Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 47: Anh Đi Chết Đi



Trì Châu cũng khâm phục nói:

“Quả thật là không ai qua được cậu.”

Tùng Dương nhún vai như chuyện hết sức bình thường nói:

“Dăm ba cái này sao nhằm nhò được.”

Sau đó, tự nhiên cả phòng không hẹn mà cả 5 người đều im lặng.

Ai nấy cũng nhìn nhau ngơ ra.

Ủa? Mắc gì đang nói cái im lặng?

Trương Tuệ An là người lên tiếng trước:

“Các cậu bị điểm huyệt hả? Mắc gì đang nói cái câm hết đi nhìn nhau là sao?”

Tùng Dương hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào ghế nói:

“Chuyện chúc mừng là phụ thôi. Hai người kia mới là chuyện chính đó”

Trì Châu: “Ai?”

Tùng Dương hất mặt về hướng của Khúc Nghi và Giang Thanh.

Trương Tuệ An và Trì Châu đồng loạt híp mắt nhìn hai người kia như tội phạm.

Cô nghiêm giọng tra khảo hai người:

“Gì? Hai cậu đang giấu bọn tớ chuyện gì? Giờ có khai hay không để bọn tớ còn xử."

Bây giờ, khuôn mặt của Khúc Nghi vì thẹn thùng hai má đỏ bừng. Giang Thanh có vẻ đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nên đã dũng cảm đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy.

Cả hai người đan mười ngón tay vào nhai trước 1 2 3 cặp mắt đang ngơ ra vì SỐC..

ĐÙA NHAU HẢ?

Trương Tuệ An như bị nghẹn khẽ nuốt nước bọt một cái ực, hoài nghi xác nhận:

“Hai cậu.”

Khúc khích ngại ngùng gật đầu.

Cô, Trì Châu mắt chữ O mồm chữ A, hai người phải mất khoảng 5 phút để có thể tiêu hóa hết mọi chuyện đang diễn ra.

Tùng Dương đã biết từ sớm, vẫn bình thản dựa vào ghế che miệng ngáp một cái:

“Có gì đâu mà bất ngờ, cái này đâu nhằm nhò gì khi vừa thi đấu xong tớ còn phải tiêu hóa hiện trường trước mắt nữa.

Trì Châu tò mò hỏi:

“Hai người họ làm gì hả?”

Tùng Dương thở dài, chán nản nói:

“Tớ đang phấn khích muốn chạy lại chỗ anh em ăn mừng mà nhìn cảnh hai người tay trong tay nhìn thẳng vào tớ khiến tớ tắt nắng luôn. Đến xem tớ thi đấu là phụ mà là vì hai con người này không biết đi hẹn hò ở đâu mới nhớ tới tó!!!!!"

Thấy ánh mắt oán hận của Tùng Dương, Khúc Nghi chỉ đành nhoẻn miệng cười.

Giang Thanh dùng tay đánh nhẹ vào vai Tùng Dương đùa giỡn nói:

“Sao cậu lại nhỏ nhen như vậy, có chuyện đó thôi mà giận đến bây giờ hả?”

Tùng Dương hừ lạnh không nói gì.

Suốt cả buổi ba người Trương Tuệ An đều tra khảo Khúc Nghi và Giang Thanh như tội phạm.

Quen nhau bao giờ?

Đã xác nhận quan hệ hay chưa?

Sao hai người lại giấu cả nhóm?

Mười giờ..

Cấn Gia vẫn còn sáng đèn, mẹ Cẩn đang ngồi xem phim truyền hình yêu thích.

Cẩn Niên và ba Cấn ngồi ở một bên để chơi cờ tướng nhưng nói chơi cho sang chứ ánh mắt của anh không hề để trên bàn cờ.



Nhiều lần anh còn bị ba Cấn tấp mạnh vào đầu vì tội lo ra. Ba Cấn bĩu môi hỏi:

“Mày làm cái gì mà lo ra hoài vậy?”

Cẩn Niên bị tấp đau một tay để sau đầu xoa xoa thở dài nói:

“Con thật sự không có.”

Ba Cấn hừ lạnh tức giận nói:

“Mày nghĩ tao đuôi hay già rồi nên không còn minh mẫn nữa hả? Từ nãy tới giờ mày nhìn ra cửa tổng cộng 49 lần hơn rồi!”

Mẹ Cấn ngồi một bên vừa nhai táo trọng vừa bĩu môi chế giễu:

“Ngóng làm gì, người ta làm gì đi đâu là việc của người ta. Đi mà lo cho người yêu cũ của cậu đi chứ.”

Cẩn Niên giả ngu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn cờ như đang suy nghĩ.

Ba Cấn nhếch môi cười khinh mỉa mai nói:

“Sỉ cả đời đi, mốt nó bỏ mày rồi đó giả ngu

Cấn Niên thở dài nói:

“Ba mẹ phải ba mẹ ruột của con không thế?”

Ba mẹ Cấn đồng thanh đáp:

“KHÔNG”

Cấn Niên bất lực, bây giờ anh thật sự muốn hỏi ông trời anh có phải là con nhà này không nữa.

Ba mẹ người ta thì con họ làm gì cũng ủng hộ hết mình, còn trong mắt ba mẹ anh cái quần què gì cũng do anh.

Anh thật sự khổ quá đi mà.

Lúc anh còn đang ai oán bỗng nghe thấy tiếng mở cổng bên ngoài.

Cẩn Niên tự nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại như vừa được sạc đầy năng lượng.

Tầm mắt anh ngóng chờ không ngần ngại phóng thẳng về phía cửa nhưng thực tế lại khiến anh thất vọng.

