Thiệu Tình thở hổn hển, thân thể dựa vào vách núi giả, Lận Chước thúc đến nơi sâu nhất. Sau khi khoái lạc trôi qua, hai người chìm vào trạng thái lười biếng.
Lận Chước ở phía sau thoả mãn ôm nàng, tư thế thân mật này không hiểu sao lại làm bay biến bực dọc trong người hắn. Hắn vùi đầu vào cổ Thiệu Tình hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương thiếu nữ riêng biệt chỉ nàng mới có.
Thiệu Tình không thích dùng huân hương, lại xinh đẹp không cần son phấn, trên người nàng có một mùi hương mát lạnh sạch sẽ hoà lẫn với mùi sữa và thuốc. Có lẽ bên cạnh nhau sớm chiều cho nên mùi hương của Thiệu Tình có thể làm Lận Chước an tâm, cũng dễ dàng kích thích dục vọng của hắn.
Thiệu Tình rên nhẹ một tiếng: “Điện hạ, nên dùng bữa rồi…” Tuy rằng Thiệu Tình không bài xích việc mây mưa với Lận Chước nhưng nàng thích hắn giải cơn đau thống khổ cho nàng sau khi dùng thuốc hơn. Tình huống phối hợp đơn thuần hiện tại đối với hắn mà nói là không cần thiết.
Lận Chước khẽ cười: “Đúng vậy…nên dùng bữa thôi, vậy chúng ta cùng đi dùng bữa!” Lận Chước rút dương v*t chôn sâu trong cơ thể Thiệu Tình ra.
Thiệu Tình cảm thấy hạ thể mình nhớp nháp vô cùng, cảm giác tinh dịch sắp chảy ra quen thuộc. Nhưng trước khi tinh dịch chảy ra, nàng bị Lận Chước xoay người lại, đối mặt với hắn, đè nàng trên vách núi, nghiệt vật bừng bừng khí thế một lần nữa đi vào khe hẹp của nàng, đẩy toàn bộ tinh dịch sắp chảy ra trở về tử cung.
“Đừng lãng phí đồ Cô bắn cho nàng!” Lận Chước ép môi xuống, Thiệu Tình ngơ ngác mở to mắt, tuy tầm mắt không tốt nhưng tốt xấu gì nàng cũng tập võ được mười năm, thị lực nàng cũng không tồi. Nàng có thể nhìn rõ trong đáy mắt Lận Chước, ngoài dục vọng còn có tình cảm, ánh mắt nóng bỏng kia không thể nhầm lẫn, khiến đáy lòng nàng cảm thấy lo sợ.
Lận Chước là nam nhân, hắn của quyền của nam nhân, hắn không mất gì cả, hắn có thể là một thợ săn nhưng nàng tuyệt đối không thể là con mồi, quyền nam nhân đáng sợ thế nào nàng là người rõ nhất.
Lận Chước nhạy cảm phát hiện Thiệu Tình đang ngây người, hắn liền thẳng lưng, chạm đến tận tử cung. Nhìn thấy nữ nhân trong ngực hắn run rẩy phát ra tiếng rên rỉ, hắn thoáng hài lòng. Hắn dùng môi lưỡi mút lấy hương thơm trong miệng nàng, chiếc lưỡi đinh hương cũng bị hắn cắn mút, nhiệt liệt tận hưởng thân thể tuyệt đẹp tràn đầy sắc xuân.
Hai cái miệng của Thiệu Tình đều bị Lận Chước bịt kín, cánh tay như chiếc gọng sắt ôm chặt lấy hông nàng, mặc khác hắn nhấc một chân nàng lên, nơi kết hợp của hai người lại càng khắng khít. Đôi tay Thiệu Tình đặt lên vai hắn, phát ra tiếng rên phản đối đứt quãng: “Á…a…ưm…” Phản đối của nàng đều bị hắn nuốt hết, còn bị hắn đâm thật sâu bên trong, nàng không có sức chống cự, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, cảm giác tê dại truyền đi khắp người.
côn th*t to dài của Lận Chước chạm đến cánh cửa nhỏ bên trong tử cung, hắn liên tục kiểm tra xem bên trong đã sẵn sàng mở ra chưa. Ngón tay Thiệu Tình luồn vào bên trong y phục vải hoa gấm trên lưng hắn, liều mạng cào cấu ngăn chặn hắn xâm chiếm nàng. Lận Chước đang cao hứng, nào dễ dàng buông tha nàng được? Hắn lại dùng sức thúc vào trong thêm vài chục cái.
“A…ưm…sâu quá…đừng mà…” Sau một nụ hôn sâu, Lận Chước cuối cùng cũng buông môi nàng ra. Thiệu Tình hít một hơi, khoái cảm liền ập đến, từng đợt tấn công của Lận Chước đưa Thiệu Tình lên mây, niềm vui sướng khiến nàng căng cứng người, không ngừng run rẩy. Nữ nhân khi cao trào chỉ cần một kích thích nhỏ cũng khiến mị huyệt co rút lại.
