Lan Trạch run cầm cập trong lòng Cơ Thường, hoàn toàn bởi sợ hãi, lòng bàn tay đau rát, dường như cảm giác vẫn còn đọng lại, vừa nãy em đã tát Cơ Thường, dấu tay mờ mờ in ở nửa bên mặt Cơ Thường.
Không biết Cơ Thường định đưa em đi đâu, em có thể rời cung Thụy Hiền nhưng chưa chắc đã còn mạng mà sống tiếp.
Cơ Thường là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, đầu óc Lan Trạch ầm vang ù đi, gặp phải đôi mắt lạnh giá u ám của Cơ Thường, em sợ đến suýt thì ngất xỉu.
"Hoàng thượng... nô tài sai rồi ạ." Giọng Lan Trạch rất thấp, thoáng lẫn cả giọng mũi, vừa nãy Cơ Thường bóp em định lột quần áo em, em sợ quá, giữa lúc cấp bách mới ra tay.
Sắc mặt Lan Trạch tái nhợt, đầu em đã nghĩ đến mấy phiên bản kết cục của mình, bị Cơ Thường phạt gậy mà gục, bị Cơ Thường trói lại đánh chết, hay là chìm xuống đáy hồ, không biết đâu mới là kiểu chết của em đây.
Em bị bế lên xe ngựa, trong xe đang đốt hương Long diên, mùi rượu xung quanh Cơ Thường tản đi kha khá, gối đệm ở đây đều thêu chỉ vàng, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng hoa lệ.
Lên xe ngựa Lan Trạch quỳ xuống ngay, trong buồng xe không có nhiều chỗ trống, em chỉ có thể quỳ bên chân Cơ Thường, người em đang khoác mỗi lớp long bào.
Bên trong không mặc gì hết, tay Lan Trạch níu lấy long bào, triều phục màu vàng sáng rũ xuống, em chỉ trông thấy hoa văn mây cát tường thêu trên áo.
"Xin hoàng thượng thứ tội." Lan Trạch ngước mắt lên, gương mặt trắng như tờ giấy, sống lưng hơi căng ra.
Khí thế toàn thân Cơ Thường giá băng, đôi mắt như ngâm trong sương lạnh, gã duỗi tay ra miết cằm Lan Trạch, nhìn từ trên cao xuống quan sát Lan Trạch.
Cằm Lan Trạch đau nhói, Cơ Thường dùng lực rất mạnh, tua rua quan ngọc lạnh cóng rũ thẳng chạm vào má em, em bị ép phải ngửa đầu lên, nước mắt vương trên lông mi.
"Biết lỗi? Trẫm thấy ngươi có mấy cái mạng nữa cũng chưa đủ mà đền." Cơ Thường thả lỏng tay, chỗ gã chạm vào xuất hiện dấu tay đỏ nhạt in hằn lên da Lan Trạch, cứ như cánh hoa đang tẽ ra.
Cơ Thường cười lạnh một tiếng, rõ là không hề định bỏ qua cho em.
Lan Trạch ưỡn lưng cứng đờ quỳ dưới sàn, nỗi sợ hãi đè nặng trái tim em, hai mắt em ướt nhèm nhẹp, mặt tái mét người cứng còng, đơ ra tại chỗ khe khẽ run rẩy.
Hương Long diên trong xe ngựa áp bức khiến em khó thở, sắp nghẹt đến hấp hối.
Thời gian từ cung Thụy Hiền đến điện Kim Loan chưa tới một khắc đồng hồ, Lan Trạch chỉ khoác mỗi một lớp long bào, em cứ quỳ suốt, đến được điện Kim Loan, trong điện chỉ thắp có mấy ngọn nến, ánh sáng mịt mờ như cái giếng sâu sẽ nuốt chửng người ta.
Lan Trạch bước vào điện Kim Loan, cả người em đang rét cóng, hoa văn trên thảm trải sàn toát ra không khí lạnh giá, men theo gặm nhấm toàn thân em.
Em quỳ xuống thảm cúi đầu, ngón tay trắng mảnh bấu vào mép thảm trải, không chịu đựng được rơi nước mắt, nỗi sợ không tên bao phủ lấy em, em biết giờ không phải lúc để khóc.
Nhưng em đã đánh Cơ Thường, chắc chắn hôm nay là ngày chết của em.
Em nằm mơ mình chết trong tay Cơ Thường, hôm nay điềm báo đến sớm, em sắp sửa chết đến nơi rồi.
