Đi ra khỏi cửa phó bản lần thứ 1000 Băng Thần thật sự muốn rã cả người ra rồi, hắn ta thầm mắng:
"Mình mang mấy cô nàng kia gia nhập công hội không biết có đúng đắn hay không nữa."
Chuyện là Mạn Châu Sa Hoa mấy cô nàng này tiếp quản công hội liền nhận luôn nhiệm vụ thăng cấp, trong vòng 10 ngày phải đi 1000 lần tầng mười của Bát Xà Phân Thân.Cũng vì thể Băng Thần dẹp luôn ý định, xen vào việc của mấy cô gái trong nhà, hắn làm quái gì có thời gian.
Tuy nhiên khổ cực nhưng lợi ích ngược lại rất lớn, không những tăng công hội lên cấp hai mở ra chức năng mới. Nhờ bốn cô nàng công hội còn được tăng thêm mười vị trí, cái này vốn phải để công hội tăng lên cấp ba mới bắt đầu gia tăng thành viên được.
Hạ Thi Mạn ngồi ở gốc cây trên một tấm trải sọc ca rô đen trắng mỉm cười nhìn hắn đi ra, nàng nhìn hẳn có vẻ tả tơi liền nói:
"Ngày thường mấy tỷ muội khác đều như thế, hội trưởng mới đi có một ngàn lần thôi làm sao lại tả tơi như thế này."
Hắn nhìn nàng vẻ khinh thường nói:
"Còn không phải tại ngươi cái vạn ác nhà tư bản hay sao, đã đi 1000 lần còn bắt ta tiện tay kéo người khác. Mỗi lần đi phó bản phất cả mười phút, còn các nàng đi một lần mất có hơn nửa phút, một ngàn lần của ta tương đương gần 20000 lần của các nàng."
Hạ Thi Mạn bày ra đồ ăn khẽ cười nói:
"Công hội cũng của ngươi, tiền kiếm về cũng là của ngươi, ta sao lại là vạn ác nhà tư bản."
Băng Thần nằm ra khăn trải ngẩng mặt nhìn trời xanh mắt khẽ híp lại, chỉ trong chốc lát đã thiếp đi, hắn mấy hôm nay quả thực rất mệt mỏi. Dù sao hắn hiện tại cũng không phải một cái Thần Đế chiến vạn năm không biết mệt mỏi, hắn ngủ tuy cảnh đẹp ý thơ nhưng Hạ Thi Mạn có vẻ không biết thưởng thức cho lắm.
Nàng khẽ lay hắn khẽ giọng:
"Hội trưởng ngươi đánh rớt hai cái Kiến Bang Lệnh, một cái đã chuyển cho Đông Phương công hội, còn lại một cái nữa ngươi muốn bán cho ai."
Băng Thần hai mắt khép hờ hỏi:
"Có những thế lực nào hỏi mua?"
Hạ Thi Mạn khẽ giọng nói:
"Rất nhiều, thế nhưng đưa ra giá cao thì chỉ có Thiên Long học viện và Nam Cung thế gia."
Băng Thần chép miệng:
"Thế thì không cần thương thảo gì cả, trực tiếp tuyển Thiên Long học viện, bảo lãnh đạo của họ sang gặp ta thương lượng giá cả."
Hạ Thi Mạn nhíu mày hỏi:
"Chúng ta trực tiếp từ chối Nam Cung thế gia mà không có lý do thì không tốt cho lắm."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Có cái gì lý do, trước kia cho người truy sát ta, rồi còn chặn cổng phó bản. Bây giờ ta đánh ra Kiến Bang Lệnh lại muốn mua trước, khôn như bọn họ nên đi bằng bốn chân thì tốt hơn."
Hạ Thi Mạn cười khúc khích:
"Ha ha, thế nhưng hình như Thiên Long học viện cũng truy sát qua ngươi mà, đúng không hội trưởng?"
Băng Thần nhét một miếng bánh vào miệng vui vẻ nói:
"Họ đã đền bù cho ta rồi, ta cảm thấy hài lòng lên không thèm chấp với họ làm gì, dù sao cũng là khách hàng lớn. Với lại khi phó bản xuất thế họ không đem sự tình làm quá tuyệt, nếu không ta cũng phải suy xét lại rồi."
Nàng lại gần hắn khẽ giọng:
"Ta nghi ngờ hội trưởng công tư không phân minh, có phải ngài thiên vị Thiên Long học viện vì Ý Linh Nhi là hôn thê của ngài đúng không?"
Băng Thần khẽ nhếch mép hỏi:
"Cũng có thể coi như thế, sớm muộn gì cũng là người một nhà sao phải làm khó nhau."
Hạ Thi Mạn không ý kiến nữa, nàng hiện tại nghĩ cái gì không ai biết được, Băng Thần cũng không rảnh để ngồi đoán. Hắn mở mắt ra rồi để hệ thống hiển thì bảng chỉ số, lâu lắm rồi hắn cũng không vào xem, lúc đi phó bản đôi khi tính sát thương cũng bị lệch ít nhiều.
Hạ Thi Mạn ngó bảng chỉ số của hắn không khỏi hâm mộ:
"Thật bá đạo, hèn chi không ai làm gì được ngươi."
