Buổi tối hôm ấy hai người nghỉ ngơi trên xe ngựa, đi xe ngựa có thể quay đầu đổi đường bất cứ lúc nào, mỗi tội không thoải mái lắm thôi.
Lan Trạch ở trong xe, Tạ Cảnh Đình canh gác bên ngoài, hiện giờ buổi đêm giá rét, ngoài trời rất lạnh, Lan Trạch đứng ngoài tí thôi là đã cóng hết tay chân.
Ánh lửa nhen nhúm sắp tắt, ban ngày Lan Trạch ngủ nhiều, em vén rèm xe lên ngó ra phía ngoài, vầng trăng lẻ loi lửng lơ trên đầu, cành khô gãy rơi trong rừng cây, bóng đổ chằng chịt líu ríu dồn dập nơi chân trời, ngọn lửa lay lắt chập chờn thấp thoáng.
Tạ Cảnh Đình ngồi một bên, lúc em ra ngoài Tạ Cảnh Đình chú ý đến em, đôi mắt phản chiếu bóng em hệt như bầu trời nhuộm mực làm nền cho ánh trăng.
Lòng Lan Trạch chợt rung động không đâu, em không tả nổi cảm giác ấy, dường như toàn bộ con người Tạ Cảnh Đình đều đang ở trong bóng tối, có thể chìm lấp vào màn đêm bất cứ lúc nào.
"Đốc chủ." Lan Trạch gọi một tiếng, em tự vịn mép xe đi xuống, đến bên cạnh Tạ Cảnh Đình, ngoài trời lạnh hơn trong xe ngựa nhiều lắm, chóp mũi em đông cứng đỏ lên.
"Không ngủ được à?" Tạ Cảnh Đình nắm lấy đầu ngón tay em, lòng bàn tay Lan Trạch ấm nóng, giờ thì lại ấm cơ.
Lan Trạch gật đầu, nhìn Tạ Cảnh Đình nói: "Nô tài không buồn ngủ, nên muốn xem xem đốc chủ đang làm gì ạ."
Em ngẩng đầu lên nhìn trời, những áng mây màu trời trôi đi, ở ngoại thành trông thấy được cả sao, trong kinh thành sương dày, sao thường bị che phủ mất.
"Đốc chủ, hồi bé ở Từ Châu nô tài hay được ngắm sao lắm, mùa đông ở Từ Châu không rét thế này, phía bắc lạnh hơn." Hiện giờ Lan Trạch phấn chấn hơn chút xíu, em cuộn ngón tay áp vào lòng Tạ Cảnh Đình, vòng tay Tạ Cảnh Đình rất ấm áp dễ chịu.
Tạ Cảnh Đình lẳng lặng lắng nghe, hỏi: "Về sau mẹ Lan Trạch thế nào."
Y đã lệnh cho người điều tra hết tất cả mọi chuyện về Lan Trạch, y nắm được rõ ràng, chỉ là so với báo cáo của thuộc hạ, y càng mong được nghe Lan Trạch chủ động kể ra chia sẻ với y hơn.
"Sức khỏe mẹ nô tài không tốt, về sau... năm ấy cũng vào đông, nô tài không có tiền mua thuốc, mẹ yếu quá qua đời."
Lan Trạch sờ lên cổ mình, có một chiếc khóa bạc đựng tro cốt của mẹ, em tính bao giờ ổn định rồi sẽ an táng mẹ đàng hoàng, có lẽ sau này phải chôn mẹ ở Lĩnh Nam thôi.
"Mẹ là người tốt với nô tài nhất, sau ấy nô tài đi nơi khác, thường xuyên nhớ mẹ lắm lắm, nếu mẹ vẫn còn đây, chắc nô tài đã không bị đốc chủ bắt mất."
Hồi xưa Lan Trạch gặp bao khổ sở gian nan, em chẳng có ai để kể, nói với người khác chẳng nghĩa lí gì, em ủ ngón tay trong lòng Tạ Cảnh Đình, nói với Tạ Cảnh Đình: "Chắc nô tài cũng đã chẳng gặp đốc chủ, đỡ khổ hơn bao nhiêu."