Cơ Thường cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một lớp áo trong, tầm mắt thoáng chốc lại quan sát em, có vẻ khí thế đã tiết chế khá nhiều, nói với em: "Lại đây."
Quá nhiều người bỏ mạng trong điện Kim Loan, Lan Trạch cứ cảm giác tòa điện này âm u thế nào. Giờ đang mùa thu, cung điện của Cơ Thường đốt than quanh năm, thực ra không rét, nhưng tay chân Lan Trạch vẫn lạnh cóng, bước đi tương đối nặng nề.
Em đi đến bên bàn sách, trong mắt Cơ Thường có sắc thái u uất rất nhạt, Lan Trạch hóa đá tại chỗ, Cơ Thương túm lấy cổ tay em kéo em lại gần.
"Sợ trẫm thế làm gì, chả phải lúc nãy còn có sức đánh người đấy à." Cơ Thường quan sát kĩ em, nắm cổ tay em bắt em đi đến trước bàn.
"Xưa nay trẫm phải trái rõ ràng, hôm nay trẫm dạy ngươi Quốc kinh, nếu ngươi học được thì trẫm bỏ qua cho ngươi, thế nào?" Giọng Cơ Thường có thể gọi là bình thản, âm thanh vang bên tai Lan Trạch, có tông trầm thấp đặc trưng của nam tử trưởng thành.
Lan Trạch không dám chối, em chống tay lên mép bàn sách, đầu óc lộn xộn hết lên, bình thường em học hành đã kém rồi, Cơ Thường dạy em thì em cũng không học nổi.
Nếu là trước kia có lẽ em còn dám cầu xin, hôm nay em không nói được lời nào, chỉ nghe theo ý Cơ Thường.
"Nô tài... nô tài nghe hoàng thượng ạ."
Quyển Quốc kinh cũ kĩ trên bàn được giở ra, sách đã hơi ố vàng, chắc hẳn đã dùng nhiều năm, trong sách có một vài nét chữ non nớt, Quốc kinh là kinh điển trị nước, thường chỉ thái tử mới học.
"Mọi đời quân chủ, kế thừa mệnh trời, đều âu lo vì nước thành tựu nổi bật, nhưng đạt được thành công lại suy đồi đức hạnh, mở đầu tốt thì nhiều, bền bỉ cuối thì ít..."
"Người đế vương, số khởi đầu rực rỡ dựng nên thịnh thế không hề thiếu, nhưng rất hiếm ai có thể kiên trì đến cùng..."
Cơ Thường chỉ giảng qua cho Lan Trạch ý của từng câu, giảng hết một lượt mất tầm một khắc đồng hồ, xong nói với Lan Trạch: "Trẫm vừa giảng rồi, giờ đọc thuộc lại cho trẫm nghe xem nào."
Lan Trạch nghe cứ lơ mơ mù mờ, còn chưa biết hết các chữ, Quốc kinh khô khan, em hoàn toàn không hiểu ý nghĩa là gì, chỉ nhớ được mấy câu ở đầu.
"Cây cối muốn vươn lên, phải ổn định gốc rễ trước..." Lan Trạch đọc ngắc ngứ vấp váp, em không nhớ nổi đoạn văn đằng sau nữa, mồ hôi lạnh túa ra khắp cả người, em không dám nhìn vào biểu cảm Cơ Thường phía sau.
"Hoàng thượng, nô tài không nhớ được ạ..." Giọng Lan Trạch lí nhí như muỗi kêu, lông mi cụp xuống đổ một hàng bóng mờ mảnh mai, em khoác áo màu vàng sáng, gương mặt trắng nhợt đến nỗi làm nền cho ánh trăng.
Cổ em bị Cơ Thường bóp lấy từ đằng sau, mặt Lan Trạch áp sát vào bàn, áo khoác tuột khỏi người em, bàn sách lạnh lẽo rét cóng, tóc em bị kéo căng ra đầy thô bạo, động tác của Cơ Thường tương đối thong thả.
"Trẫm lại quên mất, ngươi đã đần từ trước rồi."
Cơ Thường túm tóc Lan Trạch ép Lan Trạch phải ngẩng đầu lên, cả người Lan Trạch đang run bần bật, em sợ quá co rúm lại như con chim cút, giọng Cơ Thường vang lên nhẹ bẫng đằng sau em.
"Bám cho chắc."
Lan Trạch chưa từng nhục nhã thế này bao giờ, hoặc là có, lần trước Cơ Thường cũng đối xử với em như thế, em chưa kịp mặc quần áo, khi chiếc roi quất xuống em kêu lên một tiếng thảm thương.