Băng Thần cười nói:
"Ngươi không cần phải hâm mộ làm gì, nghề nghiệp của ngươi không chiến đầu nhưng có cái đặc sắc riêng. Vấn đề này bỏ qua đi, ngươi giúp ta liên lạc với Ý Linh Nhi, mà thôi để ta trực tiếp liên lạc cũng được."
Hai người sau đó có những giây phút thư giãn sau một tuần điên đầu, đợi đến giữa giờ chiều thì Hạ Thi Mạn cần phải về công hội. Băng Thần lúc này mới mở ra liên lạc với Ý Linh Nhi, rất bất đắc dĩ nàng ta đành phải kết nối, hiện tại nàng thật sự không muốn gặp hắn chút nào.
Sau ngày hôm đó đêm nào nàng cũng nằm mơ thấy đang làm chuyện xấu hổ với hắn, ban ngày thì lại thấy hình bóng của hắn lởn vởn trước mặt. Nàng có cảm giác mình muốn điên rồi, giọng nói yếu ớt vang lên:
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Băng Thần mỉm cười thản nhiên nói:
"Tối hôm nay tại chỗ cũ, ngươi cùng với Nhiếp Vạn Mộng phải tới hết, nếu không Kiến Bang Lệnh ta sẽ không bán cho ngươi. Với lại chuyện kia ta cũng sẽ nói cho gia gia ngươi để hắn sớm gả ngươi cho ta, đến lúc đó chúng ta mỗi ngày đều sẽ vui chơi thoải mái."
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Nhiếp Vạn Mộng dự đoán không sai chút nào, Ý Linh Nhi vội vàng nói:
"Ta nhất định sẽ tới ngươi đừng nói chuyện này cho gia gia của ta biết, cũng nhất định không được nói cho bất cứ ai biết. "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế thì phải xem tối nay hai người các ngươi biểu hiện như thế nào đã."
Tám giờ tối Băng Thần lặng lẽ đi về phòng ăn tuần trước hắn xơi tái hai cô nàng kia, nghĩ tới hôm nay lại tiếp tục hưởng dụng hai người thì tiểu đệ đã không nghe lời rồi. Đẩy cửa phòng đi vào thì thấy hai nàng ngồi trên ghế lớn sợ sệt nhìn hắn.
Ý Linh Nhi khẽ giọng cầu xin:
"Ngươi tha cho Nhiếp cô cô có được không?"
Băng Thần nhìn gương mặt toát lên nét lạnh lùng nhưng lại vô cùng mi hoặc, lướt xuống dáng người yêu nhiều của nàng sau đó khẽ nói:
"Ngươi lại nghĩ đẹp, hôm nay ta mệt mỏi cần các ngươi hầu hạ, làm không tốt thì các ngươi biết hậu quả rồi chứ, hắc hắc."
Nhiếp Vạn Mộng khẽ giọng nói với Ý Linh Nhi:
"Đừng cầu xin hắn, chúng ta coi như bị chó cắn một phát đi."
Băng Thần chẳng quan tâm đến nàng chửi bới ngồi yên một chỗ chờ nàng tới hầu hạ, Nhiếp Vạn Mộng tuy chửi bới như thế nhưng lại rất thành thục quỳ xuống. Tiểu đệ được cái miệng của nàng hầu hạ cho sung sướng, càng kích thích hơn là Ý Linh Nhi cũng bắt đầu làm theo
Gầm lên một tiếng tặng hết mẻ đầu tiên để cho Nhiếp Vạn Mộng sau đó đổi khách làm chủ, Nhiếp Vạn Mộng đầu lưỡi khẽ liếm hết những gì còn sót lại sau đó nuốt hết. Vẻ mị hoặc khiến cho hắn ta quên mất lối về, gió thổi mưa vùn, đại chiến kéo dài tới tận sáng hôm sau mới kết thúc.
Trong phòng tràn ngập mùi thơm nồng nàn trần ngập dâm mị, hai cô nàng giống như bé con thèm khát sữa mẹ liên tục đòi hỏi không biết mệt mỏi. Nếu Băng Thần vốn là không thể bại thì có lẽ sẽ không thể chịu nổi hai người.
Sáng hôm sau khi hắn mở mắt ra thì thấy Nhiếp Vạn Mộng đã tỉnh lại từ trước, nàng một tay khẽ nắm tóc của mình dùng tay còn lại lấy dây buộc. Hắn ngồi dậy kéo nàng vào lòng khẽ giọng hỏi:
"Thế nào hôm qua bị chó cắn đủ sung sướng chứ?"
Nàng bĩu môi rồi lại hơi mỉm cười, thân thể của nàng hiện tại đã không chút nào chống cự nam nhân này. Cảm giác người này mang lại cho nàng chỉ là thoải mái và vui vẻ, cảm xúc của nàng hoàn toàn trái ngược với những thứ đáng lẽ ra nàng phải thể hiện.
Băng Thần khẽ liếm môi, hắn biết Âm Dương Song Tu Thần Quyết tuy yếu hơn thời kỳ đỉnh phong rất nhiều. Thế nhưng thời gian một tuần đã là quá đủ để nó hoàn toàn phát huy một phần tác dụng, bây giờ muốn nhanh hay chậm thì còn nhờ vào cái miệng của hắn có đủ ngọt hay không.