Yến tiệc do Lý đại nhân tổ chức, Tạ Cảnh Đình ngồi ở vị trí trên, lần này Tạ Cảnh Đình không cho em ngồi cạnh mà bắt em đứng.
"Hiện nay kẻ Hạ đại nhân bắt giam trong ngục không rõ ở đâu, Hạ đại nhân mới đến lạ nước lạ cái, muốn lùng tìm người ở quận Thục thì cũng khó phết đấy."
Lan Trạch nghe thấy có người nói thế với Tạ Cảnh Đình, em nhìn sang bên cạnh theo phản xạ, Tống Hòa đứng ngay cạnh em, có điều không ai nhận ra được.
Phát giác ra tầm mắt em, Tống Hòa nhìn sang em, trong đôi con ngươi tràn ngập thứ tâm trạng nào đó, cứ như loài thú đang lặng lẽ mai phục trong bóng tối.
Lan Trạch quay đầu về, em ngó ra điểm tâm trên bàn Tạ Cảnh Đình, bình thường là em sẽ kéo tay áo Tạ Cảnh Đình đòi ăn, song dạo này em vẫn còn đang bực Tạ Cảnh Đình.
Em vẫn giữ hình nộm Hạ Ngọc Huyền tặng em, gai trên cỏ ôn nguyên đã được nhặt đi, em bóp hình nộm, thấy khách khứa trong tiệc đông dần lên.
Mạnh Thanh Ngưng, Hạ Ngọc Huyền, cả quan viên của Đốc sát viện cũng đều được mời tham dự.
Hạ Ngọc Huyền ngồi ở chỗ ngay đối diện em và Tạ Cảnh Đình, trong bữa tiệc cứ chốc chốc Hạ Ngọc Huyền lại nhìn em một cái, ánh mắt thoáng dừng lại ở em.
"Hình như Hạ đại nhân có lời muốn nói với Lan Trạch." Tạ Cảnh Đình phát hiện thấy hai người mắt qua mày lại, nói bâng quơ bình thản: "Nếu Lan Trạch muốn sang thì cứ việc sang gặp hắn."
Lan Trạch từng nếm mùi rồi, lần trước Tạ Cảnh Đình cũng nói thế, xong quay lại là ức hiếp em, Hạ Ngọc Huyền thì suýt chết trên đường về.
Em không kìm được liên kết mấy sự việc lại với nhau, em mà đi sang nữa, tâm trạng Tạ Cảnh Đình không tốt, có khi cả em lẫn Hạ Ngọc Huyền đều không còn đường sống.
"Nô tài không đi đâu ạ." Lan Trạch mất hứng đáp.
Dù Lan Trạch gần như chẳng gặp Lý đại nhân mấy, em còn đang trốn đằng sau Tạ Cảnh Đình, trong buổi tiệc Lý đại nhân vẫn cứ chú ý đến Lan Trạch.
Bên cạnh Lý đại nhân có hai người hầu phục vụ, tầm mắt Lý đại nhân nhìn vào Lan Trạch, con ngươi vàng đục đưa đẩy, nhớ lại hôm thấy Lan Trạch ở phủ Tạ Cảnh Đình.
"Đây là thư đồng lần trước bị bắt cóc nhỉ... dọc đường lại chẳng thấy mặt mấy." Lý đại nhân nói.
Lý đại nhân quan sát Lan Trạch, cảm thán: "Chẳng trách lần trước làm cả đốc chủ lẫn Hạ đại nhân phải đuổi theo, suýt thì bạc triều đình rơi vào tay lũ đạo tặc."
Lý đại nhân đã hơn năm mươi, ánh mắt nhìn Lan Trạch không diễn tả được là cảm giác thế nào, cứ khiến người ta không được thoải mái lắm.
Lan Trạch ghét bỏ cảm giác này, thế là em lại trốn kĩ hơn ra sau Tạ Cảnh Đình, nấp đến cạnh Tống Hòa, Tống Hòa nhìn em một cái, đứng yên tại chỗ không động đậy.
"Bình thường cậu bé sợ người lạ, biết ít y thuật, không thích ra ngoài lắm." Tạ Cảnh Đình thuận miệng đáp, giọng điệu hòa nhã, cảm xúc trong con ngươi điềm tĩnh.
