Băng Thần đang bồi Trần Gia Di ăn thì Lâm quản gia đi vào trong, Trần Gia Di thì không cảm nhận được bởi Lâm quản gia tu vi cao hơn nàng nhiều. Đã biết có người ờ bên trong nhưng khi Lâm quản gia thấy Băng Thần đang ôm Trần Gia Di thì gương mặt tươi cười biến sắc.
Ban đầu hắn còn tưởng mình hoa mắt thế nhưng có vẻ hắn ta hơi nhầm, đã thế hắn còn thấy Băng Thần cái tay ôm nàng còn đang sờ ngực của nàng ta thì phải. Băng Thần cũng không không ngại Lâm quản gia mà hỏi:
"Không biết Lâm quản gia tìm ta có việc gì?"
Lâm quản gia lấy lại tinh thần vẻ mặt có chút lạ lùng nói:
"Có một nữ nhân tìm tới thiếu gia nói muốn cùng ngài hợp tác tiêu diệt Băng gia, vốn chúng ta muốn đuổi nàng đi thế nhưng tu vi của nàng không cạn. Mấy người kia không đuổi được nàng liền báo lại cho ta, ta đi ra thì nhận ra người này là Hồng Diễm đại phu nhân của Nam Băng tộc."
Băng Thần khuôn mặt mỉm cười nhất thời biến đổi, thế nhưng mục đích hủy diệt Nam Băng tộc lại khiến hắn ta hứng thú, Băng Thần quay sang Trần Gia Di hỏi:
" Ta tính nói chuyện với nàng ta, nàng muốn ngồi đây nghe hay tránh mặt."
Trần Gia Di nghe thế liền nói:
"Ta không muốn nghe."
Nói đùa gì thế, nàng ta đi ngoại tình với con trai của chồng sao dám để đại phu nhân Hồng Diễm nhìn thấy. Có điều rời đi thì phải bỏ đống đồ ăn này lại thì lại tiếc, dù sao đồ ăn phải ăn lúc còn nóng mới ngon.
Băng Thần hiểu ánh mắt của nàng ta liền nói:
"Lâm quản gia cho người đến giúp thiếu phu nhân chuyển đồ ăn này sang phòng ta, dù sao trong số đồ ăn này cũng có một số nguyên liệu mà khi đồ ăn hết nóng tác dụng sẽ giảm mạnh. Sau đó ngươi mời Hồng Diễm vào trong phòng tiếp khách, ta sẽ nói chuyện với nàng ta ở đó."
Trần Gia Di nhìn vào mấy bát đồ ăn rồi hỏi:
"Trong đây có nguyên liệu gì mà đồ ăn hết nóng sẽ giảm tác dụng thế, dược liệu chẳng?"
Băng Thần mỉm cười chỉ vào một cái bát canh nhỏ rồi nói:
"Bát canh này có Thủy Hoàng Rong vạn năm tuổi lấy từ Thiên Hải của Đế Vương Tinh, thứ này một khi để nguội thì dược hiệu sẽ giảm đi nhiều. Thấy nàng thân thể trạng thái không tốt nên ta làm riêng cho nàng ăn, dùng xong nó thì khoảng vài ngày thân thể nàng sẽ khôi phục rất nhiều."
Trần Gia Di là đại tiểu thư của Trần gia, Trần gia cũng có một cái Vũ Thần sơ kỳ lão tổ thế nên một số đặc sản quý tộc của Đế Vương Tinh nàng cũng nghe qua. Thậm chí hình dáng đặc điểm nàng đều nhớ rất rõ ràng, lấy tô canh lại nhìn, đũa hơi gắp một cái thì vớt lên rất nhiều cọng có màu tím nhạt trong suốt.
Thủy Hoàng Rong tuy rất nhiều nhưng chuyển sang màu tím tuổi đời vạn năm chỉ có hoàng tộc và tứ đại gia tộc được dùng. Nàng nhìn qua Băng Thần ánh mắt nhu hòa vô cùng, một bát canh này giá trị không thua gì một cái Băng gia nhưng hắn lại cho mình làm đồ ăn.