Lan Trạch ngó Tạ Cảnh Đình mấy cái, khóe môi Tạ Cảnh Đình khẽ căng thành một đường cong rất nhẹ, nói với em: "Lan Trạch mà nghe lời thì chắc đã không phải trải qua mấy việc đấy."
"Còn lâu mới tại nô tài, rõ ràng đốc chủ định đưa nô tài đi mấy lần liền rồi thì có, đốc chủ suốt ngày lừa đảo thôi." Thấy Tạ Cảnh Đình cứ im ỉm thế Lan Trạch lại bực, em sáp lại cắn một cái lên mặt Tạ Cảnh Đình, do bây giờ Tạ Cảnh Đình không cần gặp ai nên hình như em có cắn cũng vô dụng sao ấy.
Thế là Lan Trạch lại nhả ra, em bị Tạ Cảnh Đình xách gáy lên, loáng thoáng trông thấy có tâm trạng dạng như bất lực trong mắt Tạ Cảnh Đình.
"Lan Nhi, không được cắn người đâu." Tạ Cảnh Đình níu gáy Lan Trạch, nhấc Lan Trạch sang một bên dễ như ăn kẹo, nói với Lan Trạch: "Ban đầu thân phận ta nhạy cảm, không thích hợp để giữ Lan Trạch lại bên mình."
Có lẽ chỉ bất cẩn chút thôi Lan Trạch sẽ bị liên lụy, Lan Trạch cũng sẽ trở thành điểm yếu của y, ngay từ ban đầu động lòng trắc ẩn đưa Lan Trạch về đã là sai lầm rồi.
Dẫu sao lần đầu tiên nhìn thấy Lan Trạch y đã nảy sinh tình cảm không nên có, lúc ấy đã lẫn vào ít ý đồ riêng tư.
Lan Trạch thèm vào nghe lời giải thích của Tạ Cảnh Đình, em đói rồi, thấy Tạ Cảnh Đình có bánh thịt thừa bọc kĩ bèn gặm nốt chỗ bánh còn lại, nói với Tạ Cảnh Đình: "Sau này đốc chủ mà vứt em đi nữa thì em không bao giờ mềm lòng đâu."
Ăn bánh xong, cơn buồn ngủ ập đến Lan Trạch, em vẫn đang nắm lấy ngón tay Tạ Cảnh Đình, nằm sấp dựa vào vai Tạ Cảnh Đình thiếp đi.
Em quấn người thế này, Tạ Cảnh Đình ngồi bên nói: "Lan Trạch, ngủ ở ngoài là cảm lạnh đấy."
Lan Trạch không hề phản ứng, bấu chặt vào người không thả ra, Tạ Cảnh Đình cứ lải nhải bên tai em làm em bị ồn, em nhích vào thơm lên mặt Tạ Cảnh Đình, hơi thở phả cả ở cạnh cổ Tạ Cảnh Đình.
Đống lửa được đốt bùng lên lại, Tạ Cảnh Đình ngồi cạnh để ý tư thế ngủ của Lan Trạch, đầu Lan Trạch gật gù, vô thức rúc vào trong lòng y, ngón tay mềm mại níu lấy góc áo y, má dụi dụi vào bên cổ y, khóe môi thi thoảng lại sượt qua.
Sáng sớm hôm sau Lan Trạch tỉnh giấc, em lại bị Tạ Cảnh Đình gọi dậy, em dụi mắt nói: "Có phải đêm qua đốc chủ không ngủ không thế?"
Tạ Cảnh Đình ừm một tiếng, nói với Lan Trạch: "Hôm nay là nghỉ ngơi được rồi, Lan Trạch không phải lo đâu."
Do hiện nay các thành kiểm soát nghiêm ngặt, dạo này họ không thể vào thành mà chỉ có thể men theo đường vòng xa hơn, Lan Trạch ngồi trên xe ngựa suốt, Tạ Cảnh Đình ở ngoài thì em cũng sẽ ra ngoài ngồi cùng, gương mặt hứng gió lạnh rát buốt, họ đã đến một thôn làng gần thành Nghiệp.