Lan Trạch không hiểu được mấu chốt trong lời này, nghe thấy Tạ Cảnh Đình nói em biết ít y thuật là em đỏ mặt theo phản xạ, em chỉ phân biệt mấy loại dược liệu thôi, Tạ Cảnh Đình đề cao em quá.
Em không nhịn được mà nghĩ, hóa ra trước mặt người khác Tạ Cảnh Đình cũng sẽ khen em, rồi em nhanh chóng kiềm chế mình lại không nghĩ ngợi vớ vẩn.
Sao em phải nói giúp cho đồ khốn cơ chứ.
"Bên cạnh đốc chủ không thiếu tài năng hứa hẹn." Lý đại nhân nói, nhìn Lan Trạch với vẻ hơi tiếc nuối.
Suy cho cùng bình hoa hữu ích và bình hoa vô dụng vẫn khác nhau, nếu hữu ích, có thể bỏ qua bất kể vẻ ngoài. Nếu vô tích sự thì phải xinh đẹp mới có công dụng khác được.
Hạ Ngọc Huyền nói với Lý đại nhân: "Hôm nay quan viên của Đốc sát viện cũng có mặt, Lý đại nhân chớ nói đùa, đừng để người khác chê cười mới phải."
"Hạ lang nói đúng, ta tự phạt một chén." Lý đại nhân mỉm cười.
Vụ án đê sông đã làm rõ tình hình, sau lễ Ôn nguyên chắc đoàn sẽ phải về kinh, hiện giờ việc thu xếp cho nạn dân cũng đã hòm hòm, việc bổ nhiệm tri phủ mới cho quận Thục thì là Cơ Thường phải lo.
Còn về vấn đề Đốc sát viện câu kết với trong kinh, việc này do Tạ Cảnh Đình và Mạnh Thanh Ngưng điều tra, tra xét rõ ràng xong sẽ về kinh báo cáo.
Thời gian mọi người dự tiệc không lâu lắm, hàng năm lễ Ôn nguyên phải lên núi Thục cúng tế, năm nay tri phủ Bào vắng mặt, người thực hiện thay là Lý đại nhân.
Lan Trạch chưa tham gia lễ tế bao giờ, em tương đối mong chờ, vì hôm nay em không ngồi bàn tiệc cùng được nên Tạ Cảnh Đình dặn Thường Khanh lấy cho em ít đồ ăn, em ăn lót dạ bên điện phụ.
Giữa buổi Hạ Ngọc Huyền ghé sang một chuyến, mang điểm tâm với vài món thịt cho em. Thường Khanh trông nom bên điện phụ, lần nào Thường Khanh cũng không nói gì cả, nhưng sẽ báo lại mọi chuyện cho Tạ Cảnh Đình kĩ đến từng chi tiết.
"Đốc chủ đưa cơm sang rồi, tôi ăn không hết, anh cầm về đi." Lan Trạch không nhận, những món Tạ Cảnh Đình đưa sang đều là món thường ngày em thích ăn, em cũng đã ăn gần xong.
Trong lúc ăn Lan Trạch luôn đặc biệt tập trung, được no bụng là em đã vui lắm rồi, ít dầu mỡ dính bên khóe môi, em ngó Hạ Ngọc Huyền, phát hiện ra mặt mày Hạ Ngọc Huyền có vẻ u uất, em cảm nhận được.
Thế là em nhìn Hạ Ngọc Huyền thêm mấy cái, không rõ sự uất ức của Hạ Ngọc Huyền từ đâu tới, em cũng không hỏi.
Vết dầu bên miệng Lan Trạch được lau đi, Hạ Ngọc Huyền trượt xuống nắm lấy cổ tay em, hỏi: "Tiểu Trạch, có phải hắn chạm vào em rồi không?"
Hình như rất nhiều người từng hỏi em câu này, Lan Trạch không nhớ ra là còn ai hỏi nữa, em với bọn họ cũng có quan hệ gì đâu, tại sao toàn phải hỏi thế.
Còn lâu Lan Trạch mới chịu kể cái việc Tạ Cảnh Đình bắt nạt em làm em mất mặt ra, em nói với Hạ Ngọc Huyền: "Giữa tôi với đốc chủ không có gì hết."
"Anh đừng có mà hỏi nữa, không liên quan gì đến anh." Lan Trạch nói.
"Anh lo cái thân mình đi là được."
