Lận Chước nhìn tiểu nữ nhân trước mặt, đôi mắt nàng sáng như sao trời tràn đầy lo lắng. Hắn có thể cảm nhận được nàng có tình ý với hắn nhưng hắn không có cách nào khiến nàng tiến thêm một bước nữa.
Một lần trải qua sinh tử, đã khiến tư tưởng của Lận Chước thay đổi, cũng ngay thời điểm khốn khó nhất mới có thể biết được ai thật lòng với mình.
Từ trước đến giờ, hắn luôn nghĩ nữ tử bên cạnh hắn là người thế nào không quan trọng, nhưng hiện giờ hắn lại hy vọng, người bên cạnh hắn sẽ là nàng. Chỉ là hắn đang dò la, làm cách nào để giữ nàng ở lại, hắn muốn cùng nàng trải qua quãng đời còn lại.
Trong mắt Lận Chước có quá nhiều tình cảm, Thiệu Tình không có cách nào chấp nhận, nàng nghiêng đầu nhìn nơi khác. Lận Chước không buông tha, hắn đưa tay nâng cằm nàng lên: “Tình Tình, Cô khát!” Khát vọng sinh lý, khát vọng tâm lý, và khát vọng nàng.
Thiệu Tình lại muốn quay đầu đi nhưng không địch lại sức lực của Lận Chước, nàng chỉ đành khép mi lại, hai hàng lông mi như cánh quạt khẽ run, chiếc bóng in xuống bên dưới tựa như cánh bướm vỗ.
Thiệu Tình hít sâu một hơi, nàng cởi vạt áo của mình, âm thanh mềm mại ẩn chứa mê hoặc: “Điện hạ khát phải không, uống chút sữa đi!” Động tác nàng ung dung thong thả, khiến Lận Chước không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu lăn lộn lên xuống.
Phản ứng của Thiệu Tình không như mong muốn của hắn, trong lòng có chút mất mát, song hắn suy nghĩ lại, chỉ có thể mưu tính từ từ.
Hắn từng đê mê ở trên giường hỏi nàng: “Nàng có đồng ý trở thành chủ nhân của Đông điện thờ phụ không?” Nữ chủ nhân của Đông điện thờ phụ, chính là Trắc phi.
Nàng không chút nghĩ ngợi, nói: “Thần nữ không muốn, nhốt một chỗ với nữ chủ nhân của Tây phối điện, cả đời đấu đá với nhau, thần nữ không muốn, không muốn làm thiếp cho bất kỳ kẻ nào!” Nàng nói hai lần “thần nữ không muốn”.
Khi đó hắn không vui, chỉ nói: “Thiếp thất hoàng gia không giống như thế gia, cho dù là Trắc phi hay Nhũ Nhân đều có thể trở thành Hoàng hậu, thậm chí có thể trở thành Thái hậu, thân phận tôn quý, mẫu nghi thiên hạ!”
Thiệu Tình cong môi cười: “Vậy thì sao, thần nữ không muốn thờ chung phu quân với người khác, càng không muốn phu quân triền miên trên thân thể nữ nhân khác, tuyệt đối chỉ yêu thương một mình thần nữ!” Nàng không muốn dùng sự bất hạnh của nữ nhân khác để thoả mãn hạnh phúc của mình.
“Nói ra có lẽ đi quá giới hạn, nhưng Điện hạ có chấp nhận để thần nữ nuôi dưỡng mấy tên tiểu bạch kiểm, điện hạ mưa móc rải đều, thần nữ cũng vậy?” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt cố chấp không vương hạt bụi. Lận Chước sớm đã biết suy nghĩ của Thiệu Tình không giống với nữ tử hình thường, song, lại không ngờ trong đầu nàng lại nghĩ đến điều đó.
Nàng muốn đứng cùng tầng mây với hắn, nếu hắn không thể cho nàng thì nàng sẽ không cần hắn, thậm chí…hắn lưỡng lự, nàng sẽ kiên quyết thay hắn.
Nếu người khác tuyệt tình như vậy, Lận Chước cũng sẽ không lấy mặt nóng mà dán mông lạnh, nhưng sau khi bị Thiệu Tình cự tuyệt, lòng hắn lại sinh ra lo lắng hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Mặt nóng dán mông lạnh: đây là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững đáp lại.
Lấy thân phận, địa vị, thậm chí cả dung mạo của hắn cũng đều không lay chuyển được nàng, nhưng hắn hiểu rõ dưới đáy mắt nàng là tình cảm chân thành tha thiết, nhưng trong đôi mắt nàng hôm nay, hắn không tìm được tia động lòng.
Lận Chước hốt hoảng, hắn không biết nàng muốn cái gì, cũng không biết mình có thể cho nàng được điều gì, hắn chỉ có thể tận hưởng lạc thú trước mắt, ở bên cạnh người yêu nhiều hơn.
