Lan Trạch vừa lạnh vừa đói, ở đây chẳng ai nói chuyện với em, tối om, em chỉ có thể ngồi dưới sàn co cụm vào tường, đã hai ngày em chưa ăn gì, trong thời gian bị giam mỗi ngày chỉ có một bát nước thôi.
Bụng em réo mấy lần liền rồi, em tự giác hồi tưởng lại thật kĩ những việc mình đã làm, có lẽ em không nên viết thư, nhưng nếu nói em có lòng dạ bất chính... lải nhải lặt vặt mỗi ngày cũng sai ư?
Lan Trạch không nghĩ ra, em muốn ăn điểm tâm nóng hổi, muốn nằm ngủ trên chiếc giường con của mình, ở trong phòng cấm túc em cứ thấy ngạt thở, em ghét chỗ này.
Em chỉ có thể phân biệt thời gian qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nếu sáng thì là ban ngày, tối thì là ban đêm, em đếm ngón tay để nhớ.
Nếu có ai đưa em ra khỏi đây thì tốt quá.
Lan Trạch ôm đầu gối mình thầm nghĩ, nếu Nguyễn Vân Hạc có thể đưa em ra khỏi đây thì em sẽ không giận Nguyễn Vân Hạc nữa.
Đến đêm em không ngủ được, cực kì nhớ mẹ, chỉ có thể chạm lên khóa bạc ở cổ mình, em không muốn khóc đâu nhưng mắt cứ ươn ướt, em chớp mắt xua nước mắt đi.
Với em ở trong phòng cấm túc một ngày dài như một năm, chẳng trách không ai chịu ở đây hết, chỗ này quá hợp để trừng phạt mọi người, ở một lần xong không ai muốn đến lần thứ hai nữa.
Lan Trạch đã tẽ đầu ngón tay đếm bốn lượt rồi, chắc vẫn còn một ngày một đêm nữa, song mới hết hai ngày, sang ngày thứ ba, vừa sáng sớm thị vệ đã đến dẫn em ra ngoài.
Em không hiểu gì cả, thị vệ nói cho em: "Hạ đại nhân kiểm tra lại việc này, thái sử Lục chưa tra rõ đã bắt cậu vào phòng cấm túc, sự việc sẽ được điều tra lại rõ ràng."
"Cậu cứ về trước đi đã."
Hạ đại nhân... là Hạ đại nhân kia ư?
Lan Trạch nhớ lại, mình từng viết thư cho Hạ đại nhân, hỏi đối phương tại sao thư đồng phải chịu liên đới từ chủ tử.
Em nghĩ ngợi trên đường, lúc ra ngoài trông thấy ánh sáng mặt trời suýt thì chảy nước mắt vì mừng, em đi bộ mà đói quá nên hơi váng đầu, tự đi thật chậm về.
Có vẻ Hạ đại nhân này... là một người tốt.
Lan Trạch nghĩ thế, em về đến sân nhỏ của mình, ăn cơm rồi ôm chăn thiếp đi, chỉ ở trong phòng suốt cả ngày.
Lúc trong phòng cấm túc Lan Trạch đã suy nghĩ rõ ràng, tuy em với đối phương không có gì cả, chắc đối phương là học sinh của Quốc tử giám, Lan Trạch chưa gặp đối phương bao giờ, tốt nhất sau này cứ không liên lạc nữa.
Nghĩ vậy, nhưng đến tối em vẫn ghé Tàng thư các một chuyến.
Góc trong Tàng thư các cực kì yên tĩnh, ấy là chỗ thường ngày em hay ngồi, bây giờ nơi ấy trống không, ở mép bệ cửa sổ có ba nhành lan rủ xuống.
Hai cành trước hơi ố vàng, đã héo mất rồi, cành còn lại trông tươi hơn, có lẽ mới hái sáng nay.
Trông thấy ba nhành lan ấy, Lan Trạch rung động khe khẽ trong lòng, em lấy mảnh giấy trên bàn, cầm bút son do dự giây lát rồi viết mấy câu lên giấy, tương đối khó khăn trúc trắc.
Vốn dĩ Lan Trạch tưởng đối phương sẽ không trả lời, hai ngày đều không đến Tàng thư các, đến ngày thứ ba rẽ vào thì phát hiện một tờ giấy trong cuốn sách em mượn, kẹp ở đúng chỗ lần trước em đang đọc đến.
Có vẻ trí nhớ đối phương cực tốt, em chỉ nhắc đến đúng một lần thôi, đối phương lại có thể suy đoán được với năng lực học của em thì quyển tiếp theo em đọc sẽ là gì và đã đọc đến đâu.