Lan Trạch chú ý thấy Thường Khanh lướt mắt sang phía em, ánh mắt đúng kiểu đang nhìn phu nhân trong phủ chủ tử hồng hạnh vượt tường, làm em cứ bị mất tự nhiên.
"Sao ta không lo cho được," Con ngươi Hạ Ngọc Huyền đè nén tâm trạng, nói với em, "nếu Tiểu Trạch hiểu được tâm trạng ta dù chỉ là một phần vạn thôi, thì chắc sẽ không nói thế nữa."
Lan Trạch sắp váng cả đầu lên, em ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, gặm thêm miếng đùi gà nữa, không biết phải nói sao dứt khoát im lặng luôn.
"Nếu ta giỏi hơn một chút, thì chắc sẽ không phải để Tiểu Trạch bị ức hiếp." Hạ Ngọc Huyền nói.
"Tôi không bị ức hiếp," Lan Trạch thấy khá gượng gạo, rõ ràng chưa từng có ai nói với em như thế, em lại còn bị người khác bắt nạt suốt nữa, dường như có nơi nào sâu trong nội tâm đã dao động.
"Việc giữa tôi và đốc chủ tôi tự xử lí." Lan Trạch nghĩ ngợi rồi nói với Hạ Ngọc Huyền: "Lần trước anh cứu tôi, dù ngày xưa tôi ghét anh, anh cứ toàn kiếm chuyện, nhưng mà... tóm lại là anh có tiền đồ của riêng anh, đừng dây vào đốc chủ nữa."
Hạ Ngọc Huyền nhìn em chăm chú, Lan Trạch đưa mắt tránh đi theo phản xạ. Ban đầu em dây dưa với Hạ Ngọc Huyền vì mong muốn ích kỉ của mình, sau ấy chỉ xem Hạ Ngọc Huyền là nỗi phiền toái, đòi cắt đứt nhẹ bẫng như không, làm vậy không hay.
"Ta biết rồi, Tiểu Trạch." Hạ Ngọc Huyền nhẹ giọng nói, để đồ ăn lại, Lan Trạch nhìn theo người đi mất, tự ăn cơm của mình, phát hiện ra Thường Khanh vẫn đang đứng yên tại chỗ.
"Thường Khanh, tôi ăn thêm một bát nữa được không ạ." Lan Trạch hỏi.
Thường Khanh bơ em, Lan Trạch đã hiểu, Thường Khanh đang bực thay phần Tạ Cảnh Đình, không có ý định xới cơm cho em.
Tạ Cảnh Đình còn chả buồn để ý, Thường Khanh lại đi để ý hộ Tạ Cảnh Đình.
Thế là Lan Trạch tự đi xới cơm, ngồi trong góc ăn cho no bụng.
Giờ đã vào thu, khoảng thời gian trong lành mát mẻ, Lan Trạch theo lên núi, em tràn trề hớn hở, có cả thị vệ và quan binh đi theo đoàn.
Mạnh Thanh Ngưng cười nói: "Đốc chủ đại nhân nghiêm túc thế kia, nhìn sang Lan Trạch như kiểu đi du ngoạn ấy, nếu đã ra ngoài thì cứ thoải mái là được."
Có thị vệ nói gì với Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình bèn dặn dò vài việc.
Lan Trạch đang nhìn chỗ đá rực rỡ sắc màu ven bờ sông, ở bờ sông có cả mấy loại thảo dược em chỉ mới thấy trong sách, cách rõ xa em đã tia được rồi, hơi hơi muốn kể cho ai đó.
Nghe Mạnh Thanh Ngưng nói xong, Tạ Cảnh Đình đáp: "Mạnh đại nhân đầy nhã hứng, có Mạnh đại nhân đồng hành thì Lý đại nhân không phải lo nhàm chán dọc đường nữa."
"Đốc chủ, ngài trông chỗ kia kìa." Lan Trạch vén rèm xe ngựa lên, chỉ về phía khoảnh đất ẩm ven sông.
Tạ Cảnh Đình đang nói chuyện với Mạnh Thanh Ngưng, nhìn lướt một lượt bờ sông theo em.
Mắt Lan Trạch sáng lấp lánh, em nói với Tạ Cảnh Đình: "Nô tài trông thấy loại thảo dược có trong sách ạ, cỏ phương phi, mọc cạnh bờ sông, phía bắc hiếm khi gặp lắm, ở quận Thục thì lại mọc khắp mọi nơi luôn."
