Lăng Phong nhặt bức thư dưới chân mèo lên, trong nhất thời tâm tình có hơi khó tả. Bây giờ Diệp Tân vẫn còn ở trong phòng tắm nên bức thư không thể là của cậu ấy được, vậy còn nét chữ thì sao?
Anh mở tờ giấy ra, mày nhăn lại càng sâu, không thể nhận biết qua chữ viết tay bởi đây là một đoạn tiếng Anh. Là một bài thơ tình tiếng Anh vô cùng lãng mạn tên là《Trói Buộc》, nhưng lần này bức thư không có chữ ký cũng chẳng có chủ ngữ, điều này cho thấy ngay từ đầu nó đã được viết cho anh.
Mèo Abyssinian màu lam, Lăng Phong cụp mắt nhìn nhóc mèo này, không giống, không giống nhóc mèo gửi thư ban đầu. Nhóc này ngoan hơn, ôn hoà hơn, cũng không có thái độ kiêu ngạo.
Vậy thì, chẳng lẽ có đến hai người? Một người là Tiểu Tân, một người khác là người hâm mộ? Nếu không thì giải thích như thế nào về việc ban sáng Tiểu Tân chỉ mới nhìn thoáng qua thôi đã biết bức thư đó dành cho anh?
Chẳng lẽ Tiểu Tân thấy bức thư anh để trong ngăn kéo rồi cho nên mới nhận ra nét chữ?
Trong phút chốc, đầu óc Lăng Phong rối thành một nùi.
Mặc dù Lăng Phong không muốn thừa nhận, nhưng khả năng người đó không phải Diệp Tân vẫn tồn tại. Vừa mới hưởng thụ cảm giác tốt đẹp khi người mình thích cũng thích lại mình, lúc này lại bắt anh phải chấp nhận việc điều đó có thể chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao thì có hơi thất vọng, trong lòng cũng có hơi khó chịu.
Rối rắm một lúc sau, Lăng Phong gọi điện thoại cho Dư Khôn.
“Tiểu Tân, việc quay ở thành phố A còn mấy ngày nữa là có thể trở về rồi đúng không?” Lăng Phong vừa nằm trên giường bấm điện thoại vừa hỏi Diệp Tân đang ở cách đó không xa.
“Dạ đúng rồi, chị Dương có nói là dựa vào tiến độ hiện tại thì chậm nhất ba ngày là có thể quay xong rồi, chỉ là cái cảnh diễn dưới mưa có lẽ sẽ quay lâu một chút.” Diệp Tân vùi cả người trong ổ chăn, chỉ lộ ra cái đầu nói chuyện với Lăng Phong.
“Ừ, anh biết rồi. Anh có hơi nhớ nhóc mèo ở nhà ấy mà.” Lăng Phong cười cười đặt điện thoại sang một bên, nằm xuống giường: “Ngủ ngon nhé.”
“Anh cũng ngủ ngon ạ.” Diệp Tân nói xong lại kéo chăn lên cao một chút, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, thấy Lăng Phong đã ngủ thì mới nghiêng người đi tắt đèn trong phòng.
Xa cách mười ba năm lại ngủ chung với Lăng Phong trong một căn phòng, tuy không phải cùng một giường nhưng Diệp Tân vẫn căng thẳng đến mức không ngủ được. Cái cảm giác này quá mức mờ ảo như là giả vậy, cậu thật sự rất sợ rằng sau khi cậu nhắm mắt thiếp đi, khi tỉnh lại thì tất cả đã trở về cái ngày cậu im lặng chờ đợi ở Linh Phương Uyển — tuy rằng bên người có mấy nhóc thú cưng cũng không quá cô đơn nhưng vị trí quan trọng trong lòng lại trống rỗng.
Diệp Tân không biết mình thiếp đi lúc nào, khi cậu tỉnh còn bị cảnh vật lạ lẫm xung quanh làm cho ngơ ra một lúc, thẳng đến khi cậu trở mình thấy Lăng Phong đang say giấc trên giường kế bên.
Tư thế ngủ của Lăng Phong rất tốt, phần ánh sáng tự nhiên bị rèm cửa sổ che khuất cùng với ánh đèn màu ấm làm cho gương mặt sắc nét của anh trở nên mềm mại hơn, thời gian cứ như thật sự trở về lúc trước và Lăng Phong vẫn là anh hàng xóm của cậu.
Diệp Tân nhìn mà tâm động không thôi. Lén… Lén hôn một cái được không? Anh Lăng Phong còn ngủ say như vậy mà, chắc là… sẽ không bị đánh thức đâu nhỉ.
Ban đầu ý nghĩ này chỉ nảy mầm dưới đáy lòng mà thôi, nhưng trong nháy mắt nó cứ như măng mọc sau mưa điên cuồng sinh trưởng.
