Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 37: Đi Cửa Sau



Thế là Trương Tuệ An bị mẹ Trương đuổi ra khỏi bếp nên chỉ đành cúi mặt lủi thủi đi ra phòng khách.

Nhưng mà cô phải công nhận một điều rằng mẹ Trương là người rất sành ăn nha.

Đi đâu cũng thấy đồ ăn, chỉ cần từ ngoài bước vào phòng khách cũng đủ thấy cả kệ đồ ăn rồi.

Sẵn tiện Trương Tuệ An đang buồn miệng muốn nhai cái gì đó, cô thích thú ung dung đi tới nhìn một lượt lẩm bẩm đọc tên từng món:

“Gì đây ngũ cốc, bánh mì, đậu phộng, xoài sấy, socola hạnh nhân, snack các loại.”

Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui cô vẫn không biết mình muốn ăn gì. Từ bé cô đã có mắc một loại bệnh, đó chính là bệnh lựa chọn.

Thà để người khác gọi cho mình chứ mà để cô đứng trước hàng tá sự lựa chọn thì cả buổi cô cũng không biết nên chọn gì.

Lúc trước, cô có một người bạn thân tên Sầm Lạc. Hầu hết tất cả bữa ăn hay gọi đồ uống cho cô đều sẽ do một mình cô ấy quyết định.

Cô ấy không khác gì mẹ của cô vậy, luôn luôn chỉ biết càm ràm cô thôi.

Nhưng mà như vậy cô thấy cũng bình thường, Sầm Lạc vốn là người khó tính mà. Tuy vậy, cô ấy luôn một lòng đối xử và chăm sóc cô rất tốt.

Nhớ đến Sầm Lạc cô vô thức nở một nụ cười nhẹ nhưng lại nhanh chóng dập tắt.Đột nhiên bây giờ trong đầu cô lại hiện lên một suy nghĩ, không biết bây giờ Sầm Lạc như thế nào rồi nhỉ?

Ước gì bây giờ Sầm Lạc xuất hiện thì tốt rồi, lâu như vậy rồi cũng chưa được nghe cô ấy mắng mỏ nữa.Buồn quá..

Trương Tuệ An cúi đầu cắn môi tay cầm hộp xoài sấy dẻo, đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi:

“Chào ông chủ”

“Chào cậu chủ”

Vừa nghe thôi đầu óc cô bỗng trở nên tỉnh táo, cô đặt hũ xoài sấy dẻo xuống gạt những suy nghĩ buồn bã khi nãy sang một bên.

Cố gắng nặn một nụ cười vui vẻ đi ra ngoài, vừa thấy cô ba Trương đã vô cùng bất ngờ.

Ông đứng đơ cả người không động đậy, tưởng mình nằm mơ hỏi người giúp việc:

“Tiểu tiên nữ nhà tôi về thật hả?”

Trương Tuệ An nghe thấy che miệng bật cười:

“Haha, ba à tới cả con gái rượu mà ba cũng không nhận ra hả.

"

Trương Hách đi sau, lúc anh ấy thấy cô cũng tỏ ra rất bất ngờ. Cả hai người này như bị điểm huyệt mà đứng im bất động.

Lần này, người hoảng hốt đổi lại là cô. Cô khó hiểu ngờ nghệch không biết chuyện gì liền đưa tay quơ quơ trước mặt nói:

“Ủa, hai người bị sao thế?”

"Ba."

“Anh hai.”

“Nè, ba và anh rốt cuộc bị sao vậy?”

Mẹ Trương từ trong bếp đi ra, nhìn thấy một màn này một lời không nói đi vào bếp.

y bà xách theo cây chổi lông gà nhưng chưa kịp rượt là ba Trương và Trương Hách đã luống cuống.

Ba Trương cười cười lấy lòng đi tới gỡ tay bà để lấy cây chổi lông gà ra nói:

“Chúng tôi chỉ là muốn đùa với tiểu tiên nữ một xíu thôi. Ha ha bà đừng tức giận như vậy.”

Mẹ Trương dùng sức nhéo vào lỗ tai của ông khiến nó đỏ bừng lên, tức giận nói:

“Ông dạo này thích học mấy cái trò đùa vớ vẩn đó quá ha? Rảnh lắm sao? Con bé từ nãy giờ đợi hai người về ăn cơm, hai người thì vừa về đã muốn hù dọa con bé.”

