Cửa tiệm nho nhỏ lúc này không có mấy người khách, Băng Thần đi vào trong quầy thì cũng chẳng thấy ai cả.
Một vị trung niên nhân khẽ kéo áo Băng Thần khẽ giọng hỏi:
“Cậu thanh niên tính đi đâu thế?”
Người đi vào tiệm cơm thì chín thành là để ăn rồi hỏi cũng bằng thừa, nhưng Băng Thần lại không phải tới ăn cơm. Cầm tờ rơi đưa cho người trung niên kia xem, người này ngay lập tức biết hắn ta muốn tìm việc làm, hắn lại liếc Băng Thần một lần nữa như đánh giá.
Xem xét xong hắn ta khẽ giọng nói:
“Cậu thanh niên đẹp đẽ, mặt mũi sáng láng như thế này chắc bà chủ sẽ rất thích, huống chi cả hai đều là bán yêu nên nàng chắc sẽ không từ chối đâu. “
Băng Thần hiện tại đang ở dạng bản thể, chỉ có điều mười cái đuôi đã thu lại hết bốn cái, sáu cái còn lại cũng ẩn đôi chút để người ta khỏi chú ý. Lúc đi trên đường phố hắn ta thấy bán yêu rất nhiều nên mới mạnh dạn để hình dáng như thế này.
Hành tinh này chủ nhân thực chất cũng là một bán yêu, thế nên để nhân loại cùng yêu thú chung sống hòa bình nên rất khuyến khích hôn nhân khác loài. Dần dà thế giới này bán yêu chiếm tới 40% dân số, còn lại là hóa hình và nhân loại.
Để làm hoàn hảo ý tưởng của mình vị chủ nhân kia còn dùng sức mạnh của mình thay đổi đi một chút quy tắc của hành tinh này. Thế nên yêu thú chỉ cần Vũ Vương liền có thể hóa hình, nhân loại với yêu thú sống chung khả năng càng cao hơn.
Người khách kia lấy thìa gõ nhẹ vào chiếc chuông ở trên bàn một cái, sau đó hắn khẽ giọng nói:
“Chàng trai đợi một chút, bà chủ sẽ ra ngay, khách tới đây gõ nhẹ cái chuông này một cái thì bà chủ sẽ tìm tới.”
Một lúc sau từ phía bên trong một nữ nhân đi ra, mặt hoa mày liễu, dáng người đầy đặn quyến rũ. Cấp độ thuộc loại cao cấp, thậm chí có thể gần để so sánh với Trình Tử Tinh, thế nhưng khí chất phàm nhân nên còn thua một chút.
Băng Thần quay lại nhìn người khách kia rồi hỏi:
“Bà chủ đó ư?”
Người trung niên có vẻ bất ngờ, cũng chẳng hiểu hắn ta bất ngờ cái gì, hắn ta cười nhẹ rồi nói:
“Cậu thanh niên tuổi còn trẻ nhưng định lực rất tốt, nhìn thấy bà chủ lại có thể trấn tĩnh như thế.”
Ngược lại bà chủ nhìn thấy Băng Thần liền đứng hình mất một lúc, sau đó nàng ta lấy lại bình tĩnh đi tới.
Nàng nhìn hắn mỉm cười nói:
“Không biết vị công tử này muốn gọi món gì?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Ta không phải tới để ăn, thấy tờ rời có thông báo tuyển người, bản thân ta lại biết nấu ăn nên tới ứng tuyển thử xem. Những nơi khác làm việc gì cũng cần thân phận chứng, ta không có nên thấy chỗ này không cần nên ta mới đến xin thử xem.”
Phong Vũ Ngọc khẽ cười nói:
“Ta là Phong Vũ Ngọc bà chủ của quán ăn này, công tử nếu có tay nghề thì làm đầu bếp cũng được. Trước tiên thử tay nghề của ngươi trước đã, nếu đạt chuẩn thì làm đầu bếp, còn nếu không được thì làm phụ bếp.”
Băng Thần gật đầu khẽ giọng:
“Được thôi.”
Phong Vũ Ngọc cầm thực đơn rồi đưa cho hắn rồi hỏi:
“Trong mấy món này, công tử biết làm món nào thì chúng ta lấy món đó để thử.”
Băng Thần liếc qua một cái rồi nói:
“Món nào cũng được, đồ ăn ở đây đều đơn giản, cơ bản nhìn hình liền biết làm như thế nào rồi.”
Phong Vũ Ngọc cười nhạt một tiếng, nàng cảm thấy Băng Thần quá mức tự tin vào tay nghề của hắn ta rồi. Trong kia có mấy món là tổ truyền, muốn làm đâu có dễ như những món bình thường, nhìn hình ảnh có thể làm theo là chuyện không tưởng.
Nàng lấy một chiếc muỗng múc một muỗng canh trong bát của trung niên nhân kia đưa đến trước miệng của Băng Thần. Hiểu ý Băng Thần mở miệng ăn hết muỗng canh, quả nhiên đúng như những gì hắn ta dự tính, có điều hình như còn đơn giản hơn.
Phong Vũ Ngọc khẽ giọng:
“Công tử làm ra món có mùi vị tương đương 50% thì có thể làm đầu bếp, lần đầu làm món mới nên hình thức không quan trọng. Chỉ cần mùi vị đạt chuẩn là có thể, hôm nay có bao nhiêu thực khách thì có bấy nhiêu giám khảo, tạm thời tính là bốn người đi.