Băng Thần khẽ giọng nói:
"Hay nàng ăn nó trước đi, mấy món khác từ từ cũng được."
Nàng nhìn ánh mắt ôn nhu đầy vẻ nuông chiều của hắn ta thì trong lòng thở dài thầm than:
"Sao cùng chung dòng máu nhưng hai người này lại hoàn toàn trái ngược nhau, nợ cha con trả cũng phải thôi. Băng Vương tệ bạc với mình bao nhiêu Băng Thần sẽ bù lại cho mình bấy nhiêu."
Từng ngụm ăn vào bát canh ruột gan nàng mát lạnh, tuy canh nóng ở miệng khi vào trong người lại tuôn ra luồng khí mát lạnh khiên cả người đều lâng lâng. Đã thế món này lại có vị ngọt thanh cực kỳ ấn tượng, nàng không tưởng tượng được tại sao một người có thể làm đồ ăn ngon tới mức độ này.
Đợi nàng ăn hết bát canh Băng Thần khẽ giọng hỏi:
"Ngon không?"
Trần Gia Di liếm mép vẻ thèm thuồng nói:
"Quá ngon, giá như mỗi ngày đều có để ăn thì tốt."
Băng Thần nghe thế khẽ cười nói:
"Nàng muốn ăn thì khi nào chẳng có, mỗi ngày ba bữa ta đều làm cho nàng một phần, thế nhưng phải đổi cách chế biến chứ không làm canh được. Làm canh thì hết nóng sẽ không ngon, ta sẽ làm vài món để nàng cất trong giới chỉ khi nào cần mang ra thưởng thức."
Trần Gia Di giật mình vội vàng xua tay, nàng không nghĩ tới nàng nói chơi hắn lại tưởng thiệt:
"Không được, quá mức tốn kém."
Băng Thần lắc đầu cười nói:
"Không tốn kém, ta kiếm nhiều như thế tài nguyên còn không phải để tiêu sao, với lại đồ ăn bình thường do ta làm cũng không phải không tốn. Nếu tốn thêm một ít để nàng khỏe mạnh thì ta càng không tiếc, bây giờ nàng đi về phòng trước đi, ăn xong thì chậm rãi tu luyện."
Hắn dứt lời thì ở bên ngoài người hầu đã tới bắt đầu giúp nàng chuyển đồ ăn, Trần Gia Di tinh nghịch hôn lên má hắn ta một cái rồi đi theo mấy ngươi hầu kia. Lâm quản gia dơ ngón cái với Băng Thần khẽ giọng nói:
"Thiếu gia ngài thật cao tay, có điều Trần Gia Di đi vào trong biệt thự từ khi nào thế nhỉ?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tối hôm qua nàng lẻn vào sau đó bị ta thu phục."
Lâm quản gia giật mình cúi đầu:
"Do ta sơ suất."
Băng Thần xua tay khẽ giọng:
"Lâm quản gia ngài không cần tự trách, nàng ta có công pháp đặc biệt, huống chi hôm qua là ngày ngài được nghỉ đi về thăm gia đình. Ngài vất vả từ thời ông ngoại ta, sau đó lại theo hầu mẹ ta, đến bây giờ lại tới thay Lam quản gia bảo vệ cho tòa biệt thự của ta.
Tính theo bối phận thì chúng ta là chủ tớ, tính theo tình cảm thì ta phải gọi ngài một tiếng Lâm gia gia, mẹ ta ra biến cố nên cũng không để ý nhiều đến ngài. Cái này khiến ta cũng cảm thấy ngài chịu không ít thiệt thòi, may sao gia gia ta vẫn kịp ra tay để cho cháu ngài có thể đi vào trong Thiên Long học viện."
Lâm quản gia chắp tay vội nói:
"Thiếu gia còn nhớ đến công lao của một người hầu như ta đã là rất vinh hạnh rồi, lão gia có ơn cứu mạng với lão hủ nên ta đã thề suốt đời theo Băng gia nên thiếu gia không cần để ý. "
Băng Thần nhẹ giọng nói:
"Cái này thì ngài quá khiêm tốn rồi, chính vì ngài trung với Băng gia nên ta mới càng tôn trọng ngài. Thế nhưng chuyện mẹ và ông ngoại thiếu ta sẽ giúp ngài hoàn thành."