"Vậy à, trí nhớ Lan Trạch tốt thật." Tạ Cảnh Đình nói.
Kể xong Lan Trạch hối hận ngay, sao em lại đi nói chuyện với Tạ Cảnh Đình cơ chứ, lần trước Tạ Cảnh Đình còn bắt nạt em, em không nên bắt chuyện với đồ xấu xa mới đúng.
Hơn nữa rõ ràng là Tạ Cảnh Đình đang qua loa với em, nói trí nhớ em tốt, ở Quốc tử giám có bài văn thôi em còn chả thuộc được, ngày nào tiên sinh cũng kêu là em dốt.
"Chưa ai khen trí nhớ nô tài tốt bao giờ cả, thường ngày trí nhớ của nô tài chả tốt gì hết." Lan Trạch giận dỗi nói xong rồi rụt đầu vào.
Thế là Tạ Cảnh Đình trở nên trầm lặng, tầm mắt dừng lại ở em một chốc, không nói gì nữa.
Lan Trạch dựng tai lên chờ nghe câu tiếp, phát hiện ra Tạ Cảnh Đình không hề phản bác, em hơi tức tối trong lòng.
"Ta cũng thấy trí nhớ của Tiểu Lan Trạch tốt mà, thảo dược khó nhớ thế, lâu nay ta chẳng phân biệt được luôn mà Lan Trạch lại biết." Mạnh Thanh Ngưng ngồi một bên hòa giải.
Thường Khanh cũng đang gác ngay cạnh, một kẻ vừa đi lại thêm một kẻ mới đến, xưa nay chủ tử sừng sững bất động trước sóng gió, hắn bắt đầu muốn hốt nốt Mạnh Thanh Ngưng ra ngoài rồi đấy nhé.
"Lan Trạch biết trên núi có gì không, ngày xưa từng có đạo sĩ xuất thân từ ngọn núi Thục này, trên núi có một khu vực đàn tế, ba mặt là hang đá xây vòng quanh, ở giữa là một bức tượng thần quân cai quản dịch bệnh, hai bên là ngàn tượng quỷ thần."
Lan Trạch nghe Mạnh Thanh Ngưng kể xong hỏi: "Mình đến để tế bái thần quân dịch bệnh ạ? Chỉ mỗi Lý đại nhân thôi? Dân chúng có được đến không ạ?"
"Hôm nay là chư quan tế bái, dân thường không thể tham dự, phải đợi đến mai, nếu Tiểu Lan Trạch muốn đi thì để mai đốc chủ dẫn nhóc đi, nếu đốc chủ không có thời gian... chắc mấy ngày tới ta cũng phải ghé một chuyến, ta có thể dẫn Tiểu Lan Trạch đi." Mạnh Thanh Ngưng nói.
Lan Trạch tương đối hớn hở, hỏi: "Mạnh đại nhân nói thật chứ ạ?"
Mạnh Thanh Ngưng: "Dĩ nhiên."
"Tượng thần ở đây đã lâu năm không trùng tu, từ đợt lũ đến giờ vẫn chưa sửa sang lại, cần kiểm tra một lượt tránh cho đá lở, không thì người dân lên núi lại bị liên lụy."
"Mạnh đại nhân chu đáo quá." Lan Trạch không nhịn được nói.
Nãy giờ Tạ Cảnh Đình ngồi cạnh không nói câu nào, lúc này mới nói với Mạnh Thanh Ngưng: "Mạnh đại nhân có lòng, chắc trong vòng mấy hôm tới chúng ta đều phải về kinh, không bằng giao việc này cho Đốc sát viện."
"Nếu Mạnh đại nhân cùng Hạ đại nhân sẵn sàng ở lại thì ta sẽ xin phép hoàng thượng."
Ý là sẽ dẫn Lan Trạch đi về, khóe môi Lan Trạch mím lại, Tạ Cảnh Đình chỉ biết gây cụt hứng.
Em ngoẹo đầu sang chạm phải tầm mắt Tạ Cảnh Đình, con ngươi Tạ Cảnh Đình không một gợn sóng mà em lại cứ như bị bỏng, mặt nóng lên, tim đập nhanh hơn kha khá, đưa mắt về ngay.
