Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 33: Liệu chúng ta có thể chấp nhận nhau?(2) - Tôi sẽ bù đắp



Trong màn đêm tối tăm, im ắng, Hạ Linh vẫn ngồi trên chiếc bàn xoài đọc từng chút tài liệu về nghệ thuật. Đây là một buổi đánh giá và phê bình nghệ thuật kín nên mọi người tham gia đều không biết được ban tổ chức sẽ cho đề bài là gì. Có lẽ đây chính là thử thách mà Tần Diễn muốn thử Hạ Linh. Hạ Linh cũng cảm thấy có một chút lo lắng vì liệu rằng cô có thể làm tốt hay không. Cô vừa đọc tài liệu vừa mở chiếc laptop Lavie mới mua lúc về nước của mình. Ngoài tham khảo cách đánh giá của các nhà phê bình nổi tiếng, cô còn tìm hiểu thêm rất nhiều bức tranh đắt giá. Chủ đề của ngày mai hướng về thiên nhiên nên cô nghĩ rằng bức tranh này có thể hướng về các loại hoa, cô lướt một loạt các tác phẩm nghệ thuật.

Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, mắt Hạ Linh bắt đầu nhắm lại, cô đã nằm gục trên bàn. Máy tính vẫn mở nhưng ánh sáng ấy không thể làm cho cô tỉnh giấc. Mong rằng giấc ngủ này sẽ giúp cô lấy lại tinh thần hơn, hôm nay xảy ra quá nhiều việc rồi.

_Tại phòng Hà Thiên_

Hà Thiên vừa mới bước ra từ phòng tắm, những giọt nước vẫn còn nhễ nhại và đọng lại trên khuôn mặt của cậu ta. Cậu ta vươn tay lấy chiếc khăn tắm nhỏ đã được khách sạn chuẩn bị để lau. Trong đầu bây giờ cậu vẫn nghĩ đến chuyện lúc nãy, không biết rằng Hạ Linh có chấp nhận được sự thật này hay không.

Hà Thiên nằm gục lên chiếc giường, miệng lẩm bẩm :

- Mình thật vô dụng mà, cô ấy bên cạnh mình suốt 3 năm mà lại chẳng hề nhận ra, liệu cô ấy có tha thứ cho mình không?

Vừa lẩm bẩm cậu vừa vò đầu, khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi. Cậu cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường rồi lướt wechat, cậu tìm số điện thoại của Hạ Linh để tìm wechat của cô. Nhìn ngắm những bức ảnh xinh xắn của cô gái nhỏ cậu lại càng thấy tội lỗi.

Đáng lẽ ra thứ tình cảm ấy đã sinh sôi trong cậu từ rất lâu rồi, nó bắt đầu chớm nở từ năm cấp 3 nhưng có lẽ sự thật là vì cả hai vẫn chưa chín chắn nên chẳng nhận ra. Sau bao nhiêu năm, Hạ Linh vẫn không thể quên cậu nhưng quyết định chôn vùi mãi mãi thứ tình cảm này. Nhưng đến lúc này, trái tim Hà Thiên đã hoàn toàn mở rộng, vậy mà cậu lại chẳng biết mình bị gì, cứ mãi nghĩ đó chỉ đơn thuần là cảm giác khi hai người khác giới đứng cạnh nhau. Cứ thế họ bỏ lỡ nhau rất nhiều lần.

Hà Thiên nhấn mở tấm ảnh của cô năm cấp 3, lấy ngón tay cái vuốt vé đôi mắt người con gái :

-" Thật sự tôi đã thích em rồi sao? "

-" Lần này, tôi nhất định sẽ bù đắp cho em "

Chả phải như vậy thì là gì? Năm lần bảy lượt chỉ nhìn ánh mắt cô, trái tim loạn nhịp khi ở cạnh cô ấy, đúng thật tình yêu rất biết trêu ngươi loài người.

Cứ như vậy Hà Thiên cũng chìm vào giấc ngủ say, ngay cả tấm ảnh Hạ Linh trong chiếc điện thoại cũng nằm trong tay cậu.

_6 giờ sáng_



Mặt trời đã bắt đầu mọc dần lên cao, hôm nay trời thật sự nắng gắt hơn mọi khi. Hạ Linh ngủ quên bên chiếc bàn cũng bị ánh nắng chiếu vào mà làm tỉnh giấc. Cô vươn vai duỗi cơ thể một cách thoải mái, chắc hẳn tối qua cô vẫn ngủ rất ngon mặc dù không nằm trên giường :

- Tối qua mình ngủ quên ở đây sao, chết rồi, bao nhiêu giờ rồi ta?

Cô nhanh tay mở điện thoại lên xem giờ, đã 6h hơn rồi :" May mà vẫn còn thời gian ". Cô thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Nhìn vào tấm gương trong nhà vệ sinh, cô thấy mình thật tiều tụy, quầng thâm mắt hiện rõ hơn mọi khi :

- Trời ơi, mới ngủ muộn một hôm mà giờ bị vậy, chắc phải đánh một chút kem nền rồi.

_Dưới sảnh khách sạn_

Tần Diễn cùng trợ lý của mình đã đợi sẵn dưới sảnh, hai người họ ăn mặc đều trang nghiêm, ông Tần mang trên mình bộ vest sang trọng và đắt tiền. Ông nhìn vào đồng hồ :

- Vẫn còn nửa tiếng nên chắc hai đứa nó còn chuẩn bị, cậu với tôi ra xe trước đi.

- Vâng thưa chủ tịch - Cậu trợ lý trả lời.

Hai người họ quyết định đi ra xe trước để đợi Hạ Linh và Hà Thiên.

Cùng lúc này Hà Thiên đã chuẩn bị xong và bước ra khỏi phòng, anh mặc một chiếc sơmi trắng mix với quần âu đen lịch lãm, trên tay là chiếc áo vest hãng Canali. Anh đi từ từ đến thang máy nhưng dừng lại trước phòng của Hạ Linh, định giơ tay gõ cửa phòng thì đúng lúc Hạ Linh đi ra. Hai người ánh mắt chạm nhau vẻ ngượng ngùng bao quanh, Hà Thiên ấp úng nói :

- À tôi chỉ muốn qua rủ cô đi xuống cùng.

- Cũng được - Hạ Linh trả lời ngượng ngùng trả lời.

Thấy người con gái xinh đẹp trước mặt mình trái tim cậu không ngừng đập nhanh, Hạ Linh cũng từ cái đợi này mà làm cho cô cảm giác một chút ấm áp. Vì được dặn trước nên đồ ngày hôm nay cô đã chuẩn bị từ nhà, cô cũng mặc một chiếc quần loe đen khoe trọn đôi chân dài, chiếc áo sơmi cổ tam giác kín những vẫn để lộ phần xương quai xanh quyến rũ. Mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc đuôi ngựa dài ấy tỏa ra khắp thang máy. Thật trùng hợp cô cũng chọn cho mình một chiếc áo vest nữ hãng Canali. Hai người bỗng chốc tâm đầu ý hợp lạ thường, nhìn vào cứ nghĩ hai người họ là một cặp thực sự.