Ở trong thôn Tạ Cảnh Đình không đeo mặt nạ mà dùng lớp da giả che đi gương mặt diễm lệ đến sửng sốt, ngũ quan rõ nét trở nên nhạt nhòa, ngoài đôi mắt quá thâm thuý ra thì trông không khác gì thanh niên bình thường tầm phào.
Gương mặt Lan Trạch thì bôi bùn, Tạ Cảnh Đình đặc biệt tìm được cho em một bộ đồ cũ, Lan Trạch biến hình từ tiểu công tử giàu sang thành nhóc con thôn quê, người ngợm bẩn thỉu, cứ níu tay áo Tạ Cảnh Đình trốn đằng sau Tạ Cảnh Đình suốt.
Tạ Cảnh Đình chọn bừa một gia đình, tin tức ở thôn làng khá lạc hậu, dù biết là triều đình ra lệnh truy nã nhưng một số thì không biết chữ, một số cơ bản chẳng hề quan tâm đến mấy thông tin này.
"Chúng ta ở Từ Châu, trên đường gặp phải biến cố..." Tạ Cảnh Đình bịa chuyện rõ ràng rành rọt, gia đình này làm nghề đồ tể.
Nhà đồ tể có vợ, người vợ đứng sau nghe, nghe xong hai vợ chồng bàn bạc một phen, sau đó cho hai người vào.
Lan Trạch nấp sau lưng Tạ Cảnh Đình mãi, trông thấy Tạ Cảnh Đình đưa bạc cho đồ tể. Bôn ba bên ngoài Tạ Cảnh Đình không hề nghèo đi, y hiểu rõ tâm lý con người, lúc đi vào cửa bước chân thoáng ngừng lại.
"Hai anh em các cậu ngủ phòng phía đông nhé, bên ấy ngày xưa là để cho con trai bọn ta."
Lúc Lan Trạch đi vào thì tầm mắt đồ tể quan sát Lan Trạch, rõ ràng dáng vóc Lan Trạch tầm thiếu niên, tuy trông có vẻ bẩn thỉu, nhưng dễ dàng nhìn ra chắc hẳn bề ngoài không tệ.
Lan Trạch không thích bị người lạ nhìn chằm chằm thế, em hơi bồn chồn, hơn nữa ánh mắt đồ tể cứ như đang nhìn cá thịt trên thớt, em nắm chặt lấy tay Tạ Cảnh Đình, chưa chờ em phản ứng được thì Tạ Cảnh Đình đã bước nghiêng ra che chắn em lại.
"Vậy à, hôm nay phải quấy rầy rồi."
Sắc mặt Tạ Cảnh Đình không có gì khác thường, thuận miệng hỏi thăm: "Trên đường bọn ta nghe nói là hiện giờ quan đạo tra xét rất nghiêm, không biết đại ca có rõ là đợt này có chuyện gì không?"
Đồ tể dời mắt khỏi Lan Trạch, người phụ nữ vào trong làm thêm thức ăn, nghe vậy đồ tể như tìm được nơi xả, thấy phong thái Tạ Cảnh Đình bất phàm, nói với Tạ Cảnh Đình: "Đợt này không chỉ quan đạo đâu mà đường thủy hay thành quách cũng kiểm tra kinh lắm."
"Nghe nói có phạm nhân trốn từ kinh thành ra, đại nhân vật chết giữa kinh đô, phạm nhân đang xuôi nam, giờ hai cậu gặp đúng vụ đấy, gần đây kiểm tra kĩ, các cậu vào thành thì phải cẩn thận không nhỡ người ta tưởng là phạm nhân bắt mất đấy."
"Ta có anh em làm việc ở phủ nha, nghe nói là quan trong kinh xuống, loanh quanh mấy hôm nay là đến thành Nghiệp rồi."
Giọng đồ tể thô kệch ồm ồm, nhắc đến với vẻ khá đắc ý, không phải ai cũng biết được tin này đâu.