Nghe vậy Mạnh Thanh Ngưng nói: "Thế này, phải xem ý Hạ đại nhân thế nào nữa, ta không yên tâm giao việc này cho Đốc sát viện."
"Sắp tới lên kinh phải vất vả cho đốc chủ lo liệu vụ án đê sông."
Tạ Cảnh Đình trả lời một tiếng, đoàn người đã đi được nửa đường lên núi Thục, tiếp theo buộc phải cuốc bộ.
Giá mà Lan Trạch đi bộ nhiều hơn một chút, đoàn đi từ sườn núi lên đỉnh núi, ít nhất phải một canh giờ, đi liên tùng tục suốt một canh giờ.
Ban đầu em còn thấy hay ho, sau dần không quen đi đường núi, chân Lan Trạch bắt đầu đau, nửa chặng sau cứ héo rũ ra.
Giữa đường có thời gian nghỉ ngơi, có mấy căn nhà chuyên để cho quan viên nghỉ tạm, nhờ có Tạ Cảnh Đình mà Lan Trạch được ngồi trong phòng một lát.
Tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi Lan Trạch cởi giày tất của mình ra, lúc đi giày không trông thấy, bây giờ cởi ra mới biết lòng bàn chân Lan Trạch đã phồng rộp thành mụn nước, gót chân cũng bị rách da vì cọ sát.
Nếu em đi tiếp có lẽ mụn nước ở lòng bàn chân sẽ thành mụn máu mất.
Em ôm lấy chân mình ngó mấy cái, tự đưa tay chạm thử vào vị trí mài rách da, cảm giác đau nhói xót lên lan ra.
Tạ Cảnh Đình cũng đang ở trong phòng, Lan Trạch hơi do dự, lúc về cũng phải đi thêm một canh giờ nữa, thế là em nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ, chân nô tài đau quá ạ."
Tạ Cảnh Đình đã chú ý đến động tác của em từ nãy, để tiện cho Tạ Cảnh Đình quan sát, em quay người lại giơ phần lòng bàn chân nổi mụn nước ra.
Tạ Cảnh Đình gọi Thường Khanh sang, Thường Khanh có mang theo kim bạc và thuốc trị thương thông dụng thường ngày, có lẽ vì biết bình thường Lan Trạch đã mong manh nên còn chuẩn bị ít tất vải bông đặc biệt nữa.
Lan Trạch thấy Tạ Cảnh Đình nhận lấy kim bạc với thuốc bôi, chân em bị Tạ Cảnh Đình nắm lấy, cảm giác hơi thô ráp chạm vào, Lan Trạch có phần mất tự nhiên, thấy cứ kì cục sao sao ấy.
"Đốc chủ, nô tài tự làm được ạ." Lan Trạch co rụt về sau theo bản năng, chân em đang bị tóm, cũng chẳng trốn đi đâu dược.
Tạ Cảnh Đình điềm nhiên nói: "Nếu giao cho Lan Trạch chắc chốc nữa Lan Trạch cũng chưa xong, sẽ chậm trễ hành trình."
Như này là chê khéo em tay chân vụng về chứ gì, nghe xong mặt Lan Trạch đỏ lên, em khá bực mình, thế là không ngọ nguậy nữa.
Da Lan Trạch trắng như tuyết sáng, khung xương em vừa vặn, hai chân còn nhỏ hơn nam tử bình thường, bị người ta nắm lấy đành phải ưỡn căng chân ra, hiện lên đường nét mảnh khảnh, ngón chân cứ như đồ sứ cốt ngọc mỡ cừu.
Em bị miết chân, cảm giác lạ kì lan dần theo đó nhất thời khiến em không phân biệt được mặt em nóng lên vì tức hay vì gì khác nữa, tầm mắt Tạ Cảnh Đình nhìn vào chúng, ngón chân em không kiềm chế được khẽ cuộn tròn lại.
Lan Trạch nhìn vào gương mặt Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình lấy kim bạc để chọc mụn nước, vừa chạm đến da thôi cảm giác đau đớn đã nhói lên, vừa đau vừa ngứa, Lan Trạch rất là khó chịu, vô thức muốn trốn đi, kêu lên một tiếng.
Giọng em vừa thấp vừa mềm, ai không biết còn tưởng là mèo kêu, lẫn với giọng mũi, cọ vào lòng người ta như sợi lông vũ.