Đau đớn bỏng rát lan tràn khắp từ xương bả vai bên trái xuống đến tận vị trí xương cụt, ngón tay Cơ Thường chạm vào đó, cái đau càng mãnh liệt thêm, như bị lửa thiêu tới từng tấc da thịt một, Lan Trạch bấu víu lấy sách vở ở cạnh bàn, môi em bị cắn nát tươm ra vì đau.
"Hoàng thượng, nô tài biết lỗi rồi ạ." Lan Trạch bị quật suýt thì ngất đi, giọng em lẫn tiếng nức nở, có lẽ hôm nay em sẽ bị đánh chết tươi.
Đầu óc em không kiềm chế được mường tượng ra gương mặt của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không cần em, không lo đến em, để mặc em bị người khác đưa đi, em không thích Tạ Cảnh Đình nữa đâu.
Trên thân roi có gắn gai mềm, không làm lớp da phía ngoài bị thương mà chỉ quất vào gân cốt, động đến máu thịt bên trong, lưng Lan Trạch như bị vô số cây gai nhỏ khoan vào, em đau đến chết đi sống lại, cả người như vừa bị dụng hình trọn vẹn một lần.
Em tự đếm nhẩm số roi, ý thức bắt đầu lờ mờ vì đau đớn, tiếng roi quật xé rách không khí vù vù vang bên tai. Em cắn môi mình, nghiến chặt hàm răng, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lan Trạch có gắng chịu đựng nữa thì vẫn có tiếng kêu sót bật lên, hệt như tiếng nghẹn ngào của động vật nhỏ rên rỉ khi sắp chết, mồ hôi túa ra toàn thân em, những nơi vết roi chất chồng dày đặc sau lưng có giọt máu ứa ra, mồ hôi cùng máu hòa trộn với nhau thấm vào vết thương, khiến cái nhói xót mãnh liệt rõ rệt hơn nữa.
Em không còn nghe rõ âm thanh bên tai, khuôn mặt mẹ hiện lên trong đầu em, mẹ đã qua đời nhiều năm lắm, đã dần trở nên mờ ảo trong kí ức của em.
Gương mặt Tạ Cảnh Đình thì lại rõ nét, Lan Trạch thấy thật không cam lòng, em để ý đến Tạ Cảnh Đình, nhưng Tạ Cảnh Đình không chịu thiên vị ưu ái em một tí nào cả.
Nếu em giỏi giang hơn chút nữa, thì có lẽ em đã không phải trông cậy hết vào sự che chở của người ta.
Lan Trạch chưa từng nghĩ đến việc tại sao mình chỉ trách cứ mỗi Tạ Cảnh Đình chứ không hề oán thán người khác.
Em sinh ra đã dốt, thân phận thấp kém, việc em biết làm hay việc em làm được đều quá ít.
Được mỗi cái vẻ ngoài, bây giờ vẻ ngoài sẽ mang lại tai họa cho em... chẳng thà em không có còn hơn.
Ý thức Lan Trạch dần dà nhòe đi, nước mắt giăng đầy hai mắt, hơi thở em bắt đầu trở nên yếu ớt, đúng lúc này, em nghe thấy tiếng của thị vệ vang lên loáng thoáng ở cửa.
"Hoàng thượng, đốc chủ cầu kiến ạ."
Giờ đã là nửa đêm, Tạ Cảnh Đình chưa bao giờ vào cung giữa đêm, sắc mặt Cơ Thường lạnh lẽo, Tạ Cảnh Đình không thể nào đến vì đứa nô tài này được.
Nghe thấy hai chữ đốc chủ, Lan Trạch không phản ứng gì hết, em nằm sấp thoi thóp mong manh ở mặt bàn, cả người đều ướt sũng vì mồ hôi, vết máu cùng những dấu vết xanh tím đan xen lẫn lộn trên lưng.
Lông mi Lan Trạch hơi hơi run rẩy một thoáng, em chờ đợi roi tiếp theo quất xuống nhưng rồi chần chừ hoài vẫn chẳng thấy, mãi đến khi bóng dáng Cơ Thường xuất hiện trong tầm mắt mịt mờ của em, Cơ Thường đi ra khỏi chính điện.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại, phản xạ của Lan Trạch tương đối chậm chạp, em nhoài mình trên mặt bàn ngất xỉu, chiếc roi bị vứt ở một bên, thân roi dính máu của Lan Trạch.
