Nghe xong Lan Trạch nửa hiểu nửa không, em sững sờ, em không rõ ý nghĩa thành ngữ mà Mạnh Thanh Ngưng dùng lắm, nhưng em lờ mở hiểu được nội dung đại khái.
Ý Mạnh Thanh Ngưng là em phải lòng Tạ Cảnh Đình ư?
Đúng là em vẫn luôn thích Tạ Cảnh Đình, thích giống như với mẹ em ấy... Em muốn Tạ Cảnh Đình tốt với em giống như cách mẹ đối xử với em.
Em thấy những gì Mạnh Thanh Ngưng nói cũng không đúng lắm, nhưng không chỉ ra được là không đúng ở đâu, miệng em tương đối vụng.
Mãi một lúc sau bóc tách rõ ra xong Lan Trạch mới hỏi: "Thế nếu cậu ấy không muốn phải buồn bã nữa, mà cũng không muốn tránh xa ân nhân, thì lúc này phải làm sao ạ?"
Em không muốn xa Tạ Cảnh Đình, muốn ở lại bên cạnh Tạ Cảnh Đình mãi, nhưng em cũng không muốn mình cứ phải bực tức buồn khổ suốt.
Lan Trạch không biết phải làm sao mới ổn đây.
"Việc này dễ thôi," Mạnh Thanh Ngưng nói với em: "chỉ cần Lan Trạch đừng ôm ấp những mong đợi không đáng có về người ta là được, bất cứ việc gì cũng thế, người ta làm cho Lan Trạch thì Lan Trạch không cần vui quá, người ta không làm, thì Lan Trạch cũng không cần thiết phải buồn khổ vì nó."
Lan Trạch thử đặt vào trường hợp của mình, em thường xuyên cảm động vì những việc nho nhỏ Tạ Cảnh Đình làm, vậy nên khi Tạ Cảnh Đình ngó lơ em em mới bức bối như bây giờ.
Nghe Mạnh Thanh Ngưng nói vậy, hình như em đã hiểu ra một ít, trước Tạ Cảnh Đình chỉ cần giữ thái độ giống như với Hạ Ngọc Huyền là được.
Hạ Ngọc Huyền đã làm rất nhiều điều vì em, em không hề thấy vui mừng, kể cả Hạ Ngọc Huyền không cứu em, em cũng thấy đấy là chuyện đương nhiên dễ hiểu.
Lan Trạch cảm giác có chỗ nào sai sai, tạm thời chưa nghĩ ra, chỉ thấy lời Mạnh Thanh Ngưng rất có lí, đúng là thế thì em không phải xoắn xuýt nữa.
Thậm chí em còn không để ý từ Mạnh Thanh Ngưng dùng là em chứ không phải là bạn em.
"Mạnh đại nhân nói có lí, tôi biết phải làm thế nào rồi." Lan Trạch nhớ lại lời mẹ dặn, tránh xa người khiến em buồn bực, nếu em đã không muốn xa cách Tạ Cảnh Đình thì đành phải cố gắng xem nhẹ cảm xúc với Tạ Cảnh Đình thôi.
"Không cần khách sáo, điệu bộ suy tư nghiêm túc của Lan Trạch thú vị lắm." Mạnh Thanh Ngưng bật cười nói: "Sau này nếu còn vấn đề gì cứ việc hỏi ta."
"Hồi trước ta đã từng nghe Nguyễn Giang Bích nhắc đến Lan Trạch, Nguyễn Giang Bích trong ngoài bất nhất, hình như đệ ấy làm một số việc quá đáng với Lan Trạch, Lan Trạch đừng canh cánh trong lòng nhé."
Nghe vậy Lan Trạch bị thu hút sự chú ý, em nhớ lại là Mạnh Thanh Ngưng và Nguyễn Giang Bích quen biết nhau, mấy ngày nay tiếp xúc với Mạnh Thanh Ngưng làm em tí thì quên luôn việc này.
Lần mới gặp Mạnh Thanh Ngưng, thậm chí em còn thấy Mạnh Thanh Ngưng cùng một giuộc với đối phương.
