Cơ Thường chỉ sang bàn việc với Hạ Ngọc Huyền, Lan Trạch ngồi cạnh im thin thít suốt, cảm giác được tầm mắt hai người chốc chốc lại nhìn em, em không dám ngẩng đầu.
Bàn xong chính sự Cơ Thường đi luôn, lúc này Hạ Ngọc Huyền mới chú ý được đến Lan Trạch, lại gần xem tiểu thuyết Lan Trạch đang đọc.
Chàng đã bỏ công tỉ mỉ chọn từng quyển tiểu thuyết một, vài quyển còn do chàng tự vẽ, quyển Lan Trạch đang đọc đây chính là chàng vẽ.
Ban đầu Lan Trạch chỉ lật giở lướt qua thôi, trong đó em bị vẽ thành cục bông, câu chuyện cũ rích, tình cảm người và yêu quái gì đó, ở đây em biến thành bé hồ ly có đuôi.
Hạ Ngọc Huyền là đạo sĩ, em bị đạo sĩ bắt được, nhưng Hạ Ngọc Huyền lại thả em đi.
Tin đồn về Hạ Ngọc Huyền ngoài phố đa phần đều là làm việc chặt chẽ quả quyết dứt khoát, bây giờ Hạ Ngọc Huyền để lộ ra khía cạnh ấu trĩ lại còn nghịch ngợm trước mặt em.
Hồ ly với đạo sĩ gì, còn lâu em mới là tiểu hồ ly, vẽ em thành cục bánh trôi, bản thân Hạ Ngọc Huyền thì lại phong lưu tuấn tú.
Lan Trạch trong sách giận lên má cứ tròn ra trông như con cá nóc căng phồng. Lan Trạch thấy xong không kiềm chế được hơi bực bội, em nhịn hết nổi, ngó Hạ Ngọc Huyền một cái.
Hạ Ngọc Huyền biết là Lan Trạch sẽ giận, giải thích: "Đây là tranh hồi xưa rảnh thì vẽ thôi, Lan Trạch đọc cho vui là được."
"Anh vẽ vời giỏi thế này sao không xuất bản đi." Lan Trạch bực mình nói, rồi nhanh chóng ngậm miệng, em chưa quên là mình phải chạy trốn đâu.
Hạ Ngọc Huyền nói với em: "Đương nhiên ta không nỡ để người khác trông thấy Tiểu Trạch."
Vừa nói vừa cầm lấy quyển sách trong tay em, nói với em: "Tiểu Trạch muốn ra ngoài thì ra, đợt này không được ra khỏi sân viện, có việc cứ gọi Phượng Kinh."
Ban ngày Hạ Ngọc Huyền không thể ở cạnh em suốt, đến tối Lan Trạch buộc phải ngủ chung với Hạ Ngọc Huyền, trong cung điện này toàn là người của Hạ Ngọc Huyền, cung nhân trông thấy em sẽ xem em như không khí.
Không có lệnh của Hạ Ngọc Huyền, em không thể làm gì, không thể đi đâu.
Lan Trạch thấy Hạ Ngọc Huyền đã cởi áo khoác ra đang ngồi ở bàn viết chữ, tay phải chàng bị gãy, bây giờ không linh hoạt lắm, lúc viết gì cũng phải ngừng lại một lát, ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch.
Em không biết là có đau không, dẫu sao bất luận phải chịu đựng cái gì Hạ Ngọc Huyền cũng không kêu đau, khác hẳn với em, chỉ hơi đau tí thôi đã không chịu nổi.
Lan Trạch đang mặc quần áo của Hạ Ngọc Huyền, em thấy rõ cấn, hôm nay biểu hiện của em rất ngoan ngoãn vì em lo Hạ Ngọc Huyền sẽ nhốt mình trở lại.
Em ngồi nhìn khá lâu, Hạ Ngọc Huyền chú ý đến, ngước mắt về phía em, nói với em: "Nếu Tiểu Trạch buồn ngủ thì đi ngủ đi."
"Chốc nữa chắc ta phải ra ngoài một lúc."
Nghe vậy tai Lan Trạch giật giật, em hỏi: "Anh đi đâu?"
"Cần ra cung một chuyến." Hạ Ngọc Huyền đáp, đôi con ngươi màu trà nhạt nhìn sang, khi chăm chú nhìn người khác hơi giống mấy loài động vật uống máu, làm Lan Trạch sởn hết cả da gà da vịt.
