Lan Trạch bị Sư Vô Dục nhìn chăm chú, đôi mắt không buồn không vui quá tĩnh mịch phẳng lặng, khiến người ta phải liên tưởng đến tượng thần trong chùa miếu, rồi cả sông băng trên non cao thác đổ, như thể nhìn vào tận trong sâu thẳm nội tâm em.
Tự dưng em thấy sợ hãi vô cớ nên mới trốn ra đằng sau Tống Hòa, túm thật chặt lấy tay áo Tống Hòa, cả người đều trở nên đề phòng.
"Tiểu công tử quen người này sao?" Tống Hòa thấy Lan Trạch sợ, không kéo Lan Trạch ra mà thấp giọng hỏi một câu.
Lan Trạch gật đầu xong rồi lại lắc đầu.
Thế là Tống Hòa nói với Sư Vô Dục: "Tiểu công tử nhà ta thường ngày nghịch ngợm, không hề cố ý mạo phạm, mong các hạ đừng để bụng."
Tầm mắt Sư Vô Dục vẫn đang nhìn theo Lan Trạch, sợi tơ hồng thoáng cái đã biến mất tăm hơi, anh ta bẩm sinh hé mở thấy được vận mệnh của người khác, nay lại không thể quan sát mạng mình.
Lời thần chỉ dẫn hôm nay chẳng qua chỉ để anh ta gặp được Lan Trạch.
Sư Vô Dục đã hiểu ra nên cũng không còn hứng thú, ánh mắt anh ta dừng lại một thoáng ở Tống Hòa, vận mạng Tống Hòa từ một chia làm hai, thuở nhỏ gian nguy, thời thanh niên suýt thì bỏ mình, sau đó hóa thành đường phẳng, mỗi tội số mệnh có điều tiếc nuối.
Hắn đi lướt ngang qua Tống Hòa Lan Trạch, vận mệnh con người sẽ biến hóa dần theo thời gian, chỉ riêng quá khứ mãi không thay đổi.
Chuông vàng vang tiếng lao xao, sau khi tiếng động dứt hẳn, bóng dáng Sư Vô Dục nhanh chóng biến mất giữa đám đông, dường như anh ta không thuộc về nơi phố thị, hoàn toàn ngăn cách với dòng người.
Lan Trạch thấy người đã đi khỏi, em cảm giác hạt ngào đường trong tay cũng chẳng ngon nữa, chỗ này ông chủ hàng hoành thánh vừa tặng cho em xong.
"Tiểu công tử quen người kia à." Tống Hòa nói, dựa vào tình huống vừa rồi hắn đã nhìn ra manh mối.
Lan Trạch nhìn Tống Hòa một cái, thái độ hôm nay của Tống Hòa với em khá ổn, thế là em chậm chạp nói: "Hắn ta không phải người tốt lành gì, sau này anh có gặp thì cứ xem như không trông thấy là được."
"Sao tiểu công tử lại nói vậy." Tống Hòa đang phải cầm chỗ đồ mua cho em, chỉ lát sau Lan Trạch đã đưa tiếp chỗ hạt ngào đường ăn còn thừa cho Tống Hòa.
"Cái gì mà sao lại nói vậy, tôi bảo là không phải người tốt thì không phải người tốt thôi." Lan Trạch tương đối vô lí, em đi đến cuối ngõ thành nam theo hướng dẫn của Như Ý Như Lễ, nhưng ở đây chả thấy thầy bói mù mà Như Ý Như Lễ nói đâu hết.
Hôm nay em lại đi một chuyến toi công, Lan Trạch lo lắng trong lòng, vốn dĩ em chưa từng gặp Sư Vô Dục, hôm nay trùng hợp khó hiểu thế nào lại chạm mặt, chẳng lẽ ấy chính là sự sắp đặt của vận mệnh.
Mọi việc trong giấc mơ đều là hiện thực sẽ xảy ra, Lan Trạch nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
Khi Lan Trạch theo Tống Hòa về phủ thì trời đã tối, lúc về đến nơi Thường Khanh đang gác ở cửa, dù Tống Hòa đã đưa tin nhưng việc này vẫn chưa hỏi ý Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch bưng rất nhiều đồ Tống Hòa mua cho em, em vẫn ghi nợ lần trước nên nói với Thường Khanh là tại Tống Hòa đồng ý chịu dẫn em ra ngoài.