Mạnh Thanh Ngưng nói với em: "Khi ta mới quen Nguyễn Giang Bích, Nguyễn Giang Bích từng giúp ta nhiều lần mà chưa từng đề cập với ta, chuyện xưa cách tận mấy năm sau ta mới biết."
Nghe vậy Lan Trạch nhìn Mạnh Thanh Ngưng mấy lần liền, em do dự không biết có nên nói không, gặp phải đôi mắt cong cong của Mạnh Thanh Ngưng, em vẫn quyết định nói ra.
"Mạnh đại nhân, thân phận của nô tài với thế tử khác nhau, Mạnh đại nhân với thế tử là tầng lớp giống nhau, nô tài thì không, chung quy thế tử vẫn xem nhẹ nô tài hơn một chút."
Có lẽ Nguyễn Vân Hạc cũng hiểu lục nghệ lễ nghi, biết đạo quân tử, cậu ta không phải khuất phục trước người khác, dĩ nhiên không cần tuân thủ quy củ lễ phép với người dưới.
Lan Trạch rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Nếu nô tài xuất thân thế gia, chắc hẳn Nguyễn thế tử sẽ không làm những chuyện như thế với nô tài... Kể cả có thích nô tài, thì cũng sẽ dùng những cách bình thường hơn ạ."
Xét cho đến cùng, chẳng qua tại vì em là người hầu nên Nguyễn Vân Hạc mới suồng sã với em như thế... xem em là thị đồng hầu khách.
"Lan Trạch nói có lí, quân tử không đặt mình vào hoàn cảnh, khó mà hiểu được nỗi niềm trong đó."
Mạnh Thanh Ngưng nói với Lan Trạch: "Ta thân quen với đệ ấy nên không kìm được nói giúp đệ ấy, hi vọng Lan Trạch đừng để bụng."
Lan Trạch lắc đầu ngay lập tức, Mạnh Thanh Ngưng sẵn lòng nói những điều này với em đã là đáng quý lắm rồi.
Đúng vào lúc này, xe ngựa đột ngột rung lắc, Lan Trạch nghe thấy một tiếng hí vang, em chưa kịp phản ứng thì cả người đã đổ về phía trước.
Một bàn tay đỡ Lan Trạch lại, suýt thì em đâm sầm vào lòng Mạnh Thanh Ngưng, Lan Trạch tưởng mình sắp cộc đầu rồi, một bàn tay đã che chắn trán em, giúp em may mắn thoát nạn.
Ở cự li gần có thể ngửi thấy mùi hương hoa hòe rất nhạt, Mạnh Thanh Ngưng thích màu trắng, luôn mặc quần áo trắng, em trông thấy hoa văn mãng xà trên áo.
"Không sao chứ hả?" Mạnh Thanh Ngưng quan tâm hỏi em.
"Nô tài không sao ạ, cảm ơn Mạnh đại nhân." Lan Trạch cảm ơn, em sờ lên trán mình, may quá chưa bị cộc.
Mẹ toàn bảo là đi đứng phải cẩn thận vào, nhỡ cộc đầu có khi sẽ ngu đi mất.
Mạnh Thanh Ngưng vén rèm xe lên định nhìn xem phía ngoài có vấn đề gì, Thường Khanh ở phía trước đã đi đến, nói với Mạnh Thanh Ngưng: "Ngựa bị giật mình, tiểu công tử có muốn về không?"
Có nghĩa muốn đón em về, dĩ nhiên là ý của Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch không hiểu nổi Tạ Cảnh Đình, nếu đã không muốn em sang đây thì không để em đi là được, bây giờ giữa đường lại gọi em về, lần nào người bị giày vò cũng là em.
"Thế nô tài đi đây ạ, tạm biệt Mạnh đại nhân." Lan Trạch quay lại xe Tạ Cảnh Đình, mấy ngày trước Tạ Cảnh Đình trông thấy em và Hạ Ngọc Huyền thân mật, mãi từ đó đến giờ vẫn chưa hề nhắc đến chuyện hôm ấy.
Em ngồi vào xe ngựa, trong xe ngựa cực kì yên tĩnh, Tạ Cảnh Đình không hỏi em tìm gặp Mạnh Thanh Ngưng làm gì, em cũng không chủ động kể.