"Đốc chủ, hơi đau ạ." Lan Trạch thẹn thùng, gương mặt ửng đỏ không nén nổi, chân bị cầm giữ khiến em luống cuống bối rối, kéo lấy tay áo Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
Tạ Cảnh Đình liếc nhìn em một cái, ánh mắt dừng lại ở gò má em, động tác sau đấy chậm rãi hơn, chọc vỡ mụn nước từng chút xíu một, Lan Trạch sợ đau, siết tay áo Tạ Cảnh Đình trốn vào trong lòng Tạ Cảnh Đình.
Mãi đến lúc Tạ Cảnh Đình đi tất vải bông vào cho em, thấp giọng nói với em: "Lan Trạch, được rồi."
Cả hai đầu tai Lan Trạch đều đã đổi màu theo, mặt đỏ đến độ vô lí, ngón chân vẫn đang cuộn lại, vùi trong lòng Tạ Cảnh Đình khẽ ngẩng đầu lên để lộ ra ra đôi mắt ướt nhẹp lóng lánh nước, đầu ngón tay trắng mảnh níu lấy góc áo Tạ Cảnh Đình.
Thấy em như này, Tạ Cảnh Đình nâng tay lên che mắt em lại, nói với em: "Hôm nay đang ở ngoài, không được giở trò."
Đúng là Lan Trạch định làm nũng ăn vạ lười biếng thật, em không muốn đi nữa, chỉ muốn cứ dựa dẫm trong lòng Tạ Cảnh Đình như này luôn.
Bây giờ nghe thấy giọng nói bình thản của Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch ngồi dậy, em tự chỉnh trang quần áo một lượt, ngoài kia Thường Khanh đã gõ cửa.
Lan Trạch bước ra hứng gió xong tỉnh táo hơn nhiều, vừa nãy chắc là Tạ Cảnh Đình thấy em phiền phức, cái dáng điệu ấy của em, suốt dọc đường Lan Trạch cứ nghĩ ngợi lung tung, đi theo mọi người nhanh chóng đến nơi.
Tầm mắt phía trước trở nên rộng mở, ở đây có một đàn tế, vách đá ba mặt lượn vòng, trên vách đá có hình điêu khắc thần quân dịch bệnh và chư quỷ tai họa từ ngày xưa.
Nghi thức tế lễ là Lý đại nhân và Tạ Cảnh Đình tiến lên đánh ba tiếng trống, châm hương dây được làm từ cỏ ôn nguyên, để hương xông cho đến khi ấn thần của thần quân dịch bệnh hiện ra mới xem như hoàn thành lễ tế.
Tượng đá thần quân dịch bệnh cao lớn nguy nga, thần quân rũ mắt từ bi ôn hòa, trên tượng có những vết mờ mọc rêu xanh cùng vệt nước mưa đọng lại, dần sâu đậm hơn theo năm tháng đằng đẵng.
Chỉ có Lý đại nhân và Tạ Cảnh Đình tham dự nghi thức cúng tế, Tạ Cảnh Đình dung mạo kinh hồng, cầm hương dây đứng trên đài cao, thần quân so với y cũng có phần thua kém.
Đôi mắt phẳng lặng điềm tĩnh tựa như đứng bên ngoài hồng trần, đến khi lướt qua một bóng người nào đó trong đám đông xong mới có tâm trạng, rồi mới thấy tính người.
Theo thứ tự ban đầu, thì một người châm hương chờ cháy hết xong người còn lại mới bước lên.
Nhận lấy hương dây xong thì Tạ Cảnh Đình không hề tiến lên trên, mà đưa cho Lý đại nhân trước.
Hai sợi dây hương quấn vào với nhau, Lan Trạch đứng giữa đám đông, dáng hình hai người trên đàn tế rõ ràng nổi bật, giây phút toàn bộ ngọn núi vang lên rung chuyển thì Lan Trạch còn chưa kịp phản ứng lại.
Em chưa bao giờ ở lâu trên núi, không biết đến hiện tượng đá núi sạt lở, chỉ nghe thấy một tiếng ù vang rất to ngay bên tai, đá lớn lăn từ trên núi xuống, thị vệ xung quanh lập tức tới rút kiếm tấp khỏi vỏ, gương mặt thần quân dịch bệnh ở đằng cao rạn nứt rồi vỡ lìa ra bốn phía.
