Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 41: ĐỒ NGU



Sau bữa sáng, Cẩn Niên đứng dậy cũng không thèm ngó ngàng tới cô mà đi thẳng lên tầng.

Trương Tuệ An: “...”

Cô dùng ánh mắt ngơ ngác, bàng hoàng nhìn anh. Bộ hôm nay tên này không cần phải đi đến công ty hả?

Quản gia Lý thấy cô ngơ ngác cười khẽ, nhẹ giọng nói:

“Hôm nay cậu chủ sẽ ở nhà con đừng có ngơ cái mặt ra như vậy.”

Trương Tuệ An nghe tin chấn động, há hốc mồm nói:

“Ủa? Con tưởng anh ta bị nghiện công việc, anh ta nghĩ rồi nhân viên thì sao?”

Quản gia Lý bật cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của cô, thấp giọng giải thích:

“Không phải, ý là trong một tuần sẽ có ngày cậu chủ làm việc tại nhà. Sẽ có thư ký hoặc nhân viên đưa tài liệu đến cho cậu ấy xử lý.”

Trương Tuệ An gật gù như đã hiểu, cô buông đũa xuống dùng khăn lau miệng.

Cô xoa xoa cái bụng no căng nói:

“Con ăn xong rồi ạ làm phiền bác và mọi người quá.”

Quản gia Lý: “Công việc mà sao tính là làm phiền được. Thôi con đi đi để bác dọn dẹp.”

Bên trong thư phòng, Cẩn Niên đang nghiêm túc làm việc.

Bỗng nhiên có điện thoại từ ai gọi đến reng lên khiến anh cau mày.

Anh cầm điện thoại nhấn nút nghe, giọng nói trầm khàn

“Có chuyện gì?”

Thư ký Trần đầu dây bên kia thấy anh bắt máy, mừng rỡ nói:

“Dạ sếp, có vài tài liệu quan trọng cần có sếp phê duyệt gấp trong hôm nay ạ.

Cẩn Niên gật đầu, thấp giọng nói:

“Cho người mang đến đây”

Thư ký Trần: “Vâng, sếp.

Thư ký Trần vừa cúp máy xoay lưng lại đã thấy Tần Khuê đứng chình ình ở sau lưng khiến cậu hết cả hồn.

Cậu đưa tay vuốt ngực thở gấp oán trách:

“Cô làm tôi hết hồn đó.”

Tần Khuê cười tươi rói, hoai tay khoanh ở trước ngực nói:

“Đưa tài liệu đây, tôi sẽ đưa đến cho anh ấy.”

Thư ký Trần mặt mày khó chịu, cau có nói:

“Cô làm ở bộ phận nào mà cô đòi đi đưa tài liệu cho sếp? Bộ cô rảnh lắm hả?”

Tần Khuê nhún vai, giọng thách thức:

“Ồ...tôi chỉ là muốn giúp anh thôi vả lại dù sao nhà của A Niên tôi còn quen thuộc hơn mấy người đó”

Thấy thư ký Trần còn không chịu đưa đống tài liệu trên tay cho cô ta khiến cô ta tức giận, dùng lời nói mỉa mai cậu:

“Có khi tôi đưa tài liệu tới A Niên thấy tôi sẽ vui hơn là thấy mặt anh đó. Đưa đây cho tôi, nhanh lên cái anh này”

Tần Khuê đi tới muốn giật lấy đống tài liệu, cả hai người giằng co một lúc. Thư ký Trần buông hai tay ra khiến cho cô ta bất ngờ té ngã ngồi đơ trên sàn.

Mấy người nhân viên khác đi qua thấy vậy chỉ dám che miệng cười thậm chí đi qua còn xì xầm, bàn tán.

Cô ta tức điên dùng một tay dọng xuống sàn trừng mắt nhìn cậu gần giọng nói:

“Chết tiệt, anh đợi đi, không lâu nữa đâu. Sẽ có ngày, tôi sẽ là người đuổi việc anh cho anh biết nào là lễ độ!!!”

Thư ký Trần giả vờ run rẩy nói:

“Ái chà chà, sợ quá cơ.

Tần Khuê chật vật ngồi dậy, lụm đống tài liệu lên hất mặt rời đi. Một lúc sau khi hoàn hồn, Thư ký Trần mới bất giác mà hốt hoảng chạy theo gọi:



“Nè, trả tài liệu lại cho tôi”

“Ê.”

Tần Khuê giả điếc cứ chạy đi ra chỗ đổ xe của mình, lúc xe chạy đi một đoạn thư ký Trần mới vừa chạy tới.

Lòng cậu bây giờ đang rất sợ hãi, khẽ nuốt nước bọt nói thầm:

“Tài liệu đó có phải tài liệu mà sếp cần đâu, vả lại nó cũng đã được xử lý rồi mà? Cô ta đúng là con người thủ đoạn vô biên, mưu hèn kế bẩn mà.”