Ba Trương đau đớn ôm tay bà cầu xin:

“Ây da, vợ..vợ tôi xin lỗi mà. Tiểu tiên nữ con mau nói giúp ba đi.”



Trương Tuệ An cười dịu dàng nói:

“Mẹ, thả ba ra đi.”

Mẹ Trương cười lạnh, hừ một tiếng mới buông ra không quên lườm ông một cái khiến ông sởn cả gai ốc.

Trương Hách đứng cạnh, anh ấy bình thản vỗ nhẹ vào đầu của cô hỏi:

“Sao hôm nay tiểu Ni có hứng về đây vậy?”

Trương Tuệ An chống nạnh, ngước đầu lên nhìn anh ấy nói:

“Nhà em mà, em không được về sao? Bộ anh không nhớ đứa em gái này hả?”Trương Hách buồn cười, nhướng mi bĩu môi đưa tay nhéo nhẹ mũi cô trầm giọng nói:

“Ảo tưởng”

Cả buổi chiều cô đều nằm ở Trương Gia, hết cùng mẹ Trương ra ngoài làm vườn rồi vào phòng khách ngồi xem phim.

Gia đình bốn người quây quần, đáng lẽ ba Trương và Trương Hách phải đi làm nhưng vì cô mới quyết định ở nhà.

Tâm trạng hôm nay của Trương Tuệ An có thể nói là vô cùng vui vẻ. Chắc hẳn là do đã dần thích nghi được với nơi này nên mới cảm thấy thoải mái hơn.

****************

Tại Trụ Sở Chính của Cấn Gia - YDW.

Hôm nay, Cẩn Niên có việc gấp phải giải quyết ở trụ sở chính.

Cả buổi sáng, anh đều ở trong phòng không ra ngoài đến cả ăn trưa cũng không.

Đến hai giờ chiều..

Thư ký Trần của anh gõ cửa đi vào nói:

“Dạ, thưa sếp có cô Tần đến tìm”

Cấn Niên không nhìn, lạnh nhạt nói:“Cho vào”

Thư ký Trần có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thu lại. Cậu biết đây không phải là chuyện của mình, chỉ là ai trong công ty ai mà không biết tên ánh trăng sáng của sếp họ Tần???

Nay tự nhiên có người họ Tần đến tận đây tìm, thường cậu nghĩ sếp sẽ tức giận quát vào mặt của cậu là:

‘Có vậy mà cũng không biết đuổi đi sao? Khi tôi ở trụ sở chính tuyệt đối không được để ai vào.

Bây giờ thì khác, không quát không mắng, không hề tức giận mà rất bình tĩnh.

Thư ký Trần trấn tĩnh bản thân lui ra ngoài.

Một lúc sau, Tần Khuê ngang nhiên đi vào trước hàng trăm ánh mắt hóng hớt xen chút khó hiểu đi vào.

Thư ký Trần chờ cô ta vào xong mới đóng cửa lại, cậu vừa quay người là đã có người chạy tới hóng hớt:

“Người đó là ai vậy?”

“Cô ta là ai?”

“Tình nhân của sếp sao?”

Thư ký Trần chán chường lắc đầu, nếu biết cậu đã đi đồn hết cả cái trụ sở này rồiMọi người thở dài trông chán nản, nhưng chưa kịp buồn đã có người lên tiếng:

“Nhìn người này lạ quá, không phải khách hàng của công ty chúng ta đâu.”

“Nhìn chảnh chọe vãi.”

“Đúng đó, chẳng lẽ thật sự là người ấy của sếp? Ờ ha, nhưng mà thật vậy thì mắt sếp mù hả sao quen con gì mà ngực còn to hơn não. Khi nãy bước vào đây cô ta nói chuyện rất láo toét kìa”

“Có chuyện đó luôn hả!”

“Vãi? Ghê vậy hả?”



" "

Một người khác dựa vào lời người kia vừa nói mà phân tích cặn kẽ:

“Chắc vậy rồi, thường ngày chỉ có khách hàng lớn hay gấp lắm mới được gặp mà nay một người không phải khách hàng thân thiết đã được vào. Mọi người không thấy lạ sao? Đây chắc chắn không phải khách hàng đâu.

