Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 1: Cô Xuyên Sách Rồi?



Vào buổi sáng tinh mơ, Trương Tuệ An bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô tỉnh giấc.

Cô nhíu mày theo thói quen lấy tay che mắt lại ngủ tiếp nhưng mà sao cô lại cảm thấy có gì đó đau đau???

Cô mơ màng mở mắt ra nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên trán của mình. Cô hoảng hồn giật mình ngồi dậy nhìn chằm chằm cái tay đang bị thương của mình.

Cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Không phải lúc tối cô còn bình thường đang nằm đọc tiểu thuyết sao?

Cô là ai? Đây là đâu?

Chẳng lẽ là xuyên sách rồi?

Nghĩ tới khả năng này, cô lật đật từ trên giường nhảy xuống chạy vào phòng tắm.

Cô nhìn chằm chằm vào gương không chớp mắt càng chứng minh một điều suy nghĩ vừa rồi của cô là hoàn toàn đúng.

Cô nhìn từ trên xuống dưới, xong lại nhìn vào mặt của nguyên chủ sau đó lại tự mình thấp giọng cảm phục:

"Wow, nguyên chủ sao lại có thể xinh như vậy?"

Khuôn mặt của nguyên chủ thật sự trông rất giống em bé, còn có hai cái má bánh bao, khuyến mãi thêm hai cái đồng tiền.

Thứ mà Trương Tuệ An cô ước cũng chưa bao giờ có được nhưng nhớ lại gì đó cô lại tự hỏi bản thân:

"Vậy là mình đã xuyên vào ai ai vậy?"

Cô nhìn nhớ lại tình tiết trong cuốn tiểu thuyết mình vừa đọc, bị thương ở tay, mặt trái xoan..

Mặt trái xoan, mặt trái xoan, bị thương, bị thương..

Chả lẽ..

Người mà bị cô xuyên vào là nữ phụ nhu nhược Trương Tuệ An người cùng tên cùng họ cùng tuổi với cô sao???

Những chi tiết này rất giống với nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết đó..

Trong lúc cô đang cắn răng nghĩ tới nghĩ lui lại nghe có tiếng gọi:

"Cô Trương, cậu chủ cho gọi cô dùng bữa."

Cô nhíu mày, cái giọng đanh đá, chua lè, đắng nghét này chẳng lẽ là của người giúp việc Tô Đồng sao?

Èo là người cùng phe với nữ chính đây mà, chỉ toàn biết tỏ thái tộ khinh thường chưa kể còn gây khó dễ nguyên chủ nữa chứ.

Mà cô ta khi nãy gọi cô là cô Trương, vậy là chính xác rồi cô chính là xuyên vào người của Trương Tuệ An.

Nghĩ đến mấy chi tiết nguyên chủ bị bắt nạt lại khiến cô tức giận.

Mặc kệ nguyên chủ là người như thế nào nhưng bây giờ Trương Tuệ An không còn là Trương Tuệ An nhu nhược, nhút nhát nữa đâu.

Trương Tuệ An này sẽ cho từng người từng người một, những ai đã bắt nạt nguyên chủ phải quỳ xuống xin tha.

Cô hừ nhẹ, vung tay khiến tay bị thương vô tình đụng trúng cánh cứa. Cô muốn hét lên đau điếng như lại cắn răng nhịn xuống.



Cô ôm cách tay đang chảy máu của mình ra ngoài lấy đồ đi tắm. Bây giờ thay đồ trước đi lát hẳn rửa lại vết thương sau cũng được.

Cô đi tới kéo tủ đồ ra, bĩu môi thấp giọng nói:

"Uầy, nhà giàu có khác cái nào cũng xịn sò trong thấy rõ."

Nhưng có điều cô nhìn vào trong tủ của nguyên chủ lại chỉ có thể lắc đầu. Sau lại có thể có một nữ phụ đã nhu nhược còn lại..

Haizzz..

Nhìn đống đồ cũ muốn nhào nát được treo ở trên tủ còn hơn chục bộ đồ mới đều được cất ở phía dưới đến cả cái mác cũng chưa cắt ra.

Cô chống nạnh chỉ biết lắc đầu đúng là thà bây giờ cho cô vào cái vai nữ phụ độc ác thì không nói đi dù sao có cái tiếng đó đi đâu người ta còn sợ.

Chứ xuyên vào đây người ta còn ỷ lại cô sẽ như nguyên chủ hiền lành nhút nhát mà sẽ luôn bắt nạt cô.

Mà đó cũng chỉ là nghỉ thôi, ai mà bắt nạt được cô chứ? Trương Tuệ An này chưa bao giờ có khái niệm "sợ" ở trong đầu.

Nhìn sơ qua một chút, cô quyết định lấy một cái đầm màu trắng mới tinh ở dưới góc tủ mang vào phòng tắm.

Lúc cô đi ra ngoài, tóc cô ướt nhèm cô cũng mặc kệ vì cô không có thói quen sấy tóc.