Đang nói lại hạ thấp giọng xuống: "Tin này bí mật đấy nhé, nghe nói là Đại lý tự khanh hàng chánh tam phẩm... có cả ngự sử đại nhân theo cùng."
"Không biết cần bắt ai nữa, chắc trong kinh sắp có biến rồi."
Nét mặt Tạ Cảnh Đình không hề dao động, y đáp bừa một tiếng như kiểu chỉ nghe qua cho biết, nhìn ra cây mai trong vườn, cây mai nở hoa giữa đông, hương hoa mai át đi mùi máu tanh thịt thối ở sân.
Lan Trạch ngồi cạnh lắng nghe, trong lúc Tạ Cảnh Đình nói chuyện với đồ tể thì em quan sát cảnh tượng xung quanh, nơi này khá bẩn, không được dọn dẹp là bao.
Chủ yếu là mùi gây quá, nơi giết mổ quanh năm, máu me tích tụ dưới nền đất trơn trượt, thêm cả mùi lông heo, rất hôi.
Lan Trạch ngại không dùng khăn tay vì không được lễ phép, Tạ Cảnh Đình luôn đỉnh hơn em, bất cứ lúc nào cũng có thể không hề biến sắc, lại còn tán gẫu được với đối phương nữa chứ.
Đại lý tự khanh chánh tam phẩm, chính là Hạ Ngọc Huyền, Cơ Thường phái Hạ Ngọc Huyền đuổi theo họ.
Buổi tối, vợ đồ tể chuẩn bị cơm nước cho cả hai, rất nhiều món mặn, có cả rượu, dường như nhà đồ tể này rất khấm khá, hoặc là tính cách nhiệt tình, mỗi tội Lan Trạch ngửi mùi hơi khó chịu, không nuốt trôi cơm cho lắm.
Tạ Cảnh Đình luôn lưu ý em, Tạ Cảnh Đình không động đũa mấy, thấy Lan Trạch không muốn ăn lắm bèn lặng lẽ bóp ngón tay Lan Trạch dưới gầm bàn.
Chữ rượu được viết vào lòng bàn tay Lan Trạch, em không hiểu ý Tạ Cảnh Đình, nhìn Tạ Cảnh Đình một hai lần, chắc là bảo không cho em uống rượu, vốn dĩ em cũng đâu định uống.
"Trông em trai nhà cậu có vẻ sợ người lạ, năm nay cậu bé bao tuổi rồi?" Đồ tể hỏi.
Tạ Cảnh Đình nói: "Năm nay hơn mười tám rồi."
Đồ tể: "Trông cứ như mười lăm mười sáu ấy, tầm tuổi với A Quế."
Con nhà đồ tể không được ngồi ăn cùng bàn, người phụ nữ múc cho cậu bé mấy món để ngồi ăn trong góc.
Bị nhắc đến tên, Lan Trạch nhìn sang đồ tể theo phản xạ, sau đó dịch dần sang phía Tạ Cảnh Đình, ngửi thấy mùi hương từ Tạ Cảnh Đình, em yên tâm hơn chút.
Bữa tối không ăn được mấy, Lan Trạch tìm được bánh thịt ở trong tay nải, em gặm hết nửa cái, ngồi ở mép giường nói: "Tam ca ca, mình ở lại đây mấy đêm ạ?"
Tạ Cảnh Đình nói: "Qua đêm nay là đi."
"Lan Nhi nghỉ ngơi cho khỏe, nếu muốn ăn điểm tâm thì để chốc ta lấy cho."
Lan Trạch gật đầu, em thấy Tạ Cảnh Đình mới là người cần nghỉ ngơi, nói với Tạ Cảnh Đình: "Tam ca ca mới phải nghỉ ngơi cho khỏe, mai mình còn phải lên đường mà ạ."
Căn phòng cực kì đơn sơ, nửa đêm Lan Trạch cuộn tròn trong lòng Tạ Cảnh Đình, em cứ díu cả mắt lại, giường rất nhỏ, hai người chen chúc mới vừa, hơi thở của em cùng Tạ Cảnh Đình hòa quyện vào nhau.