Chữ viết trên mảnh giấy dịu dàng thanh tú, đối phương hẹn cuối tháng gặp mặt em ở cầu Đoạn Dung, còn dặn em phải ăn uống đầy đủ, chăm sóc bản thân.
Ở Quốc tử giám Lan Trạch suốt ngày chỉ học thuộc đọc sách, em cầm tờ giấy đứng yên tại chỗ một lúc lâu, ngó nghiêng trái phải, rõ ràng không có ai mà mặt em cứ nong nóng.
Em từng nghe nói về cầu Đoạn Dung, ấy là nơi tình nhân tri kỉ gặp nhau, nghe nói chân cầu nối liền sông Trường Sinh, người có duyên cùng đi qua cầu một lần thì sau này sẽ được bên nhau dài lâu.
Quãng thời gian còn lại Lan Trạch vẫn loanh quanh vòng tròn ba điểm lớp học phòng ở thư viện, cơ mà thi thoảng lại ngẩn ngơ, mong đợi thời gian nghỉ cuối tháng hơn một chút xíu, không kìm được nghĩ ngợi xem đối phương là nam tử hay nữ tử.
Nếu là nữ tử, liệu có phải vị công chúa nào không nhỉ?
Chỉ vài công chúa có tư cách vào học ở Quốc tử giám, ngoài ra thì trừ nữ quan được khâm định nhậm chức ra, các nữ tử khác không có cơ hội đến đây.
Nếu là nam tử cũng không sao hết.
Đến đợt nghỉ cuối tháng, Lan Trạch thu dọn đồ đạc xong từ rất sớm. Em không ngờ Tạ Cảnh Đình sẽ đến, lúc trông thấy Tạ Cảnh Đình em hơi bất ngờ.
Giờ em mới nhớ ra, tháng này xem như em lại gây họa, nhưng mà thái sử Lục chưa tra xét rõ đã nhốt em lại, chắc việc này không trách em được chứ.
"Đốc chủ." Lan Trạch gọi một tiếng mềm mại, không biết tại sao Tạ Cảnh Đình phải đến đón em, em lo là vì mình phạm lỗi, thái độ cực kì thận trọng, ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Em chưa biết là vừa nãy Tạ Cảnh Đình đã ngồi trên xe ngựa đọc hết tất cả thư từ của em, thậm chí đồ vật cả hai tặng nhau, rồi cả việc vì sao em bị giam cấm túc, Tạ Cảnh Đình đã nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay.
"Ta nghe nói mấy hôm trước Lan Trạch bị cấm túc oan." Tạ Cảnh Đình lên tiếng, ánh mắt nhìn vào gương mặt Lan Trạch, "May có Hạ đại nhân ở Quốc tử giám tra ra việc này, Lan Trạch mới không phải chịu oan."
Lan Trạch đã bị bắt rồi, dù không bị oan thì cũng không ngăn nổi xì xào bàn tán. Chắc các bạn học sẽ chê cười em, nhưng cũng chưa thấy ai nhạo báng thẳng mặt em thật.
Nhắc đến Hạ đại nhân, Lan Trạch không có cảm giác gì mấy, em chỉ thấy tương đối biết ơn đối phương, trong lòng em sợ Tạ Cảnh Đình hiểu nhầm hơn, em vội nói với Tạ Cảnh Đình: "Hạ đại nhân đúng là người tốt ạ, đốc chủ, nô tài không hề bí mật trao đổi với người khác đâu ạ."
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ta biết, Lan Trạch có hiểu bí mật trao đổi nghĩa là gì không."
Dĩ nhiên Lan Trạch chỉ hiểu đại khái, em với người ta chưa từng gặp gỡ đương nhiên không thể quy chụp, nếu xét kĩ ra... chắc ý nói hai người tỏ lòng với nhau.
"Thế à, ở lớp Lan Trạch có bị làm khó không, thường ngày mọi thứ thế nào." Có vẻ Tạ Cảnh Đình chỉ tiện thể hỏi thăm.
Những điều muốn nói Lan Trạch đã viết thư kể hết với người khác, cái gì nói rồi dĩ nhiên không nhắc lại lần hai, mấy ngày cuối thì em chưa viết thư nên cũng có vài việc muốn kể cho Tạ Cảnh Đình thật.
"Đốc chủ, ở lớp nô tài không bị làm khó đâu ạ, cơ mà hình như bây giờ Nguyễn thế tử ghét nô tài lắm, sau lần trước bị đốc chủ bắt là không nói chuyện với nô tài nữa."