Trên thực tế đúng là thế thật, nếu Tống Hòa không chịu thì dĩ nhiên em cũng chẳng đi được.
"Lúc nô tài ra ngoài Tống Hòa đã đồng ý, sau khi anh ta đồng ý nô tài mới dám đi ra ạ."
Lan Trạch nói, em ngó sang Tống Hòa một cái, Tống Hòa không hề so đo việc em nói dối, nhận hết phần sai về mình.
Tạ Cảnh Đình về từ hoàng cung, tầm mắt nhìn hai người, nói với hai người: "Nếu Lan Trạch đã nói vậy thì là lỗi của Tống Hòa, Tống Hòa, ngươi tự lui xuống nhận phạt."
Quy định nhận phạt tính theo tiêu chuẩn của thị vệ, Lan Trạch thấy Tống Hòa chấp nhận dứt khoát thế, em còn đang bưng đồ Tống Hòa mua cho em trong tay, em thấy ngài ngại.
Tầm mắt Lan Trạch ngó lướt lung tung, đúng lúc Tạ Cảnh Đình đang cần gặp người khác, em bèn len lén đi theo Tống Hòa và Thường Khanh, nhận phạt chỉ là bị đánh bằng roi, roi thô đen tím quật thẳng vào người, Tống Hòa không buồn chớp mắt một cái.
Em nấp sau cột lén lút quan sát, Tống Hòa cởi áo ngoài, phần lưng để trần chồng chéo vết sẹo, hắn phơi mình bôn ba quanh năm, da cũng ngả sang màu đồng thiếc, vết roi quất xuống lại thành vệt trắng.
Lan Trạch đứng ngoài nhìn thôi đã thấy rõ đau, Tống Hòa không kêu tiếng nào, em hơi bức bối trong lòng, rõ ràng Tống Hòa đáng phải chịu thế, lần trước Tống Hòa quẳng em xuống vách núi, không nhờ Hạ Ngọc Huyền chắc em đã chết rồi.
Bây giờ Tống Hòa chẳng qua mới chịu mấy roi thôi, em thương xót cho Tống Hòa làm gì.
Lan Trạch thấy mình đúng là rảnh rỗi lắm chuyện, thế là em lại len lén rời đi đằng sau cái cột.
Hôm nay mới về đến kinh thành, ty Trần Gián dồn ứ nhiều việc, Tạ Cảnh Đình xử lí mất kha khá thời gian, giờ Lan Trạch đã về phủ nên không truy cứu việc Lan Trạch đi ra ngoài nữa.
Tạ Cảnh Đình lại đi kiểm tra bài vở của em cơ, Lan Trạch theo đến quận Thục một chuyến xong khất nợ bao nhiêu bài.
"Vẫn còn mấy hôm nữa, sáng mai Lan Trạch dậy sớm sang đây, nếu buổi tối kéo dài muộn quá thì ở lại điện phụ, có gì không hiểu qua hỏi ta là được."
Lan Trạch nợ bài tương đối, em không hề muốn quay lại Quốc tử giám, em thích ở ngoài hơn cơ.
Em nghĩ vậy, lòng hơi hồi hộp, ngó Tạ Cảnh Đình mấy cái liền, nói lí nhí: "Đốc chủ, nô tài không muốn về Quốc tử giám đâu ạ."
Lan Trạch lo Tạ Cảnh Đình trách em là không biết cầu tiến, đầu ngón tay em túm lấy mép thảm, nhìn Tạ Cảnh Đình một cái rồi nhanh chóng đưa mắt về ngay.
"Vốn dĩ nô tài đã không hợp trường lớp rồi ạ, đầu óc nô tài dốt, không giỏi học hành, đến Quốc tử giám chẳng qua toàn để bị phạt suốt ngày, còn dễ bị bắt nạt nữa, nô tài ở đấy cũng chỉ làm chỗ trút giận thôi."
Em thèm vào làm đối tượng trút giận.