Tận lúc đến nơi, Tạ Cảnh Đình mới dặn em một câu, "Chỗ này gần bờ sông, nhiều nơi đất ẩm, đừng chạy lung tung."
Lan Trạch dạ một tiếng, không biết có phải ảo giác không nữa, em cứ cảm giác Tạ Cảnh Đình hơi hơi lạnh nhạt với em hơn.
"Nô tài biết rồi ạ." Lan Trạch đáp lời, em ngoan ngoãn đi theo đằng sau Tạ Cảnh Đình, mượn hành động để thể hiện rõ là mình sẽ không chạy lung tung.
Đê sông nằm cách nội thành hơn mười dặm, đây là phòng tuyến phân tán dòng chảy, trông từ đằng xa, đê sông như một con rồng dài ngoẵng uốn lượn quanh co, vây lấy toàn bộ tòa thành quận Thục.
Đê sông quận Thục chia thành hai nhánh, một lớp đê ngoài để ngăn cản lũ cuốn phá hủy, một lớp đê trong, hễ mực tích nước vượt quá tuyến đê ngoài thì sẽ dùng để phân tán nước đọng, tránh cho lượng nước ứ đọng tràn vào trong thành.
Phóng mắt trông xa nước sông như nối liền với khói sóng nơi chân trời, thủy triều dâng vỗ thẳng chính diện, đê trong đã bị phá hư vì lũ, quan binh phải quây khu vực xung quanh lại, người dân không được phép bước vào trong phạm vi gần nửa dặm.
Bên bờ sông trồng một số cây phong đỏ, loại phong này sống ở nơi đất ẩm, nền đất ẩm ướt chăng đầy đầm lầy xanh thẫm, loáng thoáng trông thấy xương người đã bị vùi lấp một nửa.
"Tham kiến đốc chủ, Mạnh đại nhân. Đến giờ người của ta phái đi mấy hôm trước đều chưa quay về, e rằng lành ít dữ nhiều."
Binh sĩ quản lí nói với Tạ Cảnh Đình: "Hôm nay bọn thuộc hạ thử dùng mồi do thám, sau khi cho vào không có phản ứng gì."
Do thám bằng mồi, nếu trong đê có mãnh thú trú ngụ thì chắc chắn phải có phản ứng, hiện giờ không biết tình hình phía trong thế nào.
"Nếu bảo có đạo tặc bên trong thì thuộc hạ thấy không khả thi lắm, mấy ngày nay đã phái tổng cộng ba nhóm đi vào, trong đó có một nhóm từng phát tín hiệu, chứng thực bên trong không có ai cả."
Hiện giờ phía trong đê đang tu bổ, khu vực lối vào rất hẹp, nhìn từ xa chỉ thấy tối om đen đặc, cứ như miệng giếng khô sâu không thấy đáy.
Lan Trạch trông thôi đã sợ, con đê này có đi không có về, em hi vọng Tạ Cảnh Đình không phải vào đó, biết đâu có mãnh thú ăn thịt người ở trong đấy.
Em ngó thêm hai ba lượt, tương đối hãi hùng, níu lấy tay áo Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
Tạ Cảnh Đình điềm tĩnh nhìn lướt sang em một cái, Lan Trạch vờ như không thấy, sau khi nghe những lời Mạnh Thanh Ngưng nói, em đã hạ quyết tâm không để mình bị Tạ Cảnh Đình ảnh hưởng.
Nên là em phải mặt dày thêm tí, nếu Tạ Cảnh Đình chưa nói rõ thì em sẽ giả vờ không hay biết gì.
"Vậy à, ta phái người vào trong kiểm tra, Chử thống lĩnh coi giữ bên ngoài, chuẩn bị dây thừng và sào tre sang đây."
Lan Trạch không nhịn được hỏi: "Đốc chủ định vào trong ạ?"
Lúc này Tạ Cảnh Đình mới nhìn hẳn sang Lan Trạch, bình thản ừm một tiếng, hòa nhã nói với em: "Nếu Lan Trạch không muốn đi theo thì chờ ở đây là được."
"Đốc chủ phái người đi vào là được rồi ạ, để Thường Khanh đi là được." Tuy không định để ý đến Tạ Cảnh Đình nữa nhưng không có nghĩa là Lan Trạch không lo lắng cho Tạ Cảnh Đình.