Giữa đêm Lan Trạch bỗng nghe thấy tiếng động loáng thoáng, em mở mắt ra, Tạ Cảnh Đình đã dậy, đưa tay ra hiệu cho em giữ im lặng.
Đúng lúc này tiếng động vang lên bên ngoài, cùng với đó là tiếng nói đè thấp của đồ tể.
"Hôm nay chúng nó không ăn uống mấy, có khi thuốc mê chưa có tác dụng."
"Hai thằng nhãi yếu ớt... trói vào là xong."
"Đứa bé hơn mười tám, dáng vóc được đấy, trông nó non nớt, kê giảm đi là được..."
Mới đầu Lan Trạch còn đang buồn ngủ, nghe xong em tỉnh táo lại ngay, hiểu ra em với Tạ Cảnh Đình rơi vào đúng tay bọn buôn người rồi.
Hình như hai kẻ buôn người này còn nhăm nhe em nữa chứ.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Lan Trạch, em chạm phải đôi mắt Tạ Cảnh Đình giữa bóng đêm, Tạ Cảnh Đình cầm lấy đầu ngón tay em, nhiệt độ lan truyền, tự dưng em yên tâm lại.
Đêm dài vô tận khuếch trương thêm cái tăm tối mùa đông, cửa phòng bị húc ra, ngay sau đó hơi thở của Lan Trạch cũng nhẹ lại, em nhắm mắt giả vờ ngủ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cái bóng đen đổ dài phủ lên, Lan Trạch ngửi thấy mùi lông lợn từ người đồ tể lẫn vào không khí, đồ tể cầm đao dài cắt tiết bước đến gần, đằng sau còn cả ả vợ cùng chung một phe.
Người đàn bà cầm sẵn dây thừng, khi lão chồng đồ tể tiến đến gần, Lan Trạch gần như nín thở, em không trông thấy động tác của Tạ Cảnh Đình, có tiếng vun vút của đao dài chặt bay vang lên bên tai, ngay sau đó là tiếng bước chân rồi tiếng thét thảm thiết của đồ tể, Lan Trạch lập tức mở mắt ra.
Xung quanh đen đặc, dao dài đã nằm trong tay Tạ Cảnh Đình, gương mặt Tạ Cảnh Đình không biểu cảm gì, đao dài quét ngang cổ đồ tể lẫn đàn bà, hai người đồng loạt gục xuống đất, máu bắn lên tay áo Tạ Cảnh Đình, đồ tể hệt như lợn dê bị làm thịt.
Lần đầu tiên Tạ Cảnh Đình giết người trước mặt Lan Trạch, y vô thức nhìn sang Lan Trạch, lông mi dày dài rũ xuống, Lan Trạch đã ngơ ngác cứng đờ cả người, quần áo nhàu nhĩ, sắc mặt tái nhợt đi.
Đao dài bị quăng xuống đất, Tạ Cảnh Đình bước về phía Lan Trạch, y chưa cúi người, Lan Trạch đã lao vào lòng y.
Thường ngày Lan Trạch ưa sạch sẽ, người luôn có mùi thơm của bồ kết, bao bọc trong tơ lụa cứ như ngó sen vươn ra giữa bùn lầy, vóc dáng mảnh khảnh mềm mại, trông rất nhỏ nhắn giữa vòng tay của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình chỉ trông thấy được nửa bên mặt cùng ngón tay trắng mảnh siết chặt của Lan Trạch.
"Đốc chủ, nô tài sợ quá." Mặt Lan Trạch trắng bệch, em được Tạ Cảnh Đình ôm lấy, ngửi thấy mùi máu tanh dính vào Tạ Cảnh Đình, lòng bàn tay còn đẫm mồ hôi lạnh, suýt chút nữa thôi, có khi tối nay em cùng Tạ Cảnh Đình đã bỏ mạng ở đây rồi.
Xưa nay Tạ Cảnh Đình kiệm lời, lúc này cũng chỉ biết trầm mặc, y nhìn vào đôi mắt long lanh nước của Lan Trạch, cúi người xuống hôn lên mắt Lan Trạch, hôn lên lông mi Lan Trạch khiến chúng run rẩy.