Quán chúng ta một bàn chỉ có một khách, phương châm là chế biến tại bàn để cho thực khách yên tâm. Công tử làm đầu bếp chắc cũng có bộ làm bếp riêng của mình, ta mang nguyên liệu ra rồi chúng ta bắt đầu luôn.”
Bàn ở quán ăn rất rộng, đầu tiên Băng Thần còn không hiểu, bây giờ thì đã hiểu rồi. Các món ăn trong thực đơn cũng đắt đến mức lạ lùng, kèm theo yêu cầu một người chỉ gọi được một món trong ngày.
Quán vắng như thế này chắc cũng do mấy cái yêu cầu hơi quái đản này, huống chi đồ ăn tuy là dược thiện nhưng tác dụng tương đối nhỏ. C ách chế biến có thể coi là công phu nhưng vẫn làm hao mòn quá nhiều nguyên khí ẩn chứa ở trong đồ ăn.
Băng Thần lậy bộ đồ nghê trong Hoàng Kim Trù Phòng đi ra, một tấm lụa vàng được dải ra ở phía dưới để hắn dễ thao tác. Phong Vũ Ngọc không nghĩ tới Băng Thần lại có một bộ đồ nghề nhìn chất lượng như thế, cấp độ nàng nhìn không ra được.
Đặt nguyên liệu lên dải lụa thì đồ ăn đang bị rò rỉ linh khí lập tức dừng lại, đầu tiên Băng Thần phải sơ chế Bạch Lam Thảo. Nàng thường phải rất tỉ mỉ chế biến, mất khoảng mười phút mới có thể làm xong, Băng Thần cầm lấy nguyên liệu, tay xoay nhẹ một cái.
Cây rau lập tức tẽ ra như bỗng tách ra hình bông hoa, bên ngoài vỏ cứng cũng bị tách ra hoàn toàn. Liên tiếp mấy thứ sau hắn cũng với tốc độ trong chớp mắt hoàn thành, đến lúc hắn ta chế biến cá nàng mới hiểu thế nào là đỉnh cao.
Dù rằng rõ ràng con cá kia vẫn còn giãy giụa nhưng nội tạng và mang cá đã được làm sạch, lúc bỏ vào trong nước thì vẫn tiếp tục cựa quậy liên hồi. Nàng đang tính bảo hắn ta cần nàng hỗ trợ không, bởi quán này không nấu ăn bằng bếp.
Bản thân nàng có dị hỏa nên dùng nó để chế biến, Băng THần không đợi nàng hỏi liền xuất ra một ngọn lửa màu xanh nhanh chóng bao bọc lấy thân nồi. Nguyên liệu được bỏ hết vào bên trong, con cá kia thì bất chấp việc mất nội tạng rồi còn bị đôn sôi vẫn bơi như thường.
Mấy vị thực khách cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đến tận khi nước sôi lên thì ngọn lửa màu xanh đi vào từ phía bên trên trong chớp mắt lại đi ra. Cầm trên tay một con dao nhỏ như đao giải phẫu, hắn dùng muôi hất con cá ra ngoài, dao khẽ múa.
“Ầm”
Đập nhẹ vào bàn thì hai chiếc đĩa nhảy lên trên không trung tiếp lấy phần thịt cá và xương cá đã bị tách ra. Đặt phần thịt cả ở một bên bắn đặt nhẹ dao lên xương cá trấn vỡ ra thành bột, tủy trong xương sống nằm gọn trên lưỡi dao.
Nhúng nhẹ một cái sau đó hắn ta tách phần dinh dưỡng rồi vứt đi phần vô dụng duy nhất, bột cá đổ vào trong canh. Băng Thần nhanh chóng thanh tẩy đồ làm bếp cất vào trong Vô Hạn Giới Chỉ, ngọn lửa màu xanh tiêu tán, món ăn hoàn thành.
Băng Thần đổ canh ra một cái tô lớn do Phong Vũ Ngọc chuẩn bị sẵn, mùi canh bốc lên nghi ngút. Từ trong giới chỉ hắn lấy ra một lọ gia vị khẽ rắc lên, mùi vị quen thuộc nên Phong Vũ Ngọc cũng đoán được đó là gì.
Nàng vội vàng dùng muỗng ăn thử một chút, nước canh trong vắt, chỉ có vương vài sợi màu xanh li ti như trang điểm thêm.Món ăn này có thể nói là thập toàn thập mỹ rồi, mấy người thực khách có chút nhận không ra món ăn mình thường xuyên thưởng thức.
Còn Phong Vũ Ngọc càng cảm thấy xấu hổ không thể tưởng, mùi vị thật sự quá ngon, tay nghề này nàng còn lâu mới sánh bằng. Trung niên nhân thử xong liền chụp lấy tay của Băng Thần, buông ra cũng rất nhanh, vẻ mặt kinh dị.
Hắn khó hiểu hỏi:
"Hai mươi mốt, chàng trai ngươi học nấu ăn từ trong bụng mẹ hay sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta là thiên tài."
"Ầm"
Một làn gió thổi qua, một người khác trợn mắt:
"Ăn một miếng cá liền đột phá tiểu cảnh giới kẹt gần chục năm, thứ này còn có tác dụng lớn hơn cả đan dược nữa."