Lần nào thu dọn đồ đạc Lan Trạch cũng cho cả vào một tay nải nhỏ, túi để ngay cạnh em, em lấy một thứ mình tự làm ra.
"Đây là búp bê vải nô tài làm đấy ạ." Lúc lấy ra Lan Trạch hơi ngại ngùng, em bổ sung thêm: "Giờ lên lớp nô tài học hành ngoan lắm ạ, bao giờ rảnh rỗi mới làm cái này thôi."
Thỉnh thoảng trước khi ngủ đọc sách mệt quá em sẽ nghỉ tay, có ít thời gian rỗi rãnh.
Trong lúc rảnh thì em may búp bê vải từ mấy chiếc khăn tay. Em khâu búp bê vải theo mẫu hình Tạ Cảnh Đình, phải cho ăn mặc giống Tạ Cảnh Đình, bé búp bê mập mạp trông cứ như Tạ Cảnh Đình phiên bản tranh Tết.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình nhìn xuống búp bê vải, y vừa nhìn cái là Lan Trạch lại bắt đầu hồi hộp, lo rằng sẽ khiến y khó chịu.
Lan Trạch cầm bé búp bê, Tạ Cảnh Đình không nói gì, chẳng lẽ trông thấy em mặc yếm đỏ cho búp bê rồi à. Nghĩ vậy, em giũ người búp bê, dém kín áo khoác bên ngoài hơn tí nữa.
"Lan Trạch biết nhiều thứ nhỉ." Tạ Cảnh Đình bình luận một câu.
"Nô tài làm mấy ngày liền đấy ạ, còn bị kim chọc phải mắt cơ." Lan Trạch nhỏ giọng than vãn một câu, lông mi em rủ xuống, tay còn đang cầm búp bê vải.
Tại sao lại làm hình Tạ Cảnh Đình đầu tiên, hình như ngoài Tạ Cảnh Đình ra em cũng không làm hình ai khác được nữa, em định xong Tạ Cảnh Đình sẽ làm một búp bê hình mẹ, thế thì buổi tối có thể ôm búp bê mẹ mà ngủ.
Mấy hôm trước em toàn ôm Tạ Cảnh Đình đi ngủ, chắc do hình tượng đáng sợ của Tạ Cảnh Đình đã in sâu vào lòng em nên ôm Tạ Cảnh Đình phiên bản búp bê em cứ thấy kì cục sao ấy.
Vừa nói xong, đầu em đã bị đỡ lấy.
Lan Trạch buộc phải ngẩng đầu lên, em biết Tạ Cảnh Đình muốn kiểm tra mắt em, em bèn mở to mắt, con ngươi phản chiếu lại hình bóng Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình rũ mắt, dung mạo tươi đẹp soi vào đáy mắt Lan Trạch, Lan Trạch hơi hồi hộp, hơi thở cũng khẽ khàng theo, ngón tay đối phương chạm vào mí mắt em, nhiệt độ vừa vặn mà hơi sần sùi.
Có lẽ vì Tạ Cảnh Đình cầm bút quanh năm, bụng ngón tay y có lớp chai rất mỏng, Lan Trạch chớp mắt theo phản xạ, lông mi sượt qua ngón tay Tạ Cảnh Đình.
Cứ như lông vũ dụi vào.
"Chỉ làm mỗi búp bê này thôi à?" Tạ Cảnh Đình kiểm tra mắt em xong thì thả em ra, hỏi em.
Lan Trạch gật đầu, mất thời gian lắm em mới làm xong một bé, đây là bé đầu tiên em làm, em thích lắm luôn, ôm ấp suốt ngày, nên đến đợt nghỉ cũng phải mang về theo.
"Ta tưởng... Lan Trạch quen được bạn mới ở trường, sẽ nghĩ đến bạn mới trước chứ." Tạ Cảnh Đình nói, tỏ ra rất nghiêm túc.
Nhắc đến bạn mới, Lan Trạch lại nghĩ đến bức thư hẹn gặp kia, đối phương chỉ mới nói là cuối tháng cộng thêm địa điểm, chưa ghi cụ thể hôm nào.
Đợt nghỉ của em tận mấy ngày lận, Lan Trạch định tối sẽ ra thử xem sao.