Lận Chước bị mị huyệt từng cơn từng cơn xoắn chặt làm toàn thân sướng không thể tả, hắn cố gắng kiềm chế để không bắn ra, vừa lúc Thiệu Tình buông lỏng hắn lại tận sức đâm mạnh vào, quy đầu to lớn thuận lợi mở cánh cửa nhỏ trong tử cung.
Lận Chước đau lòng cúi đầu liếm khoé mắt nàng: “Cô cắm vào bên trong tử cung của Tình Tình, đợi lát nữa Cô bắn đầy tinh dịch vào bên trong Tình Tình có được không?” Thời khắc này âm thanh của Lận Chước cực kỳ ôn nhu, nhưng hạ thân lại vô cùng thô bạo. Cổ tử cung trơn láng mà lại chặt chẽ, gắt gao siết lấy phân thân của hắn làm hắn sảng khoái vô cùng, khoái cảm cuồn cuộn từ xương cụt chạy thẳng lên, bộc phát những từ ngữ vô lại.
Hắn thở dốc, sau đó bế Thiệu Tình lên, cả thân người nhỏ nhắn của nàng treo trên người hắn, đong đưa theo động tác hông của hắn. Thiệu Tình lo lắng ôm chặt cổ Lận Chước, hiện giờ trọng lượng của nàng gần như đều đè xuống dương v*t đang cắm sâu trong nàng, điều này khiến nàng lo sợ, sợ sẽ bị ngã.
Vật ngoại lai kia vẫn đang tàn sát bừa bãi trong tử cung nàng: “Điện hạ…điện hạ…sâu…cầu xin ngài…” Thiệu Tình dùng giọng điệu đáng thương cầu xin hắn thương xót, nhưng chẳng những không làm Lận Chước dừng lại, mà còn khơi mào dục vọng tàn bạo trong người hắn.
Bạch bạch bạch bạch ──
Lận Chước dùng sức đâm vào, sau đó hắn bắt đầu di chuyển, Thiệu Tình càng lo lắng hơn: “Điện hạ, ngài muốn làm gì?” Lận Chước bước đi, chậm rãi ra khỏi hang động, hai người hứng lấy ánh nắng mặt trời, Thiệu Tình nheo mắt lại vì thay đổi ánh sáng đột ngột.
“Không phải Tình Tình muốn dùng bữa sao? Để côn th*t Cô đút cái miệng nhỏ ở dưới ăn trước, đợi lát nữa cho cái miệng trên ăn mỹ thực, nàng thấy có được không?”
Không được! Cẩu nam nhân!
Vẻ mặt khó chịu của Thiệu Tình bị Lận Chước nhìn thấy, hắn còn nhàn nhã cười, cũng may hắn không nghe đáy lòng nàng đang mắng gì.
“Đừng sợ, không làm thì không biết tình thú, nếu có người thấy chúng ta, bọn họ sẽ tự tránh đi thôi!” Lận Chước cố ý nói vậy, hắn cảm nhận mỗi lần mình nói vậy, tiểu huyệt của Thiệu Tình lại siết chặt thêm.
Thực tế thì sau khi hắn và Thiệu Tình vào hang động, ám vệ đã quét sạch tứ phía rồi, Lận Chước muốn cắm nàng như vậy đi đến cung Nguyệt Doanh, dọc đường cũng sẽ không gặp người khác.
Lận Chước có ý xấu, hắn không để cho Thiệu Tình biết tình hình hiện tại như thế nào.
“Đừng sợ, rũ váy xuống sẽ không ai thấy cả!” Lận Chước thả váy Thiệu Thình xuống, mỗi bước đi, côn th*t thô cứng đều cắm sâu vào tử cung.
“A…ưm….Đừng…a…” Tuy miệng và lí trí nàng đều kháng cự với hành vi dâm dục này nhưng thân thể lại phản bội, nó cảm thấy hưng phấn kỳ lạ, mị thịt thắt chặt lại, dâm dịch tiết ra nhiều hơn, kể cả bị côn th*t của Lận Chước bịt kín, nàng vẫn có thể cảm nhận được từng giọt nước rỉ ra chỗ hai người giao hợp, dính lên váy, còn nhỏ lên mặt giày của hắn.
Dòng điện từng đợt truyền đến.
Đi được nửa đường sắp tới cung Nguyệt Doanh, hắn lật người Thiệu Tình lại, nàng ép dựa vào cây sơn hồng đưa đẩy một hồi. Mắt Thiệu Tình khép hờ, tròng trắng hơi lộ ra, đôi môi đỏ không chịu đựng được phát ra tiếng rên rỉ. Sau khi đâm vào trăm cái, Lận Chước cũng phóng thích trong cơ thể nàng, trực tiếp đổ hết mọi thứ vào trong tử cung nàng.
“Tình Tình kẹp chặt tinh dịch của Cô đi dùng bữa…” Lận chước nói nhỏ bên tai nàng, tóc tai tán loạn, những giọt mồ hôi làm tóc mai dính ở bên mặt. Thiệu Tình không đáp lại hắn chỉ liên tục thở dốc.