Ngữ khí Thiệu Tình vô cùng bình tĩnh làm Lận Chước kinh ngạc không thôi, nội lực trong tay đột nhiên dừng lại, hắn vội ngồi dậy, xoay người Thiệu Tình lại.
Thiệu Tình chậm rãi ngồi dậy, đối mặt với hắn.
“Có phải có người bắt ép nàng không? Ngôn Quốc Công phu nhân buộc nàng nói vậy sao?” Lận Chước không thể tưởng tượng được vì sao một tiểu cô nương có thể nói ra lời đáng sợ đến vậy? Có nữ nhân nào mà không nghe theo lệnh cha mẹ, nghe lời người mai mối, ở nhà giúp phu quân dạy con? Rốt cuộc nàng đã phải chịu đựng điều gì mà một tiểu cô nương phải từ bỏ khả năng sinh nở của mình? Phải biết rằng, cho dù là nữ nhân tái giá tốt đến đâu nếu không có năng lực sinh con thì sẽ không thể đứng trong nhà trượng phu.
“Không ai ép thần nữ cả!” Thiệu Tình nhìn chằm chằm Lận Chước, không có nội lực của Lận Chước bảo vệ, bụng nàng bắt đầu đau âm ỉ, từ lúc bắt đầu uống thuốc kích sữa, nguyệt sự của nàng chưa đến, không nghĩ khi nó đến lại đau đớn đến tận xương tủy thế này.
Mặt Thiệu Tình không còn huyết sắc, nhìn cực kỳ yếu ớt, Thiệu Tình lợi dụng điểm này để lấy lòng tiếc thương của Lận Chước: “Nói vậy…Điện hạ cũng đã nghe được Ngôn Quốc Công sủng thiếp diệt thê, cưng chiều thứ nữ vô độ?”
Lận Chước không phủ nhận thì chính là thừa nhận, cả kinh thành này ai cũng đều nghe nói như vậy.
“Nếu thần nữ nói với điện hạ sự thật không như lời đồn thì điện hạ có tin thần nữ không?”
Lận Chước im lặng một lúc lâu, dựa vào tính tình của hắn, muốn tin vào lời một người thật sự rất khó: “Cô sẽ cho người điều tra lời của nàng nói có thật không!”
Tuy nói như vậy nhưng lời của Thiệu Tình hắn cũng tin bảy tám phần. Cuối cùng hắn nhận định, lúc trước Thiệu Tình vào Đông Cũng là vì phu thê Ngôn Quốc Công không muốn đích nữ chịu khổ.
Rất nhiều tin đồn vô căn cứ đều là bề ngoài, nếu đi sâu tìm hiểu thì sẽ biết được sự thật với lời đồn có giống nhau không.
Thiệu Tình để ý Lận Chước thời gian dài như vậy đương nhiên biết hắn sống được đến giờ này không chỉ có vẻ ngoài, nàng đang đánh cược xem liệu rằng Lận Chước có tình cảm với nàng không.
“Làm thiếp, sinh hài nữ, cả đời sống dưới cái bóng của đại nương tử. Thứ nữ sống trong nhà chỉ có thể lấy lòng đại phu nhân để tìm đường sống, thần nữ ….rất mệt mỏi, chỉ muốn một thân một mình, không muốn liên luỵ ai!” Giọng nói Thiệu Tình nhẹ nhàng nhưng sâu trong đó Lận Chước lại nghe ra vẻ bi thương bất lực.
Từ nhỏ nàng bị kiềm kẹp giữa cha mẹ, nàng trở thành công cụ để phụ thân uy hiếp mẫu thân. Dần dần trong tiềm thức, Thiệu Tình vô cùng sợ hãi chuyện tình yêu nam nữ, nàng không muốn bên cạnh người mình yêu, càng không muốn sinh con, cho nên việc không có khả năng sinh đối với nàng mà nói lại là chuyện tốt. Ít nhất tương lai nàng không vướng bận gì, không cần liên luỵ con cái, cũng không làm gánh nặng cho chúng.
Nàng không thể tưởng tượng được một tiểu yêu tinh bò ra từ bụng nàng, trên người nàng và nó chảy chung dòng máu điên cuồng và dơ bẩn của Ngôn Dạ Đình.
Ngực Lận Chước co thắt lại, hắn không thể nào ngờ nàng lại có suy nghĩ như vậy.
“Điện hạ…thần nữ cầu xin ngài, hãy xem như chưa biết gì, trong nhà thần nữ còn có di nương, nếu đại phu nhân biết được ngài và muội muội hiểu lầm nhau, nhất định sẽ nghĩ thần nữ cậy được ngài sủng ái, nói xấu muội muội. Từ đó trút giận lên di nương thần nữ, mặc kệ phụ thân sủng ái di nương thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bảo vệ mọi lúc mọi nơi, cầu xin ngài!
“Cô không hiểu, nếu Ngôn Quốc Công sủng ái di nương nàng giống như lời đồn sao lại đối xử với nàng như vậy?” Lận Chước cũng xem như là có quen biết với Ngôn Quốc Công, Ngôn Dạ Đình là kẻ tàn nhẫn, vô tình, mưu kế thâm sâu, hắn kết giao với y trên phương diện đôi bên cùng có lợi. Nhưng người bạc tình bạc nghĩa như y lại nguyện xung đột với Liên gia đôi ba lần chỉ vì di nương này, dù bị Thánh thượng trách phạt cũng không sửa đổi.
Lận Chước tin Ngôn Dạ Đình thật sự yêu Tần di nương, nhưng người trong kinh thành nói Ngôn Dạ Đình cũng yêu thương Thiệu Tình, cái này là nói dối.
Vì sao? Hắn yêu thương, sủng ái nữ nhân của hắn nhưng lại xem nữ nhi của hai người như cỏ rác? Lận Chước nghĩ không ra bên trong có nội tình gì.