Thường Khanh mặt không biểu cảm miệng không cất lời.
Tạ Cảnh Đình bỏ qua đề xuất của Lan Trạch, quan sát xung quanh một lượt, quanh đây vẫn còn một số chỗ nước đọng tích tụ, y hỏi: "Người mà Chử thống lĩnh phái đi truyền tín hiệu về ở khoảng vị trí nào thế."
"Chắc cách lối vào tầm hai ba trăm mét ạ, đê sông xây men theo lòng đất, hiện giờ toàn bộ nền đất đã bị lũ cuốn phá hủy, mặt trên vẫn hoàn hảo như xưa, thuộc hạ bèn phái người đi kiểm tra."
Tạ Cảnh Đình nhận lấy bản đồ của thống lĩnh Chử, xem xét bản đồ một lúc, sau khi binh sĩ mang dây thừng và tre trúc đến thì y bảo Thường Khanh đan trúc với màng bóng dê vào nhau thành một cái vòng.
"Đốc chủ, ngài định đích thân đi vào à?" Mạnh Thanh Ngưng hỏi, trông thấy vật trong tay Thường Khanh, tầm mắt dừng lại một hồi.
"Nếu Mạnh đại nhân biết bơi thì có thể đi cùng luôn." Tạ Cảnh Đình nói.
Thống lĩnh Chử hiểu ra ý đồ của Tạ Cảnh Đình, nói với Tạ Cảnh Đình: "Ý đốc chủ là nền lòng đất đã bị lũ cuốn hết rồi ư? Nếu lòng đất bị phá hủy rồi thì đê sông bên trên sẽ không hoàn hảo lành lặn thế này."
Tạ Cảnh Đình khẽ gật đầu: "Có lẽ đây chính là điểm mấu chốt."
Lan Trạch đứng cạnh khá chần chừ, em không muốn xuống đấy, nhưng một mình Tạ Cảnh Đình đi vào nhỡ mà chết mất thì phải làm sao? Em hơi lo cho Tạ Cảnh Đình.
Thấy Tạ Cảnh Đình định dẫn người vào trong, Lan Trạch mím chặt môi, em bước lên theo nói: "Nô tài đi cùng đốc chủ."
Nghe vậy tầm mắt Tạ Cảnh Đình mới dừng lại ở em, không nói gì cả, mà đeo cái vòng làm từ màng bong bóng dê vào người Lan Trạch.
Lan Trạch ôm lấy cái vòng ngơ ngác khó hiểu, Tạ Cảnh Đình ắt có dụng ý, em không hỏi, tò mò vòng này để làm gì, sáp lại gần ngửi thử, thấy có mùi tanh tanh thoang thoảng.
"Đốc chủ, cái này làm từ gì thế ạ." Lan Trạch lập tức xê mặt ra xa, suýt ngạt thở, gương mặt nhỏ nhăn nhíu lại rất là chê bai.
Tạ Cảnh Đình bình thản đáp lời em: "Bàng quang dê, chắc chốc nữa sẽ cần đến."
Vẻ mặt Lan Trạch vô cùng đặc sắc, hai bên gò má ửng đỏ, em ngó Tạ Cảnh Đình mấy lần liền, lòng hơi bực tức, cửa động đen kịt, vừa mới vào trong luồng khí lạnh âm u đã ập thẳng vào mặt.
Em vội bám theo Tạ Cảnh Đình, đi bên cạnh Tạ Cảnh Đình thấy tương đối an toàn.
Đoạn đầu cửa động rất hẹp, sau khi đi về phía trước được một lúc thì rộng rãi hẳn ra. Có lẽ chỗ này ở sát bờ sông, không khí trong hang động cực kì ẩm ướt, Lan Trạch mặc áo mỏng, lúc này thấy cả người mát rượi, còn hơi lành lạnh.
Đoàn người đi được tầm một đoạn, đến chỗ mặt đất trở nên mềm ẩm thì Tạ Cảnh Đình dừng lại, bảo thị vệ cắm sào trúc vào trong đất.
Lan Trạch trố mắt nhìn theo hơn nửa cây sào trúc bị nuốt chửng dưới đất bùn, nơi này trông cứ như đất bằng, ai mà đạp vào có lẽ sẽ bị nhấn chìm đến mức mất mạng luôn.