Lan Trạch hơi xoắn xuýt, em nhớ lại việc lần trước đã cam kết với Tạ Cảnh Đình, vẫn quyết định nói thật cho Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, đúng là nô tài có quen bạn mới ở trường ạ." Nghĩ đến đây tự dưng mặt Lan Trạch nóng lên, em cũng không biết vì sao, xấu hổ nói: "Nô tài còn chưa gặp bạn ngoài đời, ngày nào bạn ấy cũng viết thư trả lời nô tài."
"Tàng thư các vốn có khu ghi lời nhắn giải đáp thắc mắc, nô tài thường đến Tàng thư các một mình, bạn ấy giải thích giúp nô tài nhiều lần lắm ạ, lần nào nô tài để lại giấy bạn ấy cũng trả lời."
Từ bé đến lớn Lan Trạch chưa kết bạn bao giờ, hơn nữa còn chưa từng được đối xử như người bình thường, vậy nên trải nghiệm này khiến em cực kì háo hức.
Ít nhất trong thư đối phương không chê em dốt, không thấy những câu em hỏi là thừa thãi, sẽ giải đáp từng thắc mắc một cho em.
"Trên lớp nô tài cũng hỏi tiên sinh, tiên sinh toàn cho là nô tài không tập trung nghe giảng thôi ạ, nô tài nghe xong không hiểu thì là vấn đề của nô tài."
Lan Trạch nhỏ giọng nói: "Nô tài ghi ra hết các thắc mắc ở lớp, bạn ấy giảng cho nô tài từng câu một, lần trước nô tài than vãn phải nhịn đói, hôm sau bạn ấy mang điểm tâm cho nô tài."
Tạ Cảnh Đình yên lặng lắng nghe, hỏi em: "Không phải Lan Trạch chưa từng gặp người ta à, sao bạn ấy mang điểm tâm cho Lan Trạch được."
Lan Trạch: "Nô tài chưa gặp bao giờ ạ, lần nào nô tài cũng ngồi ở trong góc, bạn ấy để điểm tâm cho nô tài ở đó."
Lúc nhắc đến việc này Lan Trạch hơi ngượng nghịu, mặt đỏ bừng lên, "Nô tài dốt nát, chỉ nhắc đến trong thư một lần thôi mà bạn ấy lại nhớ hết."
"Vậy à, đúng là người ta quan tâm Lan Trạch thật." Tạ Cảnh Đình nói.
Tạ Cảnh Đình nhớ ra việc gì, hỏi: "Lan Trạch ở Quốc tử giám đã gặp Hạ đại nhân bao giờ chưa."
Lan Trạch lắc đầu, phòng học của em nằm ở chếch phía sau núi trong Quốc tử giám, học phủ phía trước đa số là các học sinh tự thi đỗ vào trường, không học chung với lớp em.
Tạ Cảnh Đình chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nói gì thêm với em nữa.
Lan Trạch còn chưa nói hết, em mà ra ngoài dĩ nhiên Tạ Cảnh Đình sẽ biết, thậm chí Tạ Cảnh Đình cũng quyết được là có đồng ý cho em đi không.
"Đốc chủ, ban đầu nô tài chép một bài thơ cho bạn, ở lớp tiên sinh giảng là tri kỉ, thái sử Lục nhất quyết bảo đấy là thơ tình, đợt này nô tài với bạn hẹn gặp nhau ạ."
Tạ Cảnh Đình nhìn em, hỏi: "Hôm nay Lan Trạch cần ra ngoài à?"
Lan Trạch gật đầu, em khá căng thẳng, lo Tạ Cảnh Đình không đồng ý, em nói: "Ở cầu Đoạn Dung ạ, không xa đâu ạ, buổi tối nô tài sẽ về luôn."
Tạ Cảnh Đình không bảo được cũng chẳng bảo không được, sau đấy không hỏi gì em nữa.
Lan Trạch ôm búp bê vải của mình, em còn chưa ra ngoài bao giờ, hai lần trước toàn đi chung với hội Nguyễn Vân Hạc, không hẳn là chủ động ra ngoài một mình.
Em chưa từng hẹn gặp người cùng tuổi, đi hỏi Như Ý Như Lễ, Như Ý Như Lễ bảo em thay bộ quần áo khác, quần áo bình thường em mặc đều của Tạ Cảnh Đình chuẩn bị cho em, rồi phải mang bạc nữa.
Quần áo thì Tạ Cảnh Đình lo này, học phí của em cũng do Tạ Cảnh Đình nộp, nhưng bản thân em không có tiền.