Lan Trạch nói: "Ở trong Quốc tử giám cũng không gặp đốc chủ được, đốc chủ toàn nói là có việc thì viết thư, đốc chủ chả bao giờ trả lời thư của nô tài, nô tài muốn ở lại bên cạnh đốc chủ cơ."
Em nói một hồi xong đỏ mặt theo, thấy mình hơi bị quấn người quá, đúng là em không muốn phải rời xa Tạ Cảnh Đình cho lắm.
"Vậy à... Người phải đi học trước, mới hiểu đời được."
Tạ Cảnh Đình nói: "Lan Trạch đã nghĩ là không đi học nữa thì sẽ làm gì chưa."
Ý là việc này vẫn còn cơ hội xoay chuyển, miễn Lan Trạch thuyết phục được y.
Nghe vậy mặt Lan Trạch còn nóng hơn, em làm được gì đây... Em chẳng biết làm gì hết, kĩ năng duy nhất là khâu búp bê vải, tự làm điểm tâm còn be bét, vẽ vời chơi đàn đều bó tay, nếu Tạ Cảnh Đình không lo cho em có khi em sẽ chết đói đầu đường mất.
"Nô tài cũng không biết ạ." Lan Trạch nhúc nhích, em đang ở khá gần Tạ Cảnh Đình, dịch đến sát bên Tạ Cảnh Đình, níu lấy tay áo Tạ Cảnh Đình.
"Nhưng dẫu sao thì nô tài cũng không muốn đến Quốc tử giám nữa ạ." Lan Trạch thấy gương mặt Tạ Cảnh Đình không biểu cảm gì, sợ Tạ Cảnh Đình không đồng ý, em kéo căng tay áo Tạ Cảnh Đình rồi nhào luôn vào lòng Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ đừng đưa nô tài đến Quốc tử giám nữa mà." Lan Trạch tự mình giác ngộ học được chiêu trò nũng nịu, ngày xưa em làm thế với mẹ mẹ sẽ xách gáy em lên kéo sang một bên, xong chiều theo ý em.
Nhưng em cũng không dám đến gần Tạ Cảnh Đình quá, vì nhỡ đâu Tạ Cảnh Đình bắt nạt em tiếp thì há chả phải em vẫn thiệt đấy à.
Em chỉ ôm hờ lấy Tạ Cảnh Đình, con ngươi trong veo phản chiếu lại gương mặt Tạ Cảnh Đình, gò má em khẽ khàng cọ sượt qua lồng ngực Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch quấn người đến mức này, hôm nay em to gan hơn thường ngày một xíu, đầu em nhanh chóng bị Tạ Cảnh Đình ấn đè lại, Tạ Cảnh Đình thấp giọng nói: "Việc này bàn sau, Lan Trạch không được làm nũng."
Tai em đỏ bừng, thế là em ngọ nguậy muốn chui ra khỏi lòng Tạ Cảnh Đình, nhưng tay Tạ Cảnh Đình đang đặt trên eo em, như này làm sao em ngồi dậy được.
Nên em ngó lên Tạ Cảnh Đình chờ Tạ Cảnh Đình thả em ra, xong em ngồi dậy cạnh Tạ Cảnh Đình, tìm một góc gần đó làm ổ.
Mấy hôm tiếp theo Lan Trạch không phải lo bài vở nữa, em thích đọc gì thì đọc, trong năm quyển em đọc thì đã có bốn là tiểu thuyết với truyện tranh liên hoàn, một quyển còn lại thì liên quan đến thảo dược.
Tạ Cảnh Đình không hỏi han gì cả, chỉ nhìn lướt một cái xem hàng ngày em chọn sách gì, còn đặc biệt cho người chuẩn bị dược thảo vì thấy Lan Trạch khá hứng thú.
Vậy là một nửa cái bàn con được dành ra để dược thảo của Lan Trạch, Lan Trạch có thể phân biệt từng loại, em đun rất nhiều dược liệu chung với nhau, đút cho bồ câu Thường Khanh nuôi.