Một tiếng "rầm" vang dội, đá lớn rơi mạnh thẳng đứng, Lan Trạch nghe thấy âm thanh thứ gì đó bị đè nát ra nghiền ép thành bùn.
Tống Hòa xuất hiện bên cạnh em, Lan Trạch nhìn lên đài cao theo, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, phía trước tượng thần quân là một vũng máu đỏ sậm đè dưới tảng đá lớn, cộng thêm một cánh tay người bị chèn gãy.
Khoảnh khắc ấy trái tim Lan Trạch lửng lơ, lồng ngực em nghẹn thắt, đợi đến lúc nhìn rõ ra là cái tay ấy không thuộc về Tạ Cảnh Đình em mới hơi hơi yên tâm lại.
Khối đá vụn đổ ập xuống, dĩ nhiên Tạ Cảnh Đình đang đứng trên đàn tế khó mà thoát nạn, y đứng ngay bên cạnh Lý đại nhân, gò má bị mảnh đá quẹt xước, vết máu đang nhỏ giọt từ trên trán.
Xuyên qua đám đông nhốn nháo lẫn đàn tế, Tạ Cảnh Đình đang đứng trên đài chạm phải tầm mắt của Hạ Ngọc Huyền ở phía dưới.
Tạ Cảnh Đình đã quẳng hương dây đang cầm xuống đất, tay đặt trên chuôi kiếm ngang hông, con ngươi như hố vực thăm thẳm sâu không chạm đáy.
Vết máu tô thêm vệt diễm lệ độc nhất cho gương mặt ấy, dung mạo choáng ngợp đến tột đỉnh cứ như đóa hoa tàn ác mọc ra bên rìa địa ngục, ăn trái tim nuốt tham vọng loài người, bất cẩn một giây thôi sẽ bị hình tượng ấy mê hoặc, rồi sa vào cảnh ngộ mãn kiếp không thể phục sinh.
"Lý đại nhân... Lý đại nhân, người đâu mau lên!!"
Sau tiếng thét gào của người hầu, đá lớn trên đàn tế được đẩy đi đầy khó nhọc, lộ ra thi thể đã bị đá đè biến dạng của Lý đại nhân, vết máu lan tràn khắp cả đàn tế, nhìn từ đằng xa chỉ thấy một khoảng đỏ rực.
Phía dưới trở nên hỗn độn, thị vệ lập tức canh giữ kín kẽ nơi này, sau khi trông thấy Tạ Cảnh Đình yên ổn thì Lan Trạch an tâm hơn chút, em nhìn lướt qua thi thể Lý đại nhân, mùi máu tanh nồng làm em buồn nôn.
Mạnh Thanh Ngưng đã bước đến cạnh Lan Trạch từ lúc nào không hay, trông thấy thi thể trên đài thì có vẻ tiếc nuối, nói với Lan Trạch: "Tiểu Lan Trạch, nhóc đã nghe nói đến việc tế người sống chưa?"
Nghe vậy Lan Trạch lắc đầu, vừa nãy em sợ hết cả thần hồn, lại thấy Mạnh Thanh Ngưng rõ là trấn tĩnh, em không nhịn được hỏi: "Đấy là cái gì ạ?"
"Tương truyền thời đại chiến tranh trước kia, những tượng thần này sẽ cùng nhau tác quái trần gian, phải cúng tế cho họ mới giữ gìn được bình an cho vùng đất. Mà hồi ấy... vật tế toàn là những hạng gian ác cùng cực."
"Nhóc nói xem... Lý đại nhân đã phạm sai lầm gì, mà hôm nay bị tế sống thế luôn nhỉ?"
Lan Trạch không hiểu cho lắm, em thành thật nói, "Nô tài không biết ạ."
Mạnh Thanh Ngưng chỉ cười khẽ.
Do sự cố phát sinh, Tạ Cảnh Đình đi xuống khỏi đàn tế, vết thương ở trán y chỉ tạm xử lí đơn giản, Cẩm y vệ vây khu vực này lại, Tạ Cảnh Đình ra lệnh lục soát đàn tế tượng thần.
Phía sau tượng thần có một chỗ bục riêng, nơi này có thể điều khiển hương dây, đồng thời cũng để tu bổ tượng thần.
Tạ Cảnh Đình nói: "Việc này kì lạ, chưa biết là sự cố bất ngờ hay do con người gây ra, mong chư vị bình tĩnh lại, hôm nay Cẩm y vệ sẽ cho các vị một câu trả lời."