Rõ ràng đất bùn ở trên mặt chỉ là dấu hiệu giả.
"Đốc chủ, có đi tiếp nữa không ạ?" Thường Khanh hỏi.
Khu này đã thắp nến được, Tạ Cảnh Đình đáp lời, để Thường Khanh dò lại đường, tìm ra một con đường men theo rìa vách tường, người miễn cưỡng đi qua được.
Một tay Lan Trạch ôm lấy bong bóng bàng quang dê của mình, một tay cầm nến, em chú ý thấy Tạ Cảnh Đình giẫm lên mặt đất sẽ để lại dấu chân, còn em thì không.
Em ngó thêm một hai bận, chứng tỏ cân nặng em khá nhẹ, không tốn chỗ mấy.
Nhóm người đi đến một khu đất trống, phạm vi chiếu sáng của nến có hạn, ở đây Lan Trạch thậm chí nghe thấy cả tiếng nước, hiện giờ họ đã ở gần bờ sông lắm rồi.
Lan Trạch còn cảm giác được có lẽ rãnh dẫn nước trước mặt phải sâu lắm, vì tiếng nước rất siết, em nhìn từ xa xa nương theo ánh nến, rãnh nước đi xuyên qua ngay trước mặt họ, hòa vào với bóng tối sâu vô bờ bến.
"Thường Khanh, đốt lửa."
Lan Trạch hơi choáng vì nước, em không dám ngó nghiêng linh tinh, chỗ này cực kì rộng rãi, trống trải đến mức khác thường.
Thuốc nổ được châm đốt, Thường Khanh ném pháo lên, pháo hoa to lớn bung nở giữa không trung, lúc này Lan Trạch đã trông thấy được vị trí họ đang đứng... cùng với khung cảnh xung quanh.
Nếu nói họ đang ở trong đê sông thì chẳng thà bảo là họ đang đứng giữa một chỗ đất trũng mênh mông thì đúng hơn. Hai bên chi chít kín mít các giá gỗ và bờ đá đóng vào vách tường, nhóm người đang đứng chính giữa, ở ngay giữa vách tường là một khe nứt tự nhiên, nước sông cuồn cuộn không ngừng chảy qua, giá gỗ bị cuốn đi tan nát rã rời, dòng sông chảy siết ở ngay trước mặt họ.
Chỉ cần mọi người bước thêm một bước về phía trước, thì chắc sẽ chìm vào lòng sông.
Khoảnh khắc pháo hoa chiếu sáng cả con đê sông, Lan Trạch hiểu ra điều gì, sống lưng lạnh toát.
Nghe nói xây đê cần đến mấy chục vạn lượng bạc, mặt ngoài hoàn hảo lành lặn, người tiến vào thì lại có đi không về, mà tiếng nước chảy bên tai càng lúc càng gần, dường như vùng chỗ trũng thấp thoáng ẩn hiện trước mắt đã thay số mệnh hé lộ ra đáp án.
Nơi đây chỉ còn là cái vỏ rỗng khổng lồ, nền đất đã bị nước sông ăn mòn từ lâu, mà những binh sĩ tiến vào kia... thì đã vùi mình cả vào sâu trong lòng sông.
Cùng với tiếng giá gỗ gãy lìa vang lên, Tạ Cảnh Đình gọi một câu "Thường Khanh", nhưng lúc này đã muộn, nước sông dồn ứ đổ ào trực diện, cuốn siết xuống dưới.
Vực sâu đen kịt dồn về ập thẳng đến họ, khi tiếng nước sạt ngay bên tai, đóa pháo hoa cuối cùng rơi xuống, Lan Trạch bị con sóng sông khổng lồ đẩy ngã, ngay sau đó em bị cuốn vào giữa dòng nước siết.
"Đốc chủ ——"
Toàn bộ vùng đất trũng bị nhấn chìm, nỗi hoảng sợ vô tận dâng lên trong lòng Lan Trạch, giữa bóng tối, vòng bong bóng dê em đang ôm giúp em nổi lên, một bàn tay vừa vặn mạnh mẽ ôm vòng lấy níu em lại.