Mọi người thấy phân tích như vậy cũng có lý, người nào người nấy đều phải gật gù.

Tần Khuê nhếch môi đi vào bên trong nhìn xung quanh không khỏi tự nói trong bung.

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ là bà chủ của mấy người và là chủ của nơi này thôi.

Cô ta đặt túi xuống, ngồi đối diện vào anh chống cằm im lặng nhìn anh say sưa

Cô ta cười nhẹ, dịu dàng nói:

“A Niên, anh biết vì sao mà em thích anh hay không hả?”

Cấn Niên từ khi cô ta vào đều nhìn máy tính, tay không ngừng gõ bàn phím.

Nghe thấy lời cô ta nói, lạnh lùng trả lời:

“Không.”

Tần Khuê phì cười một mình kể với giọng điệu say mê:

“Là do những lúc như này đây, những lúc anh học hay lúc anh làm việc. Nó có gì đó rất cuốn hút khiến em chỉ muốn ngồi yên một chỗ để ngắm nhìn anh thôi.”

Cấn Niên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta hỏi thẳng:

“Rốt cuộc em đến đây làm gì?”

Tần Khuê bĩu môi nói:

“Anh cọc cái gì?”

Cô ta lấy trong túi xách ra một tệp hồ sơ đặt trên bàn đẩy qua cho anh cười tươi rồi nói:

“Em đến đây là để phỏng vấn.

Cẩn Niên nhíu mày, nhìn bốn chữ in hoa to đùng trên tệp hồ sơ:HỒ SƠ XIN VIỆC.

Anh nhíu mày, giọng khàn đặc nói:

“Anh không giải quyết chuyện này, em đi tìm bộ phận nhân sự để nộp đơn đi.

Tần Khuê bĩu môi, đứng dậy đi vòng qua bàn của anh ôm lấy anh cô anh làm nung:

“Bộ anh không cho em đi cửa sau được sao? Vị trí nào cũng được, dù sao em cũng vừa mới về đây vẫn chưa tìm được việc nào cả chi bằng anh nhận em vào đây.

Cẩn Niên nhíu mày chặt hơn, khó chịu gỡ lấy hai tay cô ta ra nói:

“Anh nói rồi anh không có bổn phận đó.”

“Chuyện này là của bộ phận nhân sự.”

Tần Khuê không chịu bỏ cuộc nhưng do thấy thái độ anh cương quyết như vậy.

Cô ta chỉ còn một chiêu cuối cùng, lần này đều cược cả vào đó.

Được ăn cả, ngã về không.

Tần Khuê òa khóc lớn nói:

“Em hiện tại không tìm được việc, mấy hôm nay tiền sắp hết cả rồi. Còn phải đền mấy cái tiền thiệt hại mà tên khốn tra nam kia làm nữa nó khiến em sắp sạt nghiệp rồi mà anh còn lạnh lùng với em huhuhu.Cẩn Niên im lặng đảo mắt, cô ta thấy anh không nói còn khóc to hơn nữa:

“HUHUHU, ANH THƯƠNG TÌNH CHUYỆN CŨ MÀ GIÚP EM ĐI. EM HỨA SẼ CỐ GẮNG LÀM VIỆC CHĂM CHỈ MÀ. HOẶC LÀ ANH CHO EM THỬ VIỆC 1 THÁNG CŨNG ĐƯỢC. NẾU EM LÀM KHÔNG TỐT EM SẼ TỰ ĐỘNG NGHỈ VIỆC MÀ KHÔNG CẦN ĐỢI ĐẾN ANH. ĐI MÀ A NIÊN, GIỜ TRONG TÚI EM SẮP KHÔNG CÒN MỘT XU RỒI HUHU. ANH KHÔNG CỨU EM SẼ CHẾT MẤT HUHU"

Cấn Niên thở dài, trước giờ trụ sở chính đều lựa chọn nhân sự với tiêu chí rất cao do ba của anh đặt ra.

Còn Tần Khuê cô ta biết mới tự mình lết đến tận đây cầu xin anh. Vốn dĩ cô ta biết với bản thân và năng lực của mình chắc chắn không bao giờ vào được