Chăn của khách sạn rất mềm, Diệp Tân xốc lên cũng chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ, cậu không mang dép, đi chân trần, khom lưng, nín thở ngồi xổm trước giường Lăng Phong.
Cậu cứ nhìn chằm chằm Lăng Phong, mà anh thì vẫn ngủ rất sâu. Khi khoảng cách chỉ còn trong gang tấc Diệp Tân lại có hơi tiếc nuối không muốn hôn xuống, lúc này đuôi lông mày của Lăng Phong hơi cong, nhẹ nhàng thả lỏng, trên đôi môi mỏng treo một nụ cười nhạt như đang mơ thấy món ngon vật đẹp.
Diệp Tân cứ như mấy bạn nữ mê trai ngồi xổm ở mép giường ngơ ngác chống cằm nhìn khoảng chừng hai phút, sau khi một lần nữa xác nhận Lăng Phong không có dấu hiệu tỉnh lại xong cậu mới nín thở đáp môi xuống mặt anh.
Đừng hỏi tại sao cậu lại không trực tiếp hôn môi, bởi vì cậu ngại chứ sao. Hôn xong rồi cậu vội vàng bụm mặt chạy vào toilet, chạy được nửa chừng mới để ý bản thân chưa mang dép mà cũng chưa mặc quần nên lại lon ton chạy về. Sau khi mặc xong cậu còn cố ý nhìn nhìn Lăng Phong, thấy anh vẫn ngủ rất sâu, không giống như bị làm ồn đến tỉnh giấc.
Diệp Tân đỏ mặt căng thẳng thở phào một hơi, tay chân nhẹ nhàng đi rửa mặt. Cậu vừa nhìn gương mặt như trái cà chua của bản thân trong gương đánh răng, vừa nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Cương lên… Làm sao để biết Lăng Phong có cương lên hay không trời.
Khi Diệp Tân bước ra từ phòng vệ sinh, Lăng Phong vẫn còn đang ngủ. Cậu cầm điện thoại của mình trên đầu giường lên, lại một lần nữa tay chân nhẹ nhàng rời đi.
Cậu trở về phòng mình thay quần áo, thừa dịp còn thời gian gọi điện thoại cho chị gái.
“A…” Bên kia Diệp Mộ còn chưa tỉnh, bắt máy mà vẫn cứ ngáp liên tục: “Tiểu Tân, có chuyện gì vậy em?”
“Chị…” Diệp Tân xấu hổ một lát nhưng vẫn nói: “Em, à thì, ôm ấp hôn hít đều hoàn thành cả rồi, ừm, nhiệm vụ cuối cùng thì phải làm sao?”
“A?” Diệp Mộ bắt lấy hai lọn tóc rối của mình: “Em hôn cũng đã hôn rồi, chẳng lẽ lại không cảm nhận được Lăng Phong có cương hay không cương hả?”
“Hai cái này có liên quan gì với nhau sao?” Diệp Tân khó hiểu.
“Má!” Sự thật chứng minh, không ai hiểu em trai hơn chị gái, Diệp Mộ cạn lời nói: “Diệp Tiểu Tân, không phải là em với cậu ta hôn nhau rồi sao? Hôn thì không dính cả người vào nhau à? Đàn ông hôn nhau rồi nổi lên phản ứng là chuyện bình thường hơn cả bình thường chứ? Em không cảm nhận được khi hôn với cậu ta sao? Hay là nói, hai người không phải là miệng đối miệng, em chỉ là hôn trộm người ta thôi?”
“…” Diệp Tân hoàn toàn hóa đá, thì ra công dụng của hôn là như vậy đó hả.
Diệp Mộ cạn lời, sau đó bất lực phán: “Tân Tân, em ngốc như vậy có thật sự là em trai ruột của chị không đó?”
“…” Cậu cảm thấy bản thân đã vô cùng dũng cảm, ít nhất cũng đã dám dùng miệng mà.
“Haizz!” Diệp Mộ xoa xoa đôi mắt, dù sao cũng là em ruột của mình, cô đành đích thân chỉ dạy: “Em xem qua mấy bộ phim thần tượng rồi mà đúng không? Nam nữ chính trong đó đều vì một vài sự cố ngoài ý muốn nào đó nên hôn nhau, em thử tham khảo một chút không được à? Chẳng hạn như không cẩn thận té lên người Lăng Phong nè…”
Diệp Tân nghe mà mặt đỏ tim đập, chị cậu đúng là dân chơi thứ thiệt mà.
Lúc Lăng Phong tỉnh dậy, bộ phận nào đó cực kì không thoải mái, làm đàn ông gần ba mươi năm nay anh đương nhiên biết tình huống của bản thân bây giờ là như thế nào.
Theo bản năng anh nhìn thoáng qua giường bên, không thấy người, trong phòng cũng không có tiếng động nào, chắc là đã trở về rồi.