“Tôi còn chưa nói đó là tài liệu sếp cần đã nhào vào giật lấy giật để. Này mà trà xanh không độ gì này là trà matcha nguyên chất đắng nghét thì có.”

Nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó cậu cắn môi nói:

“Ây chết, phải lên lấy tài liệu thật mang đến cho sếp. Chứ không con matcha đó tới nó đổ thừa cho mình đưa cho nó kêu nó mang đến thì không phải mình sẽ là người bị mắng sao?”

“Ê chết chết không được.”

Thư ký Trần quay xe lên lại văn phòng để tìm mấy tài liệu quan trọng để mang đi kẻo mụ già kia đến nơi.

Ba mươi phút sau...

Tần Khuê đã lái xe đến trước cổng Cấn Gia, khóe môi cô ta hơi nhếch lên nói:

“Vẫn như vậy, vẫn to như ngày nào.”

Vệ sĩ thấy xe lạ đi tới gõ vào cửa kính, cô ta nhẹ nhàng trượt cửa sổ xuống.

Vệ sĩ trầm giọng hỏi:

“Cô đến tìm ai?”

Tần Khuê cười nhẹ cầm tài liệu lên thản nhiên nói: “Đến đưa tài liệu cho A Niên.”

Vệ sĩ: “Do cậu chủ gọi cô tới sao?”

Tần Khuê gật đầu, lúc này người vệ sĩ kia mới xoay người lại ra hiệu cho người mở cửa.

Tần Khuê trong lòng vui sướng chạy xe vào bên trong biệt phủ.

Cô ta đỗ xe ở một nơi dễ dàng đi ra về sau đó mới mở cửa bước ra ngoài.

Cầm đống tài liệu, cô ta ngẩng cao đầu nhìn xung quanh một lúc mới đi vào. Cùng với khí thế như phu nhân tổng tài về nhà.

Quản gia Lý đang lau dọn bên trong nghe tiếng xe nghĩ rằng có khách cũng nhanh chân chạy ra ngoài xem.

Ông chợt giật mình, ngây người nhìn cô gái trước mặt. Tần Khuê trơ trẽn, cười thảo mai:

“Cháu chào bác quản gia.”

Mấy người giúp việc còn há hốc mồm, nhỏ giọng nói với nhau:

“Má ơi ác quỷ.”

“Bà nội tới rồi.”

“Ác quỷ cuối cùng cũng về rồi bây ơi.”

“Ê, cô chủ không phải ở nhà sao?”

“Chời ơi chời, tôi không muốn cô ta làm phu nhân nhà chúng ta đâu. Tôi chỉ xem cô An An là phu nhân thôi đó nha.”

Mọi người đều đồng tình gật đầu lia lịa mà họ đâu biết lỗ tai của Tần Khuê rất thính, mấy lời vừa rồi tất cả đều lọt vào tai cô ta.

Trong lòng cô ta tức giận, đưa mắt trừng mắt nhìn bọn họ như muốn nói.

Các người đợi đi, đợi đến khi cô ta đuổi được phu nhân gì gì đó của mấy người ra khỏi nhà đi. Cô ta chắc chắn sẽ cho mấy người biết cảm giác sống không bằng chết!!!

Tần Khuê nhếch môi, nhẹ nhàng chào hỏi mấy người giúp việc:

“Ủa mấy chị vẫn còn làm ở đây sao? Rất lâu rồi không gặp nhỉ?”

Mặt ai nấy đều sượng trân không trả lời cô ta, quản gia Lý hời hợt hỏi:

“Cô tìm cậu chủ sao?”

Tần Khuê nhẹ nhàng gật đầu, quản gia Lý thấp giọng nói tiếp:

“Cậu ấy đang ở thư phòng.”

Cô ta không thèm để ý đến ai nữa bỏ đi lên thư phòng. Đúng lúc Trương Tuệ An mới đắp mặt nạ bùn từ trong phòng ngủ của mình bước ra.



Đụng mặt của cô ta, Trương Tuệ An ban đầu còn giật mình nhưng rất nhanh đã khôi phục về dáng vẻ ban đầu.

Tần Khuê cười cợt, mỉa mai chào cô:

“Ô, là CẤN PHU NHÂN HỜ đây sao?”

Cô chớp chớp mắt nhìn, đưa tay che miệng ngáp một cái nói:

“Cô mới biết hả?”

Trương Tuệ An biết cô ta cô tình nhấn mạnh chữ ‘ CẤN PHU NHÂN HỜ' để chọc tức cô nhưng mà mấy cái trò này tuổi gì chọc giận được cô.

Cô mỉm cười thân thiện nói:

“Hờ mà cũng được cưới hỏi đàng hoàng là may phước rồi cô Tần nhỉ.