"Lan Nhi không việc gì phải sợ."
Lan Trạch ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình, thi thể ngổn ngang dưới sàn, Tạ Cảnh Đình yên tâm được rồi ngủ thiếp đi nhưng Lan Trạch thì không thể nào ngủ nổi, ôm lấy bắp chân mình ngồi yên ở mép giường.
Em không nhịn được nhìn sang góc mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình, mấy ngày nay Tạ Cảnh Đình chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu, bây giờ nhắm nghiền hai mắt, nằm giữa căn phòng người chết, Tạ Cảnh Đình đã chìm vào giấc ngủ.
Nếu là trước kia có lẽ Lan Trạch sẽ thấy Tạ Cảnh Đình đáng sợ, giờ thì em trông nom bên cạnh Tạ Cảnh Đình, nhờ có Tạ Cảnh Đình nên em mới được cứu, trông thanh đao ấy nặng lắm, Tạ Cảnh Đình mạnh mẽ không ngờ.
Suốt đêm Lan Trạch đều không ngủ được, cứ chăm chú nhìn Tạ Cảnh Đình mãi, em nhìn chằm chằm vào Tạ Cảnh Đình như thế tận mấy canh giờ, hình như trong lúc đó Tạ Cảnh Đình gặp phải ác mộng, đầu mày nhíu lại thật lâu.
Em ở cạnh trông, sờ vào lông mi Tạ Cảnh Đình rồi lại vỗ về Tạ Cảnh Đình, cất tiếng hát bài hát ru mà mẹ dạy em, lát sau Tạ Cảnh Đình không còn cau mày nữa.
Lan Trạch không dám nhìn đống xác dưới đất, em ngồi cạnh trông Tạ Cảnh Đình đến khi trời sáng, sáng ra em mới thiếp đi.
Ba ngày sau hai người tụ họp với Tống Hòa Thường Khanh.
Thường Khanh và Tống Hòa giả trang thành người hầu, có Tống Hòa Thường Khanh, Tạ Cảnh Đình thả lỏng hơn chút, Lan Trạch cũng yên tâm hẳn.
Tống Hòa mang cả điểm tâm cho Lan Trạch, bọc kín trong ngực áo, mấy ngày nay Lan Trạch toàn ăn bánh thịt, dịp này em phát hiện ra rõ là Tạ Cảnh Đình chẳng câu nệ kén chọn gì hết, nếu không phải vì em thì chắc Tạ Cảnh Đình cứ ráng tạm bợ cho đến tận Lĩnh Nam cũng được.
"Đốc chủ, đây là điểm tâm Tống Hòa mang cho nô tài ạ." Lan Trạch khá là phấn khởi, điểm tâm hãy còn âm ấm, hẳn là Tống Hòa tiện đường mua khi rời thành, Lan Trạch cầm điểm tâm giơ đến bên miệng Tạ Cảnh Đình trước đã.
Dọc đường Tạ Cảnh Đình không ăn uống gì mấy, em đưa tận miệng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình nói với em: "Lan Trạch tự ăn đi là được."
Thế là Lan Trạch tự ăn, trong đó có miếng em cắn một nửa, nửa còn lại đưa lên bên môi Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình ăn nốt.
Tạ Cảnh Đình không thích điểm tâm, vì là Lan Trạch đút nên y mới ăn, Lan Trạch nhìn ra được, em không biết Tạ Cảnh Đình sẽ hứng thú với gì nữa, em ngó Tạ Cảnh Đình mấy cái liền, sáp lại gần thơm một cái lên môi Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, nô tài thích đốc chủ quá đi mất." Lan Trạch thốt lên, vừa dứt lời Tạ Cảnh Đình phải quay sang nhìn em, em rảnh ra là bắt đầu nhốn nháo.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình ngừng lại ở em một hồi lâu, xong mới nói với em: "Giờ còn đang trên đường, Lan Trạch chịu khó nhịn chút."