Trong một ngày ngỏm mất ba con bồ câu đưa thư, tay chân mặt mũi Lan Trạch đều dính nước thuốc, em lén lút đút cho bồ câu thử nào ngờ bị Thường Khanh túm được, Thường Khanh xách em đến chính điện báo cáo tình hình với Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, tiểu công tử cho thuốc chết mất ba con bồ câu đưa thư rồi ạ." Thường Khanh mặt không biểu cảm, nuôi nấng bồ câu đưa thư không hề đơn giản, ngay từ lần đầu tiên Lan Trạch đưa mắt ngó bồ câu đưa thư hắn đã dặn thị vệ phải đề phòng rồi, nào ngờ vẫn bị Lan Trạch tận dụng sơ hở.
Mấy ngày nay Lan Trạch toàn táy máy dược thảo, tay loang màu chỗ tím chỗ đỏ, mặt cũng dính nốt, đôi mắt tròn trịa mở to, trông giông giống em bé tam thể nhuộm màu.
Bị Thường Khanh trách mắng em thấy hơi xấu hổ, cúi thấp đầu nói: "Đốc chủ, nô tài chỉ muốn thử thôi ạ, không ngờ bồ câu lại chết."
"Lần sau nô tài cẩn thận hơn là được."
Nghe thế Thường Khanh nhìn sang Lan Trạch một cái, Lan Trạch vẫn còn muốn thêm lần sau nữa.
Tạ Cảnh Đình không gò bó Lan Trạch mấy, hàng ngày Lan Trạch chạy ra chạy vào, phân tâm tí thôi là đã chẳng thấy bóng dáng đâu, xong lát sau lại mọc ra.
"Nếu Lan Trạch hứng thú với dược liệu thì hay là đến chỗ Lục thánh y, thế nào?"
Thánh y Lục là thánh thủ kinh thành, vô số đệ tử theo học, Lan Trạch không quá hứng thú nhưng kiểu gì thì kiểu cũng khá hơn Quốc tử giám, thế là em đồng ý.
Lan Trạch lo mình phạm sai lầm sẽ khiến thánh y Lục không vui, hơn nữa thánh y Lục có nhiều đồ đệ thế, em mà đến đấy thì sẽ thành đứa dốt nhất sao.
Em kể với Tạ Cảnh Đình những băn khoăn của em, Tạ Cảnh Đình nói với em: "Lan Trạch không cần lo lắng, đến đấy bắt đầu từ vị trí dược đồng, không ai làm khó Lan Trạch đâu."
Khuôn mặt Lan Trạch lập tức đỏ ửng, ý bảo em không được xem là đồ đệ, dĩ nhiên không ai chê em dốt.
Rõ ràng Tạ Cảnh Đình đang an ủi em mà Lan Trạch cứ cụt hứng, em rầu rĩ vâng một tiếng, ngó Tạ Cảnh Đình thêm cái nữa, nhân lúc Tạ Cảnh Đình không chú ý giật đai lưng Tạ Cảnh Đình hai cái.
Việc này đã chốt, Lan Trạch sẽ tới chỗ thánh y Lục, Tạ Cảnh Đình viết thư cho thánh y Lục, đồng nghĩa với việc Lan Trạch được nhận vào nhờ quan hệ của Tạ Cảnh Đình.
Ở lại chỗ thánh y Lục, muốn về thì lúc nào em về cũng được, có điều giai đoạn đầu làm tiểu dược đồng tương đối bận bịu, chưa chắc đã có thời gian về phủ.
Lan Trạch tự sắp xếp tay nải, trước lúc đi em ghé sang bên Tống Hòa một chuyến. Lần trước Tống Hòa bị phạt, suốt từ đó đến giờ em chưa nói chuyện với Tống Hòa, Tống Hòa cũng không vô cớ tìm em làm gì, vẫn đối xử với em y như trước.
Thường ngày em có rất nhiều thuốc trị thương, toàn của Tạ Cảnh Đình tặng cho em, Lan Trạch tích cóp được đầy một tủ nhỏ, em lấy hai lọ trong đó ra đi tìm Tống Hòa.
Lúc em đến Tống Hòa vừa mới đổi ca, ban đầu vốn quen với cuộc sống thổ phỉ nhưng giờ Tống Hòa lại thích ứng rất tốt, không ra vẻ gì hết, làm quen với nhóm thị vệ Thường Khanh tương đối hòa hợp.
