Thú Tu Thành Thần

Chương 1122: Thiên Đạo Đại Chiến - Bách Hợp Ghen Tuông



Trận chiến tiếp theo nhanh chóng được bắt đầu trong sự bất tiện của Tần Huyền Trân, nữ nhân thì có thứ nào đó quá lớn thì cũng sẽ không tốt. Băng Thần với kinh nghiệm chiến trường dày dặn khiến cho nàng đủ thảm, trận hai chiến trường được chia cắt bởi các hòn non bộ giống như trong vườn cây của mấy gia đình nhà quyền quý vậy.

Muốn thay đổi cục diện nên Tần Huyền Trân chủ động xuất chiến trước, kẻ truy bắt và người truy bắt đổi vị trí với nhau. Liên tục đi lách qua các dãy đá rồi đột ngột đổi hướng làm kẻ truy đuổi cũng phải đổi hướng theo, có điều nàng đổi hướng nhưng vẫn có thứ chạy theo quán tính không chịu đổi hướng cùng với nàng.

Được khoảng mười năm phút thì nàng dừng lại tay khẽ xoa ngực bởi cảm giác đau, tức ngực làm nàng khó chịu vô cùng. Nhưng nàng vừa dừng lại chưa được bao lâu thì Băng Thần cũng dừng lại, một lần nữa mượn ngoại lực từ địa hình để tóm được nàng ta, cả hai người nhanh chóng lăn lộn trên mặt đất, không ai nhường ai cả.

Cô nàng này cũng không phải dạng vừa khi thấy khi mình đứng dậy thì Băng Thần liên ôm lấy lưng nàng, thuận thế vừa nhảy lên cảo nàng liền tặng Băng Thần một cùi chỏ vào mặt. Ăn đòn đau không khiến Băng Thần sao lãng, hắn đã chịu đấm thì nhất định phải ăn bằng được xôi chứ nhất định không chịu lỗ.

Tay hắn quàng qua người nàng nắm thật chặt lấy vai của tay còn lại, hai chân vòng qua hai chân của nàng kẹp chặt như con cua. Hai người rơi xuống đất thì Tần Huyền Trân liền bị toàn diện khống chế đến mức không thể nhúc nhích nổi, do tay của Băng Thần từ phía dưới vòng lên có tác dụng nâng đỡ nên hai ngọn núi vốn khổng lồ lại hiện lên cao chót vót.

Nàng ta thậm chí còn to hơn cả Hồng Diễm, lúc nàng mặc khinh giáp che bớt rất nhiều, đã thế còn mang áo lót có tác dụng bó chặt. Với cái cấp độ này thì chỉ thua Băng Thiên Nữ, cái nữ nhân hôm trước Băng Thần gặp ở trên Nguyệt Thần Tinh thôi.

Băng Thần mỉm cười nói:

"Một lần nữa ngươi lại thất bại rồi Tần Huyền Trân tiểu thư, bây giờ thì ta xin chút phúc lợi."

Nói xong cái tay còn đang rảnh rỗi liền nắm lấy ngọn thành nữ phong của nàng, tiếp đó hắn ta liền điểm huyệt nàng. Không thể động đậy, không thể nói xin thua cuộc nàng run rẩy sợ hãi, bây giờ thì nàng đã hiểu chênh lệch giữa nàng cùng Băng Thần lớn đến nhường nào.

Người này từ đầu chí cuối đều đùa giỡn nàng, trong mắt hắn nàng yếu ớt đến mức không thể coi là đối thủ, nàng giống như một món đồ chơi tùy hắn ta nghịch ngợm thì đúng hơn. Trong lòng nàng tràn ngập không cam tâm nhưng rất nhanh đầu nàng không còn suy nghĩ đến chuyện đó được nữa.

Mềm mịn cao chót vót thánh phong bị Băng Thần dùng miệng và tay đùa nghịch, tiếp đó Băng Thần tay hướng tới vùng đất thần bí của nàng dùng tinh xảo kỹ thuật kích thích nàng ta. Thân thể nàng run rẩy dữ dội, nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng giống như nhớ lại cái gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Băng Thần nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng để nàng hít vào hương thơm trên cơ thể của mình, rất nhanh sự run rẩy kia liền kết thúc. Nàng thả lỏng người tùy ý để hắn ta xâm phạm, hai đầu ngón tay như có ý chí riêng khiến nàng dục tiên dục tử, cả người co lại như sắp bạo phát.

Khoảng mười năm phút sau nàng liền hưởng thụ qua nữ nhân suốt đời lần đầu tiên cao trào, sau đó nàng ánh mắt liền trở nên mờ đi, hơi thở cũng tràn ngập hơi nước. Lý trí đã không còn điều khiển được thân thể nữa, Băng Thần hơi mỉm cười tính cúi đầu xuống nói vài câu trêu chọc nàng thì bị nàng quàng tay qua cổ dâng lên môi thơm.

Băng Thần hơi giật mình nhưng nhanh chóng đáp trả, có điều khi muốn thực hiện bước tiếp theo thì nàng đột nhiên lấy lại chút ý chí. Thân thể nàng cũng không biết từ khi nào lấy lại được sự tự do, nàng đẩy Băng Thần ra rồi vội vã lên tiếng:

"Ta nhận thua."