“Lận ca ca?” Thiệu Tình thấy Lận Chước không phản ứng gì, liền biết hắn đang rối rắm. Hắn càng ngày càng có hứng thú với nàng, vào thời khắc then chốt hắn luôn hỏi nàng có muốn ở lại hay không.
Mỗi khi nàng cự tuyệt, hắn vẫn bám riết không tha, tựa như hắn lặp đi lặp lại thì nàng sẽ đồng ý.
Ý chí nàng không kiên định như nàng nghĩ, có đôi lúc tâm tình nàng yếu đuối, nàng cũng muốn đồng ý với hắn nhưng lời nói ra đến đầu lưỡi, nàng vội nuốt vào.
Nam nhân mà, lúc có hứng thú thì rất nhiệt tình, nhưng khi đạt được trên tay rồi thì nữ nhân cũng chỉ để trưng bày. Thiệu Tình chưa thấy tình yêu nào đẹp đẽ cả, chỉ toàn nhìn thấy tình yêu u tối, nàng không muốn lấy cuộc đời mình ra đánh cược.
Thiệu Tình biết cách làm Lận Chước mất khống chế, nàng giữ lấy đôi nhũ hoa, màu sắc của hai ngọn núi vô cùng xinh đẹp, chạm vào vô cùng mềm mịn, nàng kề vào môi Lận Chước.
Mùi hương trên người thiếu nữ cùng với hương thơm của sữa tươi len lỏi vào mũi hắn, thấm đẫm ruột gan, khiến tâm tình người rạo rực, nào có nam tử nào khí huyết đang cương dương có thể cưỡng lại được người trong lòng đang chủ động?
Hơn nữa, Lận Chước bị cổ độc phát tác, so với ngày thường càng dễ mất khống chế hơn, hắn đưa mũi lại gần đôi núi mềm mại kia hít sâu, môi lưỡi tàn sát bừa bãi. Lận Chước ngậm trọn nhũ hoa non mềm trong miệng, vừa liếm vừa mút, dày vò đầu v* mẫn cảm của nàng, thúc ép máu thịt chuyển hóa thành sữa.
Dòng sữa ngọt ngào chảy xuống bụng, giống như giải tỏa cơn khát của từng bộ phận trong cơ thể hắn.
Lận Chước nghĩ đến đây là huyết nhục của nàng, khiến hắn tham lam mút mạnh hơn.
“A…” Thiệu Tình bị Lận Chước đè dưới thân, sức nặng của nam nhân khiến nàng có chút khó thở, hơn nữa thân thể cả hai như đang bốc hỏa.
Roẹt!
Váy trên người Thiệu Tình bị nam nhân tiện tay xé rách, chiếc váy được thêu tinh xảo hai mặt, bề mặt có đính trăm viên trân châu quý hiếm. Chiếc váy bị xé rách khiến cho hạt trân châu tròn trịa văng ra tứ tung, nhảy nhót trên sàn tạo thành âm vang vui tai. Lận Chước không để tâm đến tổn thất của vật ngoài thân kia, hắn đang khẩn cấp muốn hòa làm một với nàng.
dương v*t cứng rắn nóng hổi vùi vào thung lũng lầy lội theo thói quen, hai thân thể rực lửa dán sát vào nhau. Để tận hưởng sự tuyệt diệu nhất của hai thân thể hợp nhất, Lận chước chuyển động hông, cảm nhận lạc thú khi từng tầng mị thịt gắt gao siết chặt dương v*t. Chiếc bụng nhỏ của nàng nóng bỏng, vô vàn tình ý không thể nói hết đều dồn vào từng cú thúc sâu. Hắn hung hăng đâm như muốn đem hết sự vùng vẫy và thống khổ sang qua cho nàng, nhưng lại không đành lòng nhìn nàng bị dày vò cùng hắn.
“Ưm..a…” Mị huyệt mẫn cảm của nàng căng thành hình dạng của hắn, mỗi sự kích thích của hắn khiến nếp nhăn bên trong huyệt nàng dường như bị hắn chèn ép cho bằng phẳng. Cảm giác tê dại truyền khắp thân thể, hai mắt nàng đê mê, miệng phát ra tiếng rên rỉ động lòng người.
“Sướng không?” Lận Chước ngẩng đầu từ giữa ngực nàng, dấu vết xanh tím trên mặt hắn đã phai đi một ít vì dược hiệu của sữa, tơ máu trong mắt cũng tan ra.
Thiệu Tịnh đối mặt với ánh nhìn chăm chú của hắn, giọng nũng nịu đáp: “Sướng….rất sướng…ưm…”
Lận Chước càng ra sức đâm nàng, hắn lần tìm đôi tay nàng, tiếp đó tách mười ngón tay nàng ra, mạnh mẽ đan vào nhau. Hắn ở bên trên giam cầm nàng, bày ra tư thế thân mật nhất của hai người.