Tống Hòa vừa xách rượu quay về đã trông thấy Lan Trạch bên ngoài sân viện. Dĩ nhiên Lan Trạch cũng nhìn thấy hắn.
"Tiểu công tử?" Tống Hòa tương đối kinh ngạc.
Lan Trạch hơi lúng túng, lần trước do em cố ý, Tống Hòa không hề chấp nhặt với em, em ngó chỗ rượu Tống Hòa đang xách, hỏi: "Chẳng phải Thường Khanh bảo là không được uống rượu ư?"
Tống Hòa trả lời: "Hôm nào không có ca trực thì uống được."
Chỗ rượu đây là cầm hộ người khác, Tống Hòa chưa nói câu này.
"Không phải vết thương của anh vẫn chưa lành đấy à." Lan Trạch ghét đàn ông uống rượu, em nhìn Tống Hòa mấy cái với vẻ săm soi, giơ thuốc trị thương trong tay ra.
"Ngày mai tôi phải đi rồi, đốc chủ định đưa tôi đến chỗ thánh y Lục làm dược đồng."
Tống Hòa khẽ gật đầu, hắn đã nghe tin, nhận lấy thuốc trị thương, nói với Lan Trạch: "Cảm ơn tiểu công tử."
Lan Trạch cụt hứng hỏi: "Chẳng lẽ anh không còn gì muốn nói với tôi à?"
Nghe vậy Tống Hòa nhìn Lan Trạch, đôi mắt sáng sủa thoáng khựng lại, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Lan Trạch, Lan Trạch ngày càng xinh đẹp, nhìn thêm mấy lần thôi cũng dễ rung động lòng người.
"Tiểu công tử rất thông minh, đương nhiên sẽ làm rất tốt." Tống Hòa nói.
Lan Trạch đỏ mặt vì lần đầu được khen, mặt em ửng lên không kiểm soát được, em trợn mắt nhìn Tống Hòa hơi hơi muốn chê đần như khúc gỗ, nhưng vẻ mặt Tống Hòa rất chân thành, như thể cảm thấy thế thật.
"Dĩ nhiên rồi," Lan Trạch nói với Tống Hòa, "lần sau tôi mà về anh vẫn phải dẫn tôi ra ngoài đấy."
Tống Hòa: "Phải xem ý đốc chủ thế nào đã, không thể tùy tiện dẫn tiểu công tử ra ngoài được, đốc chủ rất quan tâm đến tiểu công tử."
Tạ Cảnh Đình thích quản thúc em xưa giờ, Lan Trạch không bận tâm về những gì Tống Hòa nói lắm, đương nhiên em biết là phải được sự đồng ý của Tạ Cảnh Đình.
Em rời khỏi chỗ Tống Hòa quay về, buổi tối hôm ấy Lan Trạch ngủ lại chính điện, vì em đi xong là mất một thời gian không được gặp Tạ Cảnh Đình, còn về giấc mơ kia... Thánh y Lục đã thôi chức từ lâu, em cũng không ở Quốc tử giám, Lan Trạch trấn an bản thân, em sẽ không dính dáng gì đến Cơ Thường nữa.
Em trả cả mặt ngọc bội lại rồi, mọi thứ đều như cũ.
Lan Trạch ngồi cạnh giường đếm lại đồ đạc của mình thêm lần nữa, lần này Tạ Cảnh Đình chuẩn bị sẵn cả tiền cho em, rất nhiều bạc, ở chỗ thánh y Lan Trạch muốn mua gì cứ việc mua đó.
Em vui vẻ đung đưa chân cạnh giường, cất bạc vào túi, em chỉ cầm đi gần nửa, Lan Trạch có thói quen để dành tiền không nỡ tiêu, chỉ dành ra một phần nhỏ để mình xài, còn lại tích cóp hết.
Hiện giờ đang ở trong điện chính, dĩ nhiên mấy động tác lặt vặt của em không qua mắt được Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình nhìn lướt một lượt, thấy mặt mày Lan Trạch sáng sủa, trông bộ dạng đang cực kì chăm chú, lên tiếng nói: "Lan Trạch thiếu đồ gì có thể bảo Thường Khanh."