Lan Trạch không hiểu gì cả, mãi sau em mới phản ứng lại được là Tạ Cảnh Đình chỉ cái gì, mặt em đỏ ửng lên không kiềm chế nổi, hơi bị bực bội trừng mắt với Tạ Cảnh Đình, buộc phải lên tiếng: "Ý nô tài có phải thế đâu."
Một mình em ngồi một bên giận dỗi, Tạ Cảnh Đình đi ra ngoài một lúc, bàn bạc tình hình với Thường Khanh Tống Hòa, họ có bốn người đi đứng không đơn giản, tiếp theo phải đi đường vòng, cần hoạch định lại lộ trình.
Đã mấy ngày liền Lan Trạch chưa được tắm, Tạ Cảnh Đình xong việc vào trong nói với em, mọi người sẽ nghỉ lại gần đây, chắc buổi tối là cho Lan Trạch tắm được rồi.
"Thật ạ, người nô tài bốc mùi hết cả rồi." Lan Trạch đã quên sạch sành sạch chuyện vừa nãy, em sắp không chịu nổi mùi trên người mình, thấy Tạ Cảnh Đình không phản ứng lại, em cởi giày tất mình ra, cầm tất vải sang cho Tạ Cảnh Đình ngửi thử.
Tạ Cảnh Đình: "..."
Buổi tối Thường Khanh tìm được đến nhà, chủ nhà là người quen cũ của Thường Khanh, bản thân chủ nhà không ở đây, giờ chỉ có bốn người họ.
Tống Hòa đi đun nước cho Lan Trạch tắm.
Tắm gội xong cả người Lan Trạch đều thơm tho sạch sẽ, em lười giặt quần áo của mình, tắm xong bèn giở trò quăng quần áo cho Tống Hòa, để Tống Hòa giặt áo trong với áo khoác ngoài giúp em.
Em mặc quần áo của Tạ Cảnh Đình, nói với Tống Hòa: "Chờ bao giờ tôi kiếm được tiền sẽ trả anh sau, hôm nay nợ trước đã nha."
Tống Hòa cầm áo trong của Lan Trạch, Lan Trạch sợ lạnh còn mặc cả yếm, gương mặt Tống Hòa đỏ rực lan tràn mất tự nhiên, người như hóa đá, Lan Trạch nói xong đi xừ mất, để lại một mình Tống Hòa đơ ra tại chỗ luống cuống tay chân.
Bốn người ở cùng một tòa nhà, lúc quay lại Thường Khanh để ý thấy Tống Hòa đang giặt quần áo của Lan Trạch, hắn đoán ra là Lan Trạch lại bắt nạt Tống Hòa, báo luôn việc này cho Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch ở chung một phòng với Tạ Cảnh Đình, em đang chơi trong phòng, chốc chốc lại bu vào xem Tạ Cảnh Đình đang làm gì, vì Tạ Cảnh Đình dặn em học tiếng Man nên em cầm sách đọc ê a thành tiếng.
Thường Khanh ghé sang một chuyến, Lan Trạch bị gọi ra luôn, Tạ Cảnh Đình bảo em ngồi xuống bên cạnh, Lan Trạch bọc tay ngồi xuống, mở to đôi mắt nhìn y.
Tạ Cảnh Đình nói: "Lần sau không được bắt Tống Hòa giặt quần áo, áo lót của Lan Trạch phải tự giặt."
Lan Trạch đoán ngay là Thường Khanh đến tố cáo mà, em cụt hứng trong lòng, ừm à bừa một tiếng, sau đó đã bị Tạ Cảnh Đình bóp má, Tạ Cảnh Đình bóp mặt em một cái với lực tay vừa phải.
"Lan Nhi, không được để người khác tiếp xúc với đồ vật riêng tư, ta sẽ để ý đấy." Tạ Cảnh Đình rũ mắt nhìn em, nghe vậy Lan Trạch nghĩ ngợi, nếu đổi là Tạ Cảnh Đình để Tống Hòa giặt đồ riêng tư thì em chả để ý đâu.
Tạ Cảnh Đình là cái đồ nhỏ nhen, Lan Trạch không nhịn được nghĩ, ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: "Nô tài biết rồi ạ."