Để nó tự khô cô cũng thấy thoải mái hơn, cô cầm khăn lau sơ sơ cho tóc sau đó mới cầm điện thoại trên tủ đi xuống lầu.

Đối với mọi thứ lạ lẫm ngay trước mặt của mình, Trương Tuệ An cũng chỉ có thể nhoẻn miệng cười.

Nhưng mà căn nhà này cũng quá đẹp đi? Đây không phải là ước mơ từ lâu của cô sao?

Trương Tuệ An thích thú đi xuống lầu, khi đi đến gần phòng ăn. Cô lại trở nên nghiêm túc, kiềm nén cơn buồn cười xuống nhẹ nhàng đi vào bên trong phòng ăn.

Cấn Niên đang uống cà phê nghe thấy động tĩnh cũng không thèm liếc nhìn. Cô nhướn mày đánh giá toàn diện từ trên xuống dưới của người đàn ông trước mặt mình.

Đúng là hoàn hảo của hoàn hảo, chuẩn cái câu gì mà trên mạng người ta thường hay nói ý..

À.."Hào quang nam chính." đúng đúng cái hào quang nam chính toả ra quả thật ai nhìn vào cũng cảm thấy bị mê hoặc.

Nhưng mà Cấn Niên là ai? Là nam chính đó, người này không dễ dàng đối phó tí nào đâu.

Cô tự thầm dặn mình, mày không được mơ mộng mày phải thay nguyên chủ trả thù!!

Dường như Cấn Niên cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chú mình nên cũng liếc mắt lên nhìn.

Cô bị nhìn làm cho chột dạ nhanh chóng đẩy ghế ngồi xuống cúi gầm mặt ăn sáng.

Cấn Niên nhìn thấy hành động còn cả mặc đồ mới của cô hôm nay lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Trương Tuệ An không phải trước gì là một người rất tiết kiệm sao? Mẹ anh rõ ràng mua cho cô nhiều đồ như vậy cũng chưa từng dùng tới.

Sao hôm nay khi không lại lấy ra mặc? Anh nhíu mày gắp tờ báo lại đặt trên bàn.

Anh nhìn cô hỏi:

"Hôm nay cô định ra ngoài sao?"



Trương Tuệ An nghe anh hỏi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời:

"Ừ, tôi định đi dạo."

Cấn Niên nhíu mày, muốn di dời tầm mắt nhưng nó lại rơi vào cánh tay đang không ngừng rỉ máu của cô:

"Cánh tay cô..?"

Cô ngẩng đầu lên nhướn mi nhìn anh rồi lại nhìn xuống tay của mình:

"Sao? Tay tôi bị gì?"

Cấn Niên nhíu chặt mày:

"Sao hôm nay nó lại chảy nhiều máu như vậy? Có phải cô đã làm trúng ở đâu không?"

Trương Tuệ An nghe thấy những lời hỏi thăm này lại vô thức nổi da gà. Cô nuốt trọng nói:

"À trúng cánh cửa thôi, lát tôi sẽ đi đến bệnh viện để rửa."

Cấn Niên nhìn thái độ ngày hôm nay của cô lại cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lại không biết cái kỳ lạ đó xuất phát từ đâu:

"Nhà có bác sĩ riêng mà sao không nói để tôi kêu bác sĩ đến rửa cho cô. Đi bệnh viên làm gì nơi đó đông đúc người ôm yếu như cô đi vào đó chờ đợi lại mệt thêm."

Cô khó tin nhìn Cấn Niên, tên này nay bị khùng sao? Sao tự nhiên quan tâm vậy má? Ê ví dụ mình đối xử như cái lúc mà nguyên chủ còn ở đây đi cô còn chưa có mang hết bí quyết mà 3 đời nhà cô truyền lại đâu!!!

Cấn Niên thấy rõ vẻ mặt khó tin lại có chút khinh thường của cô nhìn mình nên hỏi:

"Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Trương Tuệ An bị giật mình cười cười nói:

"Nay anh quan tâm quá nên tôi có chút bất ngờ haha..haha.."

Cấn Niên nhíu mày, trong lòng như có ngọn lửa tức giận vô hình. Anh không hiểu thường ngày cô gái này ngoan ngoãn như vậy nhưng bây giờ lại học đâu ra dũng khí chọc giận anh:

"Nay cô bị sao vậy? Ăn nói cũng khác? Ăn mặc cũng khác? Tóc ướt cũng không sấy? Chẳng lẽ cô bị té đập đầu phải không?"

Trương Tuệ An cười mỉa mai:

"Hơ hơ, tôi có bị đập đầu thì tôi đáng lẽ phải lên ngồi chơi trên thiên đàng sao? Ngồi đây đấu võ mồm với anh làm gì?"

Cấn Niên bị sốc một lần nữa, nay cô còn dám trả treo chọc điên anh. Được, cô hôm nay giỏi.

Cấn Niên không thèm đôi co với cô nữa tức giận đứng lên cầm lấy áo vest của mình đi thẳng ra ngoài.

Trương Tuệ An cắn răng cúi đầu nhịn cười:

"Chọc điên tên này quá dễ."