Tần Khuê trừng mắt nhìn cô, hơi lớn tiếng nói:

“Cô đê tiện vừa thôi, cái ghế Cấn phu nhân từ đầu vốn dĩ là thuộc về tôi kìa. Nếu tôi không bỏ cuộc chắc gì cô đã ngồi thành công đâu!!!”

Trương Tuệ An gật đầu, bình tĩnh đáp trả:

“Vậy là tôi cần cảm ơn cô đã nhường ghế nóng cho tôi hả? Hay để tôi dập đầu quỳ lạy cô?”

Tần Khuê tức giận mặt mũi đỏ bừng, hai tay bấu chặt tài liệu nghiến răng nghiến lợi:

“Thứ đàn bà trơ trẽn, vô liêm sỉ không biết xấu hổ!!”

Trương Tuệ An vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười thành tiếng:

“Thất lễ quá, cô nói tôi như vậy đã soi kỹ bản thân mình chưa? Dùng tiền của ba mẹ chồng tôi ăn no ngủ say bên nước ngoài cho đã đời. Giờ về đây làm như rộng lượng lắm bảo rằng nhường chỗ cho tôi. Cô hỏi tôi có biết xấu hổ không hả? Xin thưa, tôi không nhé!”

Trương Tuệ An cười khẩy một tiếng, che miệng ra đòn chí mạng:

“Cơ mà đáng lẽ người được hỏi có xấu hổ không là cô chứ sao cô lại đi hỏi tôi làm gì? Cô có biết sự khác nhau giữa trà xanh với chính thất không vậy hả? Tốn tiền ăn học bên nước ngoài mà không biết phép so sánh đơn giản thì thua cả đứa con nít đấy”

Tần Khuê sôi máu, muốn tiến lên giật tóc của cô nhưng từ xa đã nghe tiếng bước chân.

Giọng nói trầm ấm, lạnh nhạt quen thuộc đang đến gần:

“Hai người nói cái gì vậy?”

Tần Khuê cả người đông cứng, Trương Tuệ An vui như được mùa muốn nói gì đó ai ngờ phát hiện người đối diện mình đang run rẩy.

Vài giọt nước mắt lăn dài trên má, cô bất ngờ trong lòng không khỏi cảm thán:

ôi mẹ ơi, diễn viên Hollywood hả?

Mới nãy còn đòi về giật tóc người ta, quay đi ngoảnh lại nước mắt đã đầy mặt.

Cấn Niên gần đi tới trước mặt hai người Tần Khuê đã đi tới nắm lấy tay anh khóc:

“A Niên..hình như vợ anh hiểu lầm em rồi. Em chỉ là tới mang tài liệu cho anh thôi mà cô ấy đã bảo em trà xanh, không biết nhục, thứ vô liêm sỉ rồi còn..còn nói em suốt ngày bám dính lấy anh huhu.. Em có giải thích chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà cô ấy không thèm nghe. Anh phải đòi công bằng cho em mới được hic...

Cẩn Niên nhìn cô, chân mày nhíu chặt mặt lạnh như băng hỏi:

“Thật sao?”

Trương Tuệ An muốn há miệng giải thích đã bị anh cắt ngang:

“Ha, tôi biết mà cô khi nào mà chả độc mồm độc miệng. Cô cũng như mẹ tôi, suốt ngày gán ghép cho người ta mác trà xanh.”

“Cô ghen cũng có chừng mực một tý đi, đến cả tôi còn phải chán nản nữa là.”

“Một mình mẹ tôi như vậy đủ mệt rồi, tôi tưởng hiền lành, hiểu chuyện nào ngờ cô vẫn khiến tôi thất vọng”

Cô bị chọc cho tức giận, trừng mắt đỏ ngầu chỉ tay thẳng vào mặt hai người nói:

“Được, vở kịch này coi như cô diễn hay, phải nói là xuất sắc luôn. Mà tôi nói cho anh và cô ta biết, anh nói tôi độc mồm độc miệng thì thôi đi anh còn lôi cá mẹ anh vào. Anh bị điên à, hay bị ánh trăng sáng của anh hút mất não rồi hả?"

“Anh chán nản chứ gì, tôi cũng khác đ** gì anh đâu tôi cũng phát ngán với cái danh phu nhân Cấn Gia này rồi. Anh nghĩ anh đang ban phước hay bố thí cho tôi sao? Anh nghĩ ai cũng cần cái chức vợ chồng với anh hả?”

“Anh thất vọng về tôi chứ gì thế thì ly hôn đi. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Không dính dáng gì đến nhau hết cho đỡ thất vọng.

"ĐỒ NGU!"

Nói xong cô bỏ qua Cẩn Niên đang cứng đờ người vì bị cô nói một tràng vào mặt đùng đùng đi về phòng của mình. Trước khi đóng cửa cô còn lớn tiếng văng tục một câu:

“Má, chó đẻ thiệt chứ!”