Lan Trạch dạ một tiếng, dĩ nhiên em biết nhưng em vẫn muốn để dành ít bạc, khóa bạc còn đang đeo ở cổ em, tro cốt của mẹ nằm trong ấy.
Sau này đủ tiền rồi, em phải an táng lại cho mẹ thật đàng hoàng.
"Nô tài biết rồi ạ." Lan Trạch đáp bằng giọng êm tai, thu xếp tay nải xong em nhảy bịch xuống giường, bu vào cạnh Tạ Cảnh Đình xem Tạ Cảnh Đình đang làm gì.
Mai Tạ Cảnh Đình phải vào chầu sớm nên không đưa em đi được.
Lan Trạch không hiểu chuyện triều chính, mấy hôm nay em toàn hí hoáy thảo dược, còn để một chậu cỏ nhục trùng trên bàn Tạ Cảnh Đình, loài thực vật này giúp bảo dưỡng mắt, Tạ Cảnh Đình suốt ngày ngồi bên bàn sách, đặt đó là hợp nhất.
Mỗi tội hay bị sâu, ngày nào Lan Trạch cũng phải mang ra ngoài phơi nắng một lúc.
"Đốc chủ, nô tài còn làm ít trà thuốc nữa ạ." Lan Trạch không kể cho Tạ Cảnh Đình là em lại đút trà thuốc cho bồ câu tiếp, bồ câu bình an vô sự xong em mới mang cho Tạ Cảnh Đình uống.
Lan Trạch để trà thuốc lên bàn, nói với Tạ Cảnh Đình: "Lúc nào rảnh đốc chủ nếm thử xem ạ."
Em bận bịu tới lui, Tạ Cảnh Đình bèn ngồi yên theo dõi em tới lui bận bịu, ừm một tiếng xem như đồng ý.
Lan Trạch còn căn dặn: "Đốc chủ đừng quên cỏ của nô tài nhé ạ, ngày nào cũng phải để ra phơi nắng."
Em bưng chậu cỏ nhục trùng lên, em đã chứng kiến chỗ lá tròn xoe trong ấy mọc ra vươn mình đấy.
Tạ Cảnh Đình tiếp tục ừm, dọn trà thuốc của Lan Trạch sang một bên, gần cạnh bàn sách có ngăn kéo ẩn, bình thường trà nước đều để trong đó.
Lan Trạch chỉ lơ đãng liếc qua một cái, em để ý thấy có thứ gì trông quen quen, hình như là trà mẫu đơn trước đó em tặng cho Tạ Cảnh Đình.
Em ngó cái nữa ghi nhớ vị trí, định lần sau về rồi kiểm tra lại.
"Đốc chủ đừng quên nhé ạ." Lan Trạch dặn dò xong xuôi hết mọi việc, em quay về nằm ngủ ở giường nhỏ của mình, chú ý tiếng động bên tai, sau khi Tạ Cảnh Đình nằm lên giường thì em rón rén khẽ khàng trèo lên chỗ của Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch hơi quyến luyến không nỡ xa Tạ Cảnh Đình, huống chi em còn thích nằm ngủ cạnh Tạ Cảnh Đình, em ôm chăn nói: "Đốc chủ, nô tài muốn ngủ chung với đốc chủ ạ."
Hết năm nay là Lan Trạch mười tám, tuổi này ở dân gian đã có thể thành thân.
Em mở to mắt nhìn Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không trách cứ gì em, nói với em: "Ngày mai ta phải dậy sớm, có lẽ sẽ đánh thức Lan Trạch."
"Nô tài không sao ạ, ngày mai nô tài cũng phải đi sớm."
Thấy Tạ Cảnh Đình không có ý phản đối, Lan Trạch bèn chui vào chăn Tạ Cảnh Đình, hồi trước Tạ Cảnh Đình đã bảo em chuyển sang ở, sau khi quay về Tạ Cảnh Đình không hề nhắc lại chuyện này.
Bây giờ Lan Trạch sắp phải rời xa Tạ Cảnh Đình mất rồi, tạm thời em không so đo việc trước kia Tạ Cảnh Đình bắt nạt em nữa, ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch không ngủ được, bóng tối rất yên tĩnh, Lan Trạch lặng lẽ mở mắt ra trông thấy góc mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình trong đêm đen, lông mi Tạ Cảnh Đình rất dài, tựa như cánh bướm.
