử tử gì đó đều có thể nhìn rõ trong bóng tối xem ra thú nhân cũng có thể.
Hill tìm được một tấm da thú rất lớn, trải lên trên ổ cỏ, giọng nói mang theo vài phần lười biếng, nói: "Ngủ đi."
Đàm Tiểu Thi ngồi xuống, tùy tay sờ sờ, hóa ra là hắn trải da thú, ừm, đúng là như vậy thoải mái hơn rất nhiều.
Hill nằm xuống, còn thoải mái cọ cọ trên tấm da thú.
Đàm Tiểu Thi chọn chỗ xa hắn nhất nằm xuống, cô vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới.
Lần đầu tiên Hill ngủ cùng giống cái, vốn dĩ sau khi ăn xong, hắn xác thật cảm thấy buồn ngủ, nhưng lúc này nằm bên cạnh giống cái, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, hắn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Tưởng tượng đến sau này đều có thể ngủ bên cạnh giống cái khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ, thật muốn lăn vài vòng!
Sau một lúc lâu, hắn nghe thấy tiếng hô hấp của giống cái đã ổn định, đoán rằng giống cái đã ngủ rồi, cho nên lặng lẽ dịch người về phía cô.
Dịch vài cái, hắn thấy giống cái không có phản ứng, sau đó lại xê dịch.
Cứ như vậy, hắn dịch đến gần giống cái, thẳng đến khi bàn tay của hắn có thể chạm vào làn da non mịn bóng loáng của cô.
Aaaaaaaa..
Hắn miễn cưỡng khắc chế, không làm chính mình kêu ra tiếng, mà là ở trong lòng vui sướng mà kêu một tiếng.
Thân thể giống cái sờ thật thoải mái..
Hắn bị xúc cảm tinh tế làm cho thất thần, sau đó không kìm được mà nâng tay sờ lên khuôn mặt ngủ say của giống cái.
Làn da trên mặt giống cái cũng rất non, làm hắn sờ yêu thích không buông tay.
Hắn nhớ rõ làn da của những giống cái khác không mềm như vậy, so với giống đực bọn họ tự nhiên da các nàng tinh tế hơn rất nhiều nhưng vẫn ngăm đen thô ráp.
A aa.. Thật muốn hôn một cái..
Hill nghĩ như vậy, miệng cũng đã tiến lên trên.
Nhưng môi của hắn vừa mới chạm vào mặt giống cái, đột nhiên trước mắt tối sầm, sau đó cơ thể bị đè xuống, giống cái đang ngủ vậy mà đột nhiên tỉnh dậy đè trên người hắn, hai tay nhanh chóng bắt lấy tay hắn ghì chặt lên đỉnh đầu.
"Anh muốn làm cái gì?" Đàm Tiểu Thi vẫn không nhìn thấy gì cả nhưng cô biết người nọ là Hill.
A a?
Giống cái của hắn thật nhanh nhẹn!
Hơn nữa, lúc này giống cái đang ngồi trên người hắn, cái đùi mềm mại kẹp chặt eo hắn, mà thân thể hắn cũng dần dần biến hóa.
"Ực.."
Trong bóng đêm, vang lên một tiếng nuốt nước, ở trong thạch ốc yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Ách..
Khóe miệng Đàm Tiểu Thi giật giật, đang muốn đứng dậy nhưng Hill lại đột nhiên ôm cô xoay người một cái, biến thành tư thế cô ở dưới hắn ở trên.
"Ta muốn cùng ngươi sinh nhãi con!" Hill nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Thi, nghiêm túc kiên định mà đến.
Đàm Tiểu Thi không nhìn thấy rõ Hill nhưng cô tưởng tượng được dáng vẻ sắc cấp công tâm của hắn. Khóe miệng Đàm Tiểu Thi mím chặt, đó là dấu hiệu cô sắp nổi giận.
Hơn nữa dù không nhìn thấy Hill nhưng cô có thể cảm giác được một vật cứng chọc vào đùi mình.
Dù chưa yêu đương bao giờ, nhưng cô không phải thiếu nữ không biết gì, tất nhiên biết đó là thứ gì!
Sắc sư tử!
Cho nên, đáp lại Hill, là một cú đấm lên bụng.
"A.." Hill kêu rên một tiếng, nhưng hắn vẫn ghé vào người Đàm Tiểu Thi, không muốn đứng dậy.
"Không muốn biến thành thái giám thì cách xa tôi ra một chút!" Đàm Tiểu Thi lạnh lùng nói.
Sự đau đớn trên bụng còn không có biến mất, Hill rầu rĩ hỏi: "Thái giám là cái gì?"