Từ bên ngoài đặc biệt quan sát mấy người Thượng Nhân đều cực kỳ giật mình, mấy nam nhân tuy chỉ nghe tiếng không được xem hình nhưng cũng tỏ ra nể phục Băng Thần vô cùng. Hạ Y và Nhậm Thần Nữ thì trong lòng thầm hô không ổn, nếu sau này Tần Huyền Trân muốn trả thù Băng Thần thì làm sao.

Lục Vũ Linh mỉm cười nói:

"Hạ Y ngươi nhanh tay thật, nhân tài như thế ta lại không tìm thấy, giá như giới hạn khu vực quản hạt bị phá bỏ từ sớm thì tốt quá. Còn mấy cái quy định rườm rà kia nữa, đúng là trời cao không có mắt nha, đưa siêu cấp thiên tài cho một cái cặn bã người dẫn dắt."

Hạ Y không tỏ ra tức giận, nàng ngăn cản lại đang muốn nói gì đó Nhậm Thần Nữ sau đó nhẹ giọng:

"Lục Vũ Linh ngươi tính ra còn non lắm, ta dẫn dắt kém nhưng vận khí lại bức người, chỉ cần như thế đã đủ hơn ngươi rồi. Hai cái cô gái ngươi dày công giúp đỡ không biết có thể chống được Băng Thần nhà ta mấy kích."

Lục Vũ Linh hừ một tiếng rồi nói:

"Ta đây tuy có "dày công giúp đỡ " thế nhưng sao bằng ngươi mang chính mình tặng cho người ta, bây giờ hảo bằng hữu cũng đưa tới cửa cho người ta. Bỗng nhiên ta cảm thấy may khi chúng ta không phải hảo bằng hữu, nếu không ta bây giờ có khi lại gặp tạo ngộ giống Huyền Trân không chừng."

Hạ Y cười vang, che đi miệng của mình nàng khẽ giọng:

"Đấy là đi về chính đạo, Băng Thần đang giúp nàng chữa bệnh, nếu ngươi cần thì nể tình chúng ta có giao du gần ngàn năm liền nhờ vả hắn giúp ngươi một lần."

Lục Vũ Linh gương mặt tràn ngập vẻ băng hàn:

"Ngươi nói cái gì chả đúng."

Hạ Y khinh khỉnh cười một tiếng:

"Ngươi đừng có ghen tuông vối buông ra lời sắc nhọn."

Lục Vũ Linh hơi có vẻ né tránh chủ đề này:

"Ghen tuông? Ngươi nói cái gì ta không hiểu."

Nhậm Thần Nữ lên tiếng chế nhạo:

"Chuyện của ngươi và Tần Huyền Trân ai chả biết, ta có chút hiếu kỳ trong các ngươi ai là công ai đóng vai thụ."

Hạ Y khẽ vỗ vai của Nhậm Thần Nữ nhỏ giọng:

"Ai lại đi chọc vào nỗi đau của người ta làm gì, nghe nói nàng bị Tần Huyền Trân áp chế sau đó hai người chơi ít đồ chơi rách mất tấm màng mỏng kia. Người ta rõ ràng muốn làm công nhưng lại bị đối xử như thụ, sau đó hai người còn vì thế cãi nhau to, chuyện này thập phái ai chả biết."

Nhậm Thần Nữ nào có không biết, nàng đơn giản chỉ là cố gắng búng ra chuyện này để cho Hạ Y đâm Lục Vũ Linh một đao cho bõ ghét. Nhìn vẻ mặt tức giận tột cùng của nàng thì hai ngươi biết bản thân đã thành công, mang theo vẻ mặt khiêu khích đầy vẻ đắc thắng nhòm ngó ngược lại Lục Vũ Linh.

Mấy nam nhân vốn muốn coi trận đấu tiếp, tuy không thấy hình nhưng âm thanh cũng đủ hấp dẫn. Thế nhưng mùi thuốc súng nồng lặc thế này bọn họ đành phải ngậm ngùi rút lui để các nàng khẩu chiến tiếp, ở lại thêm chút nữa thế nào cũng bị lôi vào.

Nằm cũng trúng đạn bọn họ gặp nhiều rồi, mấy cô nàng này đều không phải dạng dễ trêu chọc, tránh gặp chuyện không tốt như mọi lần họ tìm cách trốn tránh. Trong lòng cầu nguyện cho Băng Thần đủ cao tay thu phục luôn yêu nữ Lục Vũ Linh thì quá tốt, thu phục xong thì giam ở nhà chỉ cho nàng phụ trách sinh con chứ đừng ra ngoài hại người nữa.

Mỗi lần thấy nàng ở gần thì họ lại lo lắng cho tỷ muội trong nhà, Lục Vũ Linh không bỗ bã như Tần Huyền Trân nhưng lại ngấm ngầm nên tỏ ra nguy hiểm hơn nhiều. Trong bọn họ ai không có tỷ tỷ hay muội muội cùng Lục Vũ Linh nói qua một đoạn tình cảm, nghĩ thôi bọn họ cũng có chút lạnh xương rồi.

Lục Vũ Linh thở dài một hơi, trong lòng hỏa bạo dần thu lại, nàng biết bây giờ đấu khẩu không thể nào lại hai người kia. Nếu trong trạng thái tỉnh táo còn có thể giữ một chút cân bằng, tuy nhiên thiệt thòi thì khó tránh khỏi, bây giờ mục đích của nàng chỉ là muốn xem trận đấu kia, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tần Huyền Trân không hoàn toàn ngã vào lòng tiểu tử kia.