"Tiểu Trạch đừng mong Tạ Cảnh Đình đến nữa, hắn mà đến có khi Tiểu Trạch sẽ chết đấy." Hạ Ngọc Huyền nói.
Chàng dẫn Lan Trạch sang đây, nếu Tạ Cảnh Đình bận lòng Lan Trạch thì sẽ lộ ra sơ hở, nếu không quan tâm, Lan Trạch cũng có thể nhìn rõ, Tạ Cảnh Đình không phải hạng lương thiện gì.
Lan Trạch muốn nói là chẳng phải cục diện như này tại anh mà ra à, Hạ Ngọc Huyền chính là đầu sỏ.
Em không nói ra, tự chui vào chăn. Chỉ lát sau Hạ Ngọc Huyền đã viết xong thư, Lan Trạch giả vờ ngủ, phát giác có người đi đến cạnh giường.
Lan Trạch chỉ để hở gương mặt nho nhỏ, em cảm giác gò má bị chạm vào, ban ngày em vừa khóc, mí mắt vẫn còn ửng hồng, ngón tay Hạ Ngọc Huyền sờ lên ngưa ngứa.
Sau khi Hạ Ngọc Huyền rời đi Lan Trạch ngồi dậy ngay, em vừa mới bước chân qua cửa phòng thì Phượng Kinh canh gác ngoài điện đã giơ kiếm dài ngăn em lại.
"Muộn thế này tiểu công tử còn đi đâu."
Mũi kiếm lạnh giá chĩa vào em, Lan Trạch đành phải quay về, Phượng Kinh rất nghe lời Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền đã dặn phải trông coi em.
Thậm chí Lan Trạch định trèo cửa sổ cũng bị Phượng Kinh tóm được, Phượng Kinh đỡ em ẩy lại về phòng.
Hai ba ngày tiếp theo đều vậy, ban ngày Hạ Ngọc Huyền dành hết toàn bộ thời gian cho Lan Trạch, sáng sớm thức dậy mặc quần áo cho Lan Trạch, lúc rảnh rỗi nhàn hạ thì đút điểm tâm cho Lan Trạch ăn, dạy Lan Trạch lục nghệ cùng Kinh thi.
Động vào mấy việc vô vị này là Lan Trạch vừa mất sức vừa nhàm chán, Hạ Ngọc Huyền lại rất kiên nhẫn, em làm sai cũng không mắng em, tiếp tục nhắc lại cho em.
Buổi tối Hạ Ngọc Huyền thường xuyên ra ngoài, một mình Lan Trạch ngủ ở điện chính, về cơ bản em không thò được dù chỉ nửa bước ra khỏi cửa điện.
Phượng Kinh đề phòng em cực kì nghiêm ngặt.
Lan Trạch ngồi bên cửa sổ vắt hết đầu óc, làm sao mới đánh lạc hướng được Phượng Kinh, trừ Cơ Thường thỉnh thoảng ghé sang thì không còn ai khác đến đây.
Huống chi hôm nay Hạ Ngọc Huyền uống rượu rồi mới về, thường ngày Hạ Ngọc Huyền đều rất tử tế, chỉ rượu vào cái là không kiềm chế được nữa, từ lúc quay lại xong cứ túm lấy em mãi không chịu thả ra.
Thường ngày Lan Trạch không ngủ trên giường thì sẽ dựa ghế mềm đọc truyện, em đã ngửi thấy mùi rượu từ khi Hạ Ngọc Huyền quay về, em đang ngủ trên giường, cảm giác một tầm mắt chất chứa vẻ xâm lược nhắm vào phía mình.
Một bàn tay luồn vào trong chăn, men theo bắp chân em chạm đến mắt cá, tiếng Hạ Ngọc Huyền vang lên bên tai Lan Trạch.
"Tiểu Trạch, sao chưa cởi giày tất ra đã ngủ rồi."
Lan Trạch còn chưa kịp phản ứng lại chăn đã bị giở ra, khí lạnh ùa vào, Hạ Ngọc Huyền lôi em từ trong chăn ra ngoài, em bị Hạ Ngọc Huyền ôm vào lòng, Hạ Ngọc Huyền đang cởi tất của em.