Lúc rửa mặt, Lăng Phong nhìn bản thân trong gương, anh nhếch đôi môi đỏ thẫm, anh mơ, à không, xác thực là mộng xuân. Anh mơ thấy Tiểu Tân thừa dịp anh ngủ lén hôn trộm anh, lại bị anh bắt được, xong anh tỉnh lại, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng trong mộng của Tiểu Tân, ngay trên chiếc giường lớn cậu ngủ trong khách sạn này, anh làm cậu tới khóc.
Lăng Phong cắn cắn bàn chải đánh răng, có hơi buồn bực nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, chẳng qua chỉ là nhớ lại giấc mộng kia thôi, hưng phấn cái gì chứ?
Sáng sớm, Lăng Phong lại đi tắm rửa một lần.
Hôm nay Tổng giám đốc n lại đây, Ny Ny lại dính với Diệp Tân cả ngày. Nhưng hôm nay Diệp Tân không mặc áo vệ sinh nữa, mà Ny Ny cũng tìm được vị trí thoải mái khác —— cổ.
Diệp Tân mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo dư thừa nhét vào trong chiếc quần thon dài lộ ra vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp. Tuy cậu không phải ngôi sao, cũng không có khí chất như ngôi sao hậu kỳ, nhưng dáng vẻ tươm tất gọn gàng kia trông như sinh viên đang tuổi thanh xuân trong khuôn viên trường đại học, đơn thuần tươi mát, tốt đẹp như mối tình đầu.
“Tiểu Tân, hôm nay em rất đẹp trai nha.” Tiểu Linh bước lại trước mặt Diệp Tân nói chuyện phiếm.
“Không có đâu.” Da mặt Diệp Tân từ trước đến nay đều rất mỏng, vừa được khen đã dễ dàng đỏ mặt, cậu ngượng ngùng sờ sờ mũi, thành thật nói: “Vẫn là anh Lăng Phong và anh Thiên Khê đẹp trai hơn. ”
“Không giống nhau.” Tiểu Linh lại đến gần hơn một chút: “Giống em mới tốt, nhìn vừa dễ gần vừa đáng yêu. Em có bạn gái hay bạn trai chưa?”
“… Chưa có ạ.” Diệp Tân ôm Ny Ny đang quấn quanh cổ mình vào tay, hiện giờ trời đang dần chuyển mùa, thân hình mềm mại của nhóc mèo quấn quanh cổ cứ như đeo cho cậu một chiếc khăn quàng cổ mùa đông dày, nóng cực kì.
Diệp Tân thấy cô nàng mở miệng có vẻ như muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, lập tức nói: “Nhưng mà, tôi có người mình thích rồi, hiện tại còn… Vẫn đang theo đuổi người ta.”
“À…” Tiểu Linh sâu xa vỗ vỗ bả vai cậu: “Hơn phân nửa con gái đều thích nam sinh ấm áp, tôi thấy anh yêu động vật như vậy nhất định sẽ thành công nhanh thôi. ”
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Lăng Phong chấm dứt một cảnh, lặng yên không tiếng động xuất hiện phía sau Diệp Tân.
Diệp Tân rất bội phục kỹ năng đi đường không phát ra tiếng của Lăng Phong, thật sự rất dọa người. Nhưng cũng may lần này cậu cũng không có chuyện gì bí mật sợ Lăng Phong biết.
“Anh Phong” Tiểu Linh cười ha ha chào hỏi: “Em vốn định giới thiệu bạn thân của mình cho Tiểu Tân nhưng mà cậu ấy có người mình thích rồi. ”
“Ồ?” Lăng Phong nhận lấy nước Diệp Tân đưa tới, còn chưa uống, cong khóe mắt nhìn Diệp Tân: “Nếu cần thì cứ nhờ anh hỗ trợ, không cần khách sáo đâu.”
“…” Thật sao? Anh sẽ giúp em theo đuổi bản thân anh sao?
Diệp Tân vui vẻ tưởng tượng hình ảnh Lăng Phong giúp cậu theo đuổi bản thân, tự mình bật cười, sau đó ngại ngùng gật gật đầu với Lăng Phong.
Nhưng Lăng Phong xoay người lại, mặt đen đến cùng cực. Thế mà Tiểu Tân lại có người mình thích rồi! Rất có thể người này không phải là mình. Bởi ít nhất Lăng Phong không cảm giác được tình cảm Diệp Tân dành cho mình nhiều hơn tình cảm của người hâm mộ đối với thần tượng, cùng lắm là giống với tình cảm của bạn tốt nhiều năm với nhau thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Phong càng sốt ruột. Thật sự muốn trở về sớm để xác nhận một việc. Ví dụ như, trong nhà Diệp Tân rốt cuộc nuôi những thú cưng nào.