Tạ Cảnh Đình trấn an lòng người, Lan Trạch nghe thấy tiếng bàn tán ở phía dưới, lễ tế do Hạ Ngọc Huyền phụ trách, vậy nên khi xảy ra biến cố Hạ Ngọc Huyền không thể can dự điều tra.
Chỉ lát sau Cẩm y vệ đã quay lại, kể từ lúc Tạ Cảnh Đình yên ổn vô sự là Hạ Ngọc Huyền dự đoán ngay được ván này đã thành cục trong cục, thế nên khi Cẩm y vệ lục soát được dấu vết thuốc nổ ở bệ tượng thần thì biểu cảm chàng điềm tĩnh, chỉ ngước mắt nhìn về phía Tạ Cảnh Đình.
Cẩm y vệ bao vây Hạ Ngọc Huyền, Tạ Cảnh Đình lên tiếng nói: "Các nơi đều phải kiểm soát nghiêm ngặt lượng thuốc nổ sử dụng, đàn tế lại do Hạ đại nhân bố trí, Lý đại nhân xuất thân sĩ tộc, việc này dính dấp phức tạp, hiện tại phải làm phiền Hạ đại nhân tạm thời ngưng chức, chờ đến khi về kinh, bàn giao vụ việc cho hoàng thượng định đoạt."
Sĩ tộc môn phiệt của triều Ngụy thống nhất một thể, dây dưa vướng mắc lẫn nhau, chọc giận một bên trong số đó, có khi cả ngọn núi sẽ nghiêng ngả đổ sập.
Đôi mắt Hạ Ngọc Huyền đen kịt, con ngươi phản chiếu gương mặt Tạ Cảnh Đình, khi đi ngang qua Tạ Cảnh Đình chàng mở miệng.
"Thế này, thực ra cũng không muộn."
Hạ Ngọc Huyền: "Có một việc ta quên chưa nói cho đốc chủ, trước khi đến quận Thục ta đã viết một bức thư cho hoàng thượng."
"Nay chắc hẳn thư đã được đưa đến tay hoàng thượng, hay đốc chủ đoán thử xem ta sẽ viết những gì nào."
Bước chân Tạ Cảnh Đình thoáng ngừng lại, mặt mũi bừng sáng toát lên vẻ tươi đẹp, y nói với Hạ Ngọc Huyền: "Hạ đại nhân cứ lo cho mình đi đã thì hơn, hãm hại mệnh quan triều đình, có lẽ phía trước chỉ còn một con đường chết."
Đằng sau bục tượng thần, phía dưới khối đá sụp đổ dưới đất, là nơi mai táng thi thể một số quan binh, họ bị chất đống vào với đất cát, mãi mãi không bao giờ lên tiếng được nữa.
...
Bên trong điện Kim Loan, kinh thành Ngụy đô.
Bồ câu trắng bay vào cung điện huy hoàng lộng lẫy, trong điện đang châm huân hương, Cơ Thường chỉ mặc một lớp áo, điện của gã ấm áp quanh năm, cung nhân biết gã sợ lạnh, phải đốt lò sưởi suốt.
Sư Vô Dục ngồi ngay ngắn đối diện, trong bức thư đang trải ra là nét chữ thanh tao mạnh mẽ của Hạ Ngọc Huyền:
Lòng thần minh giám, Tạ Cảnh Đình ẩn náu mưu nghịch. Chỉ chờ hễ Lý đại nhân chết, thánh thượng sẽ hiểu lời can lúc trước của thần. Trước là Vinh quốc công, nay là Lý đại nhân, Tạ Cảnh Đình nhằm vào sĩ tộc Ngụy đô ta.
Sĩ tộc từng ủng hộ bên cạnh tiên hoàng ngày xưa, giờ đây môi hở, chỉ lo tương lai răng lạnh, người này có tài tuyệt thế, không thể giữ lại.
Sau tiếng báo hiệu, thị vệ nhanh chóng đến điện Kim Loan, Cơ Thường tuyên cho người tiến vào.
Thị vệ dập đầu nói: "Thánh thượng, tin từ quận Thục truyền về, Lý đại nhân tử vong bất ngờ, Hạ đại nhân có khả năng là hung thủ, nay Mạnh đại nhân và đốc chủ đang trên đường về kinh."