Người đi vào không phải là Trương Tuệ An mà là bạn của mẹ anh - Tôn Lệ

Tôn Lệ mang theo giỏ trái cây to đùng đi vào, mẹ anh thấy mừng rỡ đứng dậy tay bắt mặt mừng nói:

“Ủa, sao tối rồi còn tới đây nữa?”

Tôn Lệ mỉm cười gật đầu nói:

“Thật ngại quá, đã tối thế này còn đến làm phiền cả nhà nữa.

Ba Cấn cười cười nói:

“Ngại gì chứ, mời chị ngồi”

Cấn Niên thấy đây cũng không có chỗ dành cho mình, anh lạnh lùng đứng dậy nói:

“Thế ba mẹ và dì Tôn cứ nói chuyện đi con xin phép ra ngoài đi dạo một chút.”

Anh cứ thế đi ra ngoài vườn, Tôn Lệ nhìn theo khó hiểu hỏi:

“Thằng bé có sở thích đi dạo ngoài vườn lúc gần mười một giờ tối hả?”

Mẹ Cẩn nhún vai bĩu môi nói:

“Chị kệ nó đi, chắc nó quên uống thuốc thôi mà. Để tôi dặn bác sĩ kê cho nó liều mạnh mạnh chút chứ lâu lâu lên cơn mệt lắm.”

Tôn Lệ thoáng sợ hãi rụt người hỏi lại:

“Bộ thằng nhỏ bị tâm thần hả?”

Mẹ Cấn nhìn một hoảng sợ mới bật cười nói:

“Đâu có, tôi nói xàm xàm thôi. Bà sợ cái gì chứ mau ngồi xuống nói chuyện đi sao khuya rồi mà bà còn tới đây?”

Cẩn Niên đi ra ngoài vườn ngồi xuống xích đu, anh suy tư ngẩng đầu nhìn lên trời.

Có lẽ lúc này chỉ có trời mới biết được anh nghĩ gì trong đầu. Rõ ràng khi nãy anh muốn qua phòng gặp cô để nói một lời xin lỗi.

Xin lỗi vì đã hiểu lầm cô, mặc dù trong thâm tâm của anh biết rõ chắc chắn cô sẽ không bao giờ làm như vậy.



Nhớ đến những lời lúc đó anh nói ra, quả thật có chút quá đáng.

Cái gì mà kêu cô độc mồm độc độc miệng, anh không biết tại sao lúc đó lại có thể nói được ra câu đó nữa.

Nhưng mà hôm nay Trương Tuệ An ăn mặc cũng không tệ, vòng nào vòng nấy đều hiện rõ trên từng đường nét của cô..

Bỗng mặt anh vô thức đỏ bừng, anh dùng hai tay ôm lấy mặt mình xoa xoa cố đẩy những suy nghĩ bẩn thỉu đó đi.

Mày điên rồi.

Cấn Niên.

Phải tỉnh táo.

Nhưng không đúng..

Ăn mặc như thế mà đi đến giờ vẫn chưa chịu về? Rốt cuộc là cô đi đâu?

Bức xúc.

Anh bật người dậy, tìm điện thoại trong túi quần ra muốn gọi cho cô.

Chưa kịp gọi anh đèn từ đâu rọi thẳng vào anh, anh nheo mắt nhìn lên thấy chiếc xe quen thuộc đang từ từ chạy vào.

Cẩn Niên buông thõng tay đi theo chiếc xe đến gara để xe. Trương Tuệ An đang rất vui vẻ hát hò thuận tay đóng mạnh cửa xe:

“Là la lá la là la lá la là.”

Lúc nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm cô, theo phản xạ cô dùng hai tay che ngực lại.

Trương Tuệ An trừng mắt nhìn anh:

“Anh làm gì như ma vậy, ẩn ẩn hiện hiện.”

Cẩn Niên nói với giọng khàn đặc:

“Sao bây giờ mới về?”

Trương Tuệ An thản nhiên nói:

“Tôi đi ăn với bạn mới về.”

Cấn Niên mặt không cảm xúc, lạnh lùng hỏi:

“Trai hay gái? Hay cả hai?”

Mặt Trương Tuệ An méo mó, cau mày:

“Anh hỏi làm gì? Đi với ai mặc xác tôi đi.”

Cấn Niên: “Nhưng cô là vợ tôi nên tôi có quyền được biết mà, phải không?”

Trương Tuệ An: “???”

Trương Tuệ An nghi ngờ anh có bệnh, phòng bị từ từ tiến lại gần đưa tay lên sờ trán anh.

Rõ ràng là không có bệnh.

Bỗng nhiên, anh dùng tay nắm lấy eo cô khiến bị nhột. Cô đánh mạnh vào tay anh vì bị nhột mà không nhịn được cười nói:

“Tên điên này, đau buông ra coi. Ây, nhột, đừng..đừng mà..haa”

Cấn Niên không lung lay dùng giọng nói lạnh lẽo nói:

“Từ này về sau, tôi cấm cô không được ăn mặc như này nữa. Cũng không được đi ra đường vào buổi tối như ngày hôm nay nữa. Nếu tôi biết được cô còn dám ăn mặc như này ra đường quyến rũ đàn ông thì coi chừng tôi”

Trương Tuệ An không còn cách nào khác, gật đầu lia lịa nói

“Được được, tôi h..hứa hahaha.”

Nghe cô hứa xong anh mới tạm chấp nhận mà buông ra. Vừa được anh buông tha cô nhanh chóng ôm lấy eo mình lùi ra phía sau.

Cô hít một hơi thật sâu, tức giận mắng:

“ĐỒ ĐIÊN.”

Trương Tuệ An hực giậm mạnh chân rời đi nhưng không quên rủa anh một câu:

"Đồ đáng ghét, anh đi chết đi."