Thiệu Tình có cảm giác bất an muốn quay đầu đi, nhưng Lận Chước lại cúi người ngậm lấy môi nàng, cường thế chiếm đoạt hơi thở mát lạnh thuộc về hắn, dù thế nào hắn cũng không thể buông bỏ được nàng.
Hắn đang ở bên trong cơ thể nàng, nằm đè lên người nàng, nắm giữ cảm quan của nàng, cho dù nàng nhắm mắt lại cũng không cách nào ngăn được hắn mang lạc thú đến cho nàng.
“A…ư….” Khoái cảm từng đợt dồn nén, cuối cùng Thiệu Tình không thể tiếp nhận được nữa, cơ thể nàng bùng lên như pháo hoa, nàng cảm thấy thân thể mình như bị nổ ra từng mảnh nhỏ.
Mật huyệt cao trào thay nhau co rút, gắt gao mút chặt phân thân nam tính của Lận Chước, cho đến khi hắn không thể kiềm chế được nữa. Sau vài cái đâm sâu tàn nhẫn, đột nhiên hắn run lên, dương tinh bắn thật sâu vào trong cơ thể nàng.
Sau khi phóng thích, Lận Chước vẫn ôm lấy nàng, dùng dương v*t có hơi mềm một chút cọ nhẹ trong cơ thể nàng, nhằm kéo dài dư âm của khoái lạc, ở tư thế này, hắn có thể bắt đầu trầm luân một lần nữa.
Nghĩ đến chuyện phát sinh ở Từ Ninh Cung ngày hôm đó, Lận Chước thở dài, để Thiệu Tình đi đối phó với đám dung chi tục phấn đó, thật sự rất khó khăn.
“Tình Tình, nếu ta cưới nàng làm chính phi, không nạp bất cứ kẻ nào, nàng đồng ý không?” Hắn không xưng Cô nữa mà hạ mình xưng ta.
Thiệu Tình đang trong thời gian lười nhác, nghe hắn nói đến vấn đề này đôi mắt liền mở to hết cỡ.
Lận Chước sợ nàng lại cự tuyệt, vội thêm vào: “Ta biết con đường này rất khó đi, nhưng chỉ cần nàng nguyện ý, mọi chông gai trên đường này ta đều vượt qua được!”
“Nhưng thần nữ không muốn!”
Mặc kệ Lận Chước thành tâm đến nhường nào thì đáp án của Thiệu Tình chỉ có một.
Lận Chước là người kiêu ngạo, song vẫn không thể chịu nổi đả kích này: “Vì sao?” Trái tim hắn như có một cơn gió rét buốt cứa vào, đau đớn vô cùng, hắn hoảng loạn không thôi, tại vì sao?
Thần sắc Thiệu Tình vẫn bình tĩnh: “Vì bụi gai trên đường quá nhiều, không thể bảo toàn được thân thể, thân nữ không muốn…” Không muốn cùng điện hạ đi trên con đường này.
“Điện hạ, con đường của ngài đang bằng phẳng suông sẻ, đừng rẽ lối!” Tiên hoàng san bằng đường đi cho hắn, ông ấy không muốn hắn đi sai đường, vị trí kia là của hắn, nàng không muốn mình trở thành cái “sai lầm” của hắn.
Lận Chước cảm thấy hơi thở không thông, nghẹn tức vô cùng: “Nữ nhân nhẫn tâm!”
Thiệu Tình thở dài: “Điện hạ, chúng ta như vậy không phải tốt sao? Trước khi ngài thành hôn, thần nữ vẫn sẽ là hồng nhan tri kỷ của ngài!” Nàng nhượng bộ một bước, vốn nghĩ rằng sẽ chẳng liên quan gì nhau, nào ngờ bây giờ lại giống như tiểu tình nhân của hắn.
Nhân duyên mỏng manh tựa sương sớm, Lận Chước đau thương nói: “Nếu Cô thành hôn, nàng có còn thủ vì Cô không?” Hắn mơ hồ hy vọng.
“Điện hạ nói gì vậy? Ngài đã có nữ nhân khác, việc gì thần nữ phải thủ vì ngài?” Không sai, hiện tại nàng cậy sủng sinh kiêu, nhưng Lận Chước lại vô cùng thích bộ dạng nàng của nàng, hắn không có cách nào để cưỡng lại.
Nhìn ý cười trên mặt Thiệu Tình, mặt Lận Chước đen thui. Hắn oán hận cắn lên vai nàng, khí huyết công tâm, côn th*t kia bừng bừng khí thế dựng đứng lên, bão tố ập đến, Thiệu Tình thiếu chút nữa bị thao đến mức không xuống giường được.