Trong ấn tượng của Cơ Thường, lâu nay Tạ Cảnh Đình luôn điềm tĩnh kiềm chế, tựa như luôn luôn đứng ngoài đám đông, mối quan hệ với tất cả mọi người đều là xã giao lễ độ.
Hôm nay rõ ràng Tạ Cảnh Đình vừa gấp gáp chạy đến đây, mặc triều phục màu đen tuyền, trên người còn vương mùi máu tanh, không biết là từ nơi nào tới.
Cơ Thường quan sát lướt một phen, gã luôn đặc biệt quan tâm bao dung trước Tạ Cảnh Đình, hỏi: "Như Tuyết, việc gì mà vào cung giờ này?"
"Thần đang tra tiếp vụ án Mục phủ, có kẻ tiếp tay cho đề đốc Quảng vượt ngục, trong lúc lục soát thần tìm thấy lệnh bài Trường Cơ."
Tạ Cảnh Đình trình lệnh bài ra, khoảnh khắc trông thấy lệnh bài vẻ mặt Cơ Thường khẽ biến đổi.
Lệnh bài ban đầu chỉ xuất hiện ở Lĩnh Nam, trước đó Hạ Ngọc Huyền chưa điều tra ra được, bây giờ rơi vào tay Tạ Cảnh Đình.
Nét mặt Cơ Thường trở nên hung tợn, cầm lấy lệnh bài, mẫu đơn cung đình trên ấy tỏa sáng lấp lánh, vàng thật ánh chiếu ra tia sáng cổ điển lộng lẫy.
Đây là tín vật tiền triều, xuất hiện ở kinh thành đúng vào lúc này, không thể coi nhẹ ngụ ý trong đó.
"Phát hiện từ chỗ nào? Giờ chúng đang ở đâu?" Cơ Thường hỏi.
"Phát hiện lệnh bài ở Mục phủ, hiện nay Mục phủ do Hạ đại nhân quản lí, người làm gần như đều bị xử tử, việc này quan trọng lớn lao, không bằng hoàng thượng mệnh cho Hạ đại nhân tra xét lại."
Tạ Cảnh Đình cực kì thức thời, mấy lần trước Cơ Thường chỉ giao cho Hạ Ngọc Huyền, bây giờ y cũng không lo chuyện bao đồng làm gì, mọi việc đều ưu tiên Hạ Ngọc Huyền, nghe theo quyết định của Cơ Thường hết.
Cuộc đối thoại khiến cho Cơ Thường có phần áy náy, chỉ khi đối diện với Tạ Cảnh Đình, Cơ Thường mới xuất hiện những tâm trạng cảm xúc dạng như tự suy ngẫm hay day dứt băn khoăn.
Tạ Cảnh Đình vẫn vương mùi máu càng có vẻ trầm lắng hơn, gương mặt đẹp rực rỡ không biểu cảm gì, đôi mắt sâu lắng không chút gợn sóng như thể chỉ đề cập bâng quơ.
"Dạo này Lan Trạch thế nào?"
"Như Tuyết hãy còn nhớ thương nó... Hôm nay trẫm uống say, nó mạo phạm đến trẫm." Cơ Thường biết hôm nay bản thân buộc phải thả người, gần đây Tạ Cảnh Đình không hể can thiệp vào việc này, lại cứ hỏi đến vào đúng hôm nay.
"Như Tuyết, liệu ngươi có trách trẫm?" Cơ Thường hỏi thành tiếng, đầu mày vẫn đang cau lại.
Tình cảm của Tạ Cảnh Đình lạnh nhạt, bất luận lúc nào, biểu cảm trên gương mặt cũng sẽ không xuất hiện sóng gió, giờ phút này nghe mấy câu chắp vá của Cơ Thường y hiểu được đã có gì xảy ra, thật lâu chưa đáp lời.
"Dĩ nhiên thần không dám." Giọng Tạ Cảnh Đình phẳng lặng, tầm mắt dừng ở Cơ Thường đúng một khoảnh khắc, tựa lưỡi dao vừa cạo một đường nhẹ bẫng như không.
***
Tác giả có điều muốn nói:
Mọi đời quân chủ, kế thừa mệnh trời, đều âu lo vì nước thành tựu nổi bật, nhưng đạt được thành công lại suy đồi đức hạnh, mở đầu tốt thì nhiều, bền bỉ cuối thì ít.
—————— Ngụy Chủy "Gián Thái Tông thập tư sớ"
(Sớ 10 điều can gián Thái Tông, thời Đường; tham khảo Gushiwen)