Nói xong hắn ta lấy ra hai cái giới chỉ rồi đưa cho Lâm quản gia, hắn sau đó khẽ giọng:
"Cái bên trái là đồ ta giành cho ngài và gia đình của ngài, cháu ngài còn học tại Thiên Long học viện tất sẽ rất tốn kém, công pháp trong đây có mấy cái rất tốt tùy hắn chọn, tài nguyên cũng khá dư thừa nên ngài dùng bao nhiêu dư ra cho hắn cũng đủ để hắn tấn thăng Vũ Thánh.
Còn cái nhẫn bên phải chứa đồ vật dành cho ông ngoại, cha, mẹ và muội muội ta, ngài nói giúp với ông ngoại ta là ta đã đánh giấu phần dành cho gia tộc. Cái này ngài phải nhớ bởi ta sợ với tính cách của ông ngoại sẽ phân hết cho thành viên cho gia tộc rồi lại để mình thiệt thòi thì khổ.
Còn nữa ngài nói cháu trai ngài ở trong Thiên Đạo tìm lấy ta, ở trong công hội rác của Thiên Long học viện thì đi được tới đâu. Bây giờ bọn ta đang là nhóm dẫn đầu, đến khi tạo công hội để hắn dẫn đầu nhóm đầu tiên phụ trách giúp ta quản lý nhân sự, hắn là cháu ngài chắc vấn đề này sẽ có thiên phú."
Lâm Khôn lệ nóng doanh tròng, hắn ta làm việc cho Băng gia biết bao nhiêu năm nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày có hồi báo như thế này. Đặc biệt cháu trai của Lâm Khôn hắn dựa vào tài nguyên thiếu gia cho sẽ rất có tiền đồ, đi ra đường cũng có thể ngẩng mặt lên nhìn đời.
Hắn không nghĩ tới tiểu thiếu gia lớn lên lại giỏi giang hiểu tình người như thế, hắn lúc này chỉ hi vọng cháu trai thể hiện đủ tốt để tiếp tục đi theo Băng Thần. Coi như ba đời nhà hắn đều đã phụng chủ Băng gia, làm nô tài cho chủ tốt vẫn đáng hơn làm người bình thường.
Lâm Khôn cúi đầu tạ lễ sau đó khẽ giọng nói:
"Đợi thiếu gia tiếp xong Hồng Diễm thì ta sẽ đi về Băng gia chuyển đồ cho lão gia, tu vi của nữ nhân kia không phải yếu. Có ta canh chừng ở ngoài cửa vẫn an toàn hơn, bên trong nhỡ có việc gì ta lập tức vào để tiếp ứng thiếu gia ngay."
Băng Thần vỗ vai hắn ta cười nói:
"Lâm quản gia không cần lo, tiểu tử ta nhìn thế thôi nhưng tu vi đã Vũ Hoàng Ngũ trọng ròi, nữ nhân kia muốn tổn thương ta thì còn lâu. "
Lâm Khôn khẽ giọng nói:
"Có ta thì vẫn tốt hơn chút, dù sao phòng vạn nhất không bằng nhất vạn."
Băng Thần nhàn nhạt cười nói:
"Tùy ngươi vậy, chắc giờ nàng cũng đi vào phòng khách rồi chúng ta ra thôi."
Hai người đi ra phòng khách thì Hồng Diễm đã ngồi đó, Lâm Khôn khẽ giọng:
"Thiếu gia, ta xin phép lui trước."
Nói xong đi ra ngoài đóng cửa lại âm thầm chờ đợi, trong lúc không làm gì hắn thử thăm dò giới chỉ thiếu gia cho mình thì suýt nữa hô lên.
Cũng không trách hắn bất ngờ được, vốn nghĩ được thưởng bình thường thôi, nào ngờ bên trong có cải núi nguyên thạch, công pháp thì nhìn thôi đã biết không phải loại thường. Còn có một số loại binh khí áo giáp các kiểu, không nghĩ tới tiểu thiếu gia lại hậu ái hắn ta như thế.