Em không nhịn được nhẹ nhàng giơ tay lên sờ, Lan Trạch luôn cảm giác Tạ Cảnh Đình quá mức điềm tĩnh, chưa bao giờ nói nhiều với em, rõ ràng ngày mai em đã phải đi rồi.
Thái độ của Tạ Cảnh Đình không nóng không lạnh, y hệt ngày xưa, vậy mới sai chứ, rõ ràng thời gian trước Tạ Cảnh Đình còn hôn em rồi mà.
Lan Trạch nghĩ, xong lại nhớ ra những việc khốn kiếp Tạ Cảnh Đình đã làm, thế là hơi hơi mạnh tay, em không khống chế nặng nhẹ như này, thoáng cái cổ tay đã bị nắm lấy.
"Lan Trạch." Tạ Cảnh Đình gọi tên em, giọng trầm thấp, nắm cổ tay em nhét tay em về lại trong chăn.
Tầm mắt sâu kín nhìn xuống, Lan Trạch đang mở to mắt, em soi vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, thẹn thùng trong lòng, mãi lâu sau mới rầu rĩ hỏi.
"Sao hôm nay đốc chủ không hôn nô tài." Giọng Lan Trạch mềm xèo, sượt bên tai như sợi lông vũ làm người ta cảm giác như đang phả hơi.
Hỏi như này xong em lại không kìm được đỏ bừng mặt, tóm lại là Tạ Cảnh Đình sai, chỉ hôn một hai lần là đồ khốn.
Hôn khủng khiếp quá cũng là đồ khốn.
Bầu không khí chìm vào yên lặng, Lan Trạch chỉ mong chui cả vào chăn, em ngượng đến nỗi cả người đều đang nóng lên, chậm rãi kéo chăn dần lên trên che lấp mình đi.
"Vậy à... mấy lần trước ta tưởng Lan Trạch không muốn." Tạ Cảnh Đình khựng lại giây lát rồi mới mở miệng, chăn của Lan Trạch bị kéo xuống, cổ tay em bị đè lại rất dễ dàng đơn giản.
Cổ tay Lan Trạch đang đặt phía trên đầu, Tạ Cảnh Đình ấn cổ tay em lại, nói với em: "Lần trước ta trông thấy Lan Trạch với Hạ đại nhân thân mật vậy, ta không biết liệu có phải trước mặt hắn Lan Trạch cũng giống thế này không?"
Cuối cùng việc này cũng bị lôi ra, nghe vậy Lan Trạch không nhịn được đáp luôn: "Đương nhiên không giống ạ."
"Lần trước đốc chủ không cứu nô tài, nô tài bực mình thôi ạ, cố tình chọc giận đốc chủ."
Lan Trạch biết là mình chưa bao giờ có thể dễ dàng kích thích trái tim Tạ Cảnh Đình cả.
Em hơi bực bội, biết mình đuối lí, em tức lên không nói gì nữa.
"Lần trước Lan Trạch cũng bảo là không muốn dời sang chính điện." Tạ Cảnh Đình thong thả nói: "Bây giờ nuốt lời rồi sao?"
Lan Trạch cứ thấy câu này là lạ, em chỉ muốn Tạ Cảnh Đình hôn em một cái, không có khi đến lúc quay về sẽ lại quên xừ em mất, sao cứ nhất quyết đòi em dọn sang điện chính.
Em mà dọn sang thì há chẳng phải buổi tối Tạ Cảnh Đình muốn ức hiếp em lúc nào cứ việc ức hiếp em lúc đó à.
"Không cần ạ." Lan Trạch định quay lại giường bé của mình, cổ tay của em còn đang bị Tạ Cảnh Đình giữ lấy, dĩ nhiên Tạ Cảnh Đình không tính thả em ra, em vừa nhỏm dậy đã bị Tạ Cảnh Đình lưu loát kéo ngay vào lòng dễ ợt.