Vốn dĩ em để nguyên tất vì không định ngủ, nằm lên giường hơi buồn ngủ thế là thiếp đi mất. Chỉ lát sau Lan Trạch đã tỉnh táo hẳn, em mở mắt ra trông thấy ngay gương mặt phóng đại của Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền đang nắm lấy cổ chân em, ngón tay lạnh băng lột tất em ra.
"Anh làm cái gì đấy?" Giờ cơn buồn ngủ của Lan Trạch đã biến mất hoàn toàn, em ngửi được hương rượu nồng nặc, trông Hạ Ngọc Huyền như kiểu muốn cởi tất giúp em, một tay ôm eo em, tay còn lại vẫn cầm mắt cá chân em, tư thế này khiến chân Lan Trạch gần như bị kéo mở ra.
Lan Trạch vừa mới tỉnh ngủ đầu óc còn đang lờ mờ, nhanh chóng ý thức được gì đó, mặt em thoáng đỏ lên vì tức giận, em lập tức đẩy ra, chạm vào lồng ngực Hạ Ngọc Huyền, nhìn thấy đáy mắt Hạ Ngọc Huyền.
Đôi con ngươi sâu xa, tầm mắt nhìn vào gương mặt Lan Trạch, Lan Trạch có chậm hiểu nữa thì cũng nhìn ra được là ý đồ của Hạ Ngọc Huyền không trong sáng gì, có khi đầu óc đang nghĩ mấy việc xấu xa luôn rồi.
"Buông ra, Hạ Ngọc Huyền ——" Cổ tay Lan Trạch bị nắm lấy, da cổ tay em đau rát lên, em giãy giụa hổn hển, không biết là câu nào mình nói kích thích phải Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền tiện thế khống chế luôn sức em, Lan Trạch chỉ đang mặc mỗi áo lót trắng tinh, nụ hôn lây mùi rượu chạm đến, tiếng thở dốc của Hạ Ngọc Huyền vang bên tai em, Hạ Ngọc Huyền đang gọi em.
"Tiểu Trạch, Tiểu Trạch..."
Từ đầu Lan Trạch đã ở sẵn trong lòng Hạ Ngọc Huyền, em bị đè lại, Hạ Ngọc Huyền nặng chết đi được, khiến em cảm giác như sắp nghẹt thở, nụ hôn hơi ẩm thấm ướt tóc cùng cổ em, hương lan từ Hạ Ngọc Huyền vấn vít lên người em, lòng Lan Trạch kinh hãi.
Tự dưng em thấy bất an, thời gian trước Tạ Cảnh Đình vừa mới nói là không cho em tìm đến người khác xong, bây giờ em bị Hạ Ngọc Huyền ấn giữ hôn hít mà không kháng cự nổi, nhất định Tạ Cảnh Đình sẽ giận.
Nhưng Tạ Cảnh Đình chưa từng đến tìm em, em hơi thất vọng, còn buồn bã nữa.
Dây buộc áo Lan Trạch bị cởi ra, tiếng động bên trong điện không thể giấu được thị vệ phía ngoài, chắc chắn Phượng Kinh nghe thấy rồi, toàn bộ tòa cung này toàn là người của Hạ Ngọc Huyền, sẽ không ai lo cho em hết.
Em bị hôn đến nỗi run rẩy, không nhịn được bắt đầu sốt ruột, em níu quần áo mình lại, đè nén sự phẫn nộ lẫn tủi thân trong lòng, cố gắng nói phải trái với Hạ Ngọc Huyền.
"Hạ Ngọc Huyền, anh tỉnh lại đi, đừng cởi quần áo của tôi."
"Không phải anh nói là mình sẽ thành thân à... theo lễ chế ở Từ Châu, trước khi thành thân không thể làm chuyện này được."
Lan Trạch nói hết nước hết cái, sức em không bằng Hạ Ngọc Huyền, nếu Hạ Ngọc Huyền cưỡng ép em luôn ở đây thì sẽ không có bất kì ai cứu em hết.
"Vi Trần ca ca, anh đừng thế này mà..." Mắt Lan Trạch ầng ậc nước, em túm lấy góc áo mình, đầu ngón tay mảnh dẻ ra sức trắng bệch ra, mặt đỏ bừng lên, màu môi bị cắn trở nên tươi đẹp.