Lan Trạch làm việc cả buổi, lần đầu tiên mới bắt đầu để ý đến hình tượng của mình, không thể vẫn cứ nhu nhược như ngày thường được ha, em hi vọng trông mình thông minh lên tí, xét cho cùng nhiều người không thích kết bạn với đồ dốt lắm.
Em đặc biệt thay sang bộ màu xanh nước biển chững chạc, quần áo tôn gương mặt em lên mộc mạc hơn, tựa như sen vươn mặt nước đưa đi gợn sóng lăn tăn, đôi con ngươi trong veo thoát khỏi cõi trần đong đưa theo ấy vào đến tận đáy lòng người ta.
Lan Trạch thiếu mỗi tiền, đương nhiên em quá xấu hổ để đi mượn tiền của con gái, nếu trước mặt Như Ý Như Lễ em hãy còn tí khí khái nam tử thì trước mặt Tạ Cảnh Đình em chẳng còn cái nịt.
Em sang điện chính tìm Tạ Cảnh Đình, thò đầu vào ngó nghiêng, hôm nay không có ai ghé chính điện cả, trong điện có mỗi Tạ Cảnh Đình thôi.
"Đốc chủ." Lan Trạch gọi luôn, em hành lễ với Tạ Cảnh Đình, do cần đề cập việc vay tiền nên ít nhiều cũng hơi khó mở miệng.
Hiện giờ em ăn của Tạ Cảnh Đình, mặc của Tạ Cảnh Đình, lại còn đòi vay tiền của Tạ Cảnh Đình, em mà là Tạ Cảnh Đình thì còn khướt em mới đồng ý.
Em đang nghĩ vậy, Tạ Cảnh Đình đã đặt sổ gấp xuống bàn, Lan Trạch đi đến trước mặt Tạ Cảnh Đình, con ngươi long lanh, ngón tay trắng mảnh uốn éo.
Tạ Cảnh Đình ôn tồn hỏi em: "Sao thế."
"Nô tài... nô tài muốn mượn đốc chủ đại nhân một ít bạc ạ." Lan Trạch nhìn Tạ Cảnh Đình một cái, mặt em đỏ ửng, giọng nói mềm xèo, "Mấy hôm nữa nô tài sẽ trả lại đốc chủ ạ."
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình để sổ sang bên, quan sát điệu bộ Lan Trạch, hỏi: "Sao lại cần vay bạc."
"Như Ý với Như Lễ bảo là ra ngoài phải tiêu tiền, nô tài không có tiền ạ."
Lan Trạch yếu ớt nói, xong giương mắt tha thiết nhìn Tạ Cảnh Đình.
Ánh mắt em nhìn người khác khiến người ta nhớ đến một số loài động vật nhỏ trông rất ngoan hiền vô hại, phơi hết cả cái cổ cái bụng mềm mại ra, dụ cho thợ săn mắc lừa vào bẫy.
Tạ Cảnh Đình nhìn vào đôi mắt Lan Trạch, nếu đổi thành người khác chắc đã không kìm lòng được phải đồng ý, y ngừng một lát, nói với Lan Trạch: "Bảo Thường Khanh đi cùng ngươi là được, cần tiền bảo cậu ta trả."
"Nô tài tự đi là được rồi ạ, không cần làm phiền Thường Khanh đâu ạ." Lan Trạch nói theo phản xạ, em không muốn Thường Khanh đi theo.
Tạ Cảnh Đình nhìn em một hồi, thật lâu sau mới hỏi: "Lan Trạch cần bao nhiêu bạc."
Lan Trạch không biết bao nhiêu thì đủ, em ngập ngừng ấp úng, "Đốc chủ cho bao nhiêu cũng được ạ."
Thế là Tạ Cảnh Đình phái người lấy một túi tiền ra đưa cho Lan Trạch, đặt vào tay Lan Trạch nặng trĩu, Lan Trạch chưa trông thấy nhiều bạc thế này bao giờ, đủ cho em mua bao nhiêu điểm tâm ngon luôn ấy, em khấp khởi vui mừng.
"Cảm ơn đốc chủ nhiều lắm ạ." Mặt Lan Trạch nóng lên vì háo hức, em ngó Tạ Cảnh Đình mấy lần liền, thậm chí còn muốn đến gần ôm Tạ Cảnh Đình một cái, nhưng em chỉ nghĩ thầm thế thôi, xong hớn hở cầm tiền rời đi.
Khóe mắt Tạ Cảnh Đình liếc thấy bóng người tung tăng biến mất, y tiếp tục duyệt tấu, một lúc lâu sau, trong điện dần yên tĩnh, y đặt sổ gấp xuống bàn.