Lan Trạch chỉ mặc mỗi áo lót trong, Tạ Cảnh Đình cao lớn, chẳng cần phí sức đã bao phủ lấy em, em ngửi thấy hương cành tuyết thoang thoáng nhàn nhạt, chạm phải đáy mắt Tạ Cảnh Đình, đôi mắt vừa đậm vừa trầm cứ như hai viên đá ngọc sâu xa.
Hơi thở phả vào bên tai em làm em thấy bồn chồn, dái tai đỏ lên theo, Tạ Cảnh Đình thấp giọng hỏi: "Có thế đã giận rồi à?"
"Lan Trạch nên xét phải trái đi, ban đầu... ta chưa hề trách tội Lan Trạch, Lan Trạch còn suốt ngày giận dỗi ta."
Giọng Tạ Cảnh Đình điềm đạm, gương mặt dần dà phóng đại rực rỡ lộng lẫy đến tột cùng, hơi thở cũng ập xuống theo, sợi tóc đen mực quấn vào với nhau.
Lan Trạch được hôn, em vô thức vòng tay ôm quanh Tạ Cảnh Đình, hai lần trước hôn em Tạ Cảnh Đình toàn không kìm được gặm cắn, bây giờ lại dịu dàng hẳn đi, cánh môi mềm nhẹ chạm đến, eo Lan Trạch hơi gập, không thể không tách chân ra.
Lời Tạ Cảnh Đình làm dái tai em đỏ bừng lên, hai lần trước đều đau, bây giờ không còn đau nữa, lại có thêm những tư vị khác, trong mắt Lan Trạch chỉ toàn là gương mặt Tạ Cảnh Đình, bất giác càng quyến luyến hơn, hơi thở gấp gáp rối loạn, tiếng rên em bật ra cũng mềm nhũn khác hẳn bình thường.
Em bị Tạ Cảnh Đình ôm vòng lấy eo, gần như cả người đều tan ra hòa vào lòng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình hôn em đến nỗi em cảm giác sắp ngất xỉu mất rồi, hai chân mềm oặt bủn rủn, quấn lên theo trong vô thức.
Lan Trạch cứ như yêu tinh khiêu khích người ta, Tạ Cảnh Đình chỉ thoáng khựng lại, rồi cởi dây buộc của Lan Trạch ra.
"Đốc chủ..." Lan Trạch khẽ khàng kêu lên, con ngươi ướt át dầm dề, em chỉ muốn Tạ Cảnh Đình hôn em một cái thôi mà, lần nào Tạ Cảnh Đình cũng chơi chiêu bất ngờ.
Giờ đang định cởi quần áo em, em không kìm được bắt đầu lo lắng, xong nhanh chóng nhớ ra Tạ Cảnh Đình là thái giám, hai người cũng chả làm được cái gì, em níu tay Tạ Cảnh Đình lại.
Lần nào Tạ Cảnh Đình cũng đều quá đáng hơn bận trước, đây mới là lần thứ ba thôi mà đã muốn cởi quần áo em ra rồi.
Gương mặt Lan Trạch đỏ bừng hết lên, không rõ vì bực bội hay sốt ruột, em đè tay Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình bèn dừng động tác lại.
"Đốc chủ, mình cũng có làm được gì đâu ạ, không cần phải cởi quần áo của nô tài..." Lan Trạch không muốn nói là em không chịu, em bèn bịa ra lí do như này, khiến Tạ Cảnh Đình nhìn em đăm đăm.
Lan Trạch thấy cứ mất tự nhiên, em chưa chuẩn bị xong, với cả Tạ Cảnh Đình toàn chợt nóng chợt lạnh, nếu Tạ Cảnh Đình vui vầy chăn gối với em xong sau này nhỡ lại vứt bỏ em thì phải làm sao.
"Mẹ đã dặn, không được tùy tiện làm việc này với người ta ạ." Lan Trạch dời mắt đi, đầu ngón tay em ửng hồng, hơn nửa người vẫn đang ở trong lòng Tạ Cảnh Đình, lúc lên tiếng còn khẽ thở dốc.
"Vậy à," Tạ Cảnh Đình nhìn em, thật lâu sau mới bình tĩnh nói, "Lan Trạch ngại thân thể ta khiếm khuyết."