Em gọi cả tên chữ của Hạ Ngọc Huyền luôn rồi, nghe vậy Hạ Ngọc Huyền khựng lại, tay đã chạm đến vị trí xương cụt trên người em, gương mặt mĩ lệ không biểu cảm gì, đôi mắt lướt qua dò xét gương mặt em.
Một tay Lan Trạch giữ quần áo, tay kia đùn đẩy Hạ Ngọc Huyền, trái tim em đập thình thịch không thôi, thậm chí em còn cảm giác được có thứ gì đang cộm lên quần áo em.
Em cứng đờ tại chỗ không dám động đậy tí nào, có lẽ Hạ Ngọc Huyền đã nghe được vào đầu những gì em nói, bầu không khí im bặt một lúc, Hạ Ngọc Huyền thả em ra.
Giọng Hạ Ngọc Huyền hơi khàn: "Nếu Tiểu Trạch không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng."
Rõ là lừa đảo, nói không miễn cưỡng em, vừa rồi thì làm gì em đây.
Em cũng không còn mười ba tuổi nữa, lúc ấy Hạ Ngọc Huyền lừa em chắc em vẫn tin, bây giờ còn lâu em mới tin.
Một tay Hạ Ngọc Huyền còn đang đặt trên eo em, Lan Trạch không dám nhúc nhích, lặng lẽ mặc quần áo mình vào lại, hành động tối nay của Hạ Ngọc Huyền khiến Lan Trạch nảy sinh sợ hãi.
Em thà phải lợi dụng Cơ Thường chứ không chịu ở lại đây thêm nữa.
Ít nhất Cơ Thường chỉ đánh em thôi, sẽ không muốn ăn sạch em thế này.
"Chủ tử." Đuốc đốt ngoài cửa sổ, Phượng Kinh gõ cửa mấy cái, gió lạnh đêm khuya tràn vào, Lan Trạch lập tức dỏng tai lên.
Hạ Ngọc Huyền đi ra mở cửa, không biết nơi nào có biến, bây giờ Hạ Ngọc Huyền phải đi ra ngoài.
Lan Trạch chỉ mong cho Hạ Ngọc Huyền đi mau, em chạm phải tầm mắt Hạ Ngọc Huyền đang ở ngoài cửa, đôi mắt ấy y hệt bóng đêm, tâm trạng bên trong gần như sắp phun trào ra ngoài, Lan Trạch sợ hết hồn, vội vã dời mắt đi.
Lan Trạch biết phần lớn thời gian Cơ Thường sẽ đến sau khi tan chầu, ghé qua gặp Hạ Ngọc Huyền. Một hôm em quấy đòi Hạ Ngọc Huyền mua đồ cho em để đuổi Hạ Ngọc Huyền đi.
Em đã thay sang quần áo màu đen tuyền, thường ngày Tạ Cảnh Đình thích mặc màu đen nhất, toát lên vẻ vững vàng.
Lan Trạch không hề hợp màu đen, màu đen già dặn, Lan Trạch ngồi khoanh tay, tính tình em hoạt bát, chưa được bao lâu đã sờ tay áo rồi lại chạm đai lưng, tranh thủ lúc Cơ Thường đến, em cố ý ngồi cạnh cửa sổ cầm bút làm dáng vẽ tranh.
Cảnh Cơ Thường trông thấy khi bước vào chính là màn Đông Thi bắt chước đây, tâm tư Lan Trạch quá rõ ràng, tranh vẽ vụng về cẩu thả, tay chân lóng ngóng nên thậm chí bất cẩn dính cả màu vào ống tay áo với ngón tay.
"Nô tài tham kiến hoàng thượng." Lòng dạ Lan Trạch thấp thỏm, em quỳ xuống hành lễ với Cơ Thường.
Lúc quỳ xuống em cúi thấp đầu, tim đập như đánh trống, liếc thấy tay áo mình bị đè nhàu, lặng lẽ kéo thẳng ra.
Tầm mắt Cơ Thường lướt qua gương mặt Lan Trạch một lượt, mắt phượng thoáng vẻ giễu cợt, nhớ lại Tạ Cảnh Đình bảo xem Lan Trạch như em trai, rồi trông sang điệu bộ lông bông của Lan Trạch, so sánh hai người với nhau đúng là một trời một vực.
Áng mây trên trời như Tạ Cảnh Đình, kể cả có rớt xuống bùn lầy đáy vực cũng không đời nào hèn kém như thiếu niên trước mắt đây.