Thú Tu Thành Thần

Chương 1191: Thiên Đạo Đại Chiến - Tốt Sư Phụ, Tốt Lão Sư



Băng Thần bỗng cảm thấy việc dạy học cũng thú vị, nếu học sinh chịu học thật sự thì công nhận cũng có hứng. Thực ra không phải bọn họ có hứng, đơn giản là họ có hứng thú với giáo viên thì đúng hơn, nãy giờ tập trung chỉ toàn nữ.

Tất nhiên cũng có vài nam sinh chú ý, có điều những người này có chút không bình thường.Ví dụ như một thanh niên khá lực lượng lại mặc nguyên sét đồ màu hồng, một người thì vẫy tay với Băng Thần khiến cho lộ ra lông nách dài cả thước.

Băng Thần không còn cách nào khác ngoài giả vờ như không thấy, hắn tập trung vào trả lời câu hỏi của người vừa hỏi. Nữ sinh này ánh mắt mong chờ Băng Thần tới gần để giảng giải cho mình, như thế nàng có thể thấy hắn ở khoảng cách gần nhất.

Đi lại gần nữ sinh kia thì thấy người này trừ trong giới chỉ lấy ra ít rau quả, có lẽ cô gái này gia đình cũng có truyền thống Trù Sư. Những thứ này phẩm cấp cũng không tệ, có thể chế biến ra hai món ăn, coi như thị phạm cho bọn họ thấy năng lực của lão sư.

Băng Thần khẽ giọng nói:

“Bạn học ngươi có mang nồi theo để nấu ăn không?”

Nữ sinh này gật đầu liên hồi lấy ra hai chiếc nồi trong suốt, hai chiếc nồi này cùng bộ dụng cụ làm bếp đều là đồ gia truyền của nhà nàng. Băng Thần không nghĩ nàng nhiệt tình đến mức mang hết dụng cụ ra, thế thì hắn quả thực phải làm việc có tâm một chút.

Cầm dao lên hắn ta khẽ giọng:

“Đồ tốt, đã thế lão sư làm mẫu cho các ngươi một lần, phân tâm làm ra món ăn ngon mới là đỉnh cao của việc làm bếp. “

Nói xong hai tay cầm hai con dao bắt đầu làm việc, mọi người đều trầm trồ, nhất tâm nhị dụng nếu đơn giản thì ai cũng có thể làm. Thế nhưng để có thể cắt tỉa như Băng Thần thì quá khó rồi, như thế phải tập rất nhiều.

Đến khi hắn điêu khắc trên hai miếng đậu hũ làm ra hai hình khác nhau thì mọi người đều chịu rồi. Tiếp đó hắn một tay làm ra món xào, tay còn lại làm món canh, hai miếng đậu hũ kia cũng chỉ để trang trí thôi.

Hai tay đập nhẹ vào bàn khiến cho chon cá cùng con gà bay lên, Băng Thần đao làm bếp khẽ múa. Khi rớt xuống thì chỉ có thịt còn xương đã bị lọc ra hết, xương gà bị hắn cắt làm đôi sau đó lấy hết phần tủy, cá thì bỏ luôn bởi loài cá này trong xương linh lực quá ít.

Vớt xương gà ra sau đó hắn bắt đầu nấu canh, phần thịt gà bắt đầu được chiên vàng với dầu, thịt hơi vàng thì rau bỏ vào bắt đầu xào. Nồi nước cũng được đun sôi lên sau đó canh bắt đầu được nấu, nước vừa sôi liền bỏ rau củ vào.

Thịt cá được khẽ nhiều đường nên chắc chắn rất mau chín, nếu bỏ sớm quá thì chắc chắn sẽ nát không ngon. Băng Thần sử dụng khả năng thần kỳ của Khai Thiên Quyết để điều khiển nhiệt độ trong khi nấu ăn, độ chín của từng ngọn rau đều được hắn tính tới.

Khi vừa đạt ngưỡng tối ưu hắn liền thu lửa lại, nhẹ nhàng thi triển phong ấn khiến cho đồ ăn trừ khi có người đụng vào nếu không sẽ vẫn ngon như thường. Món ăn hoàn thành nhưng hắn không có trang trí hay làm gì cả, màu sắc của đồ ăn tươi đẹp nhất chính là khi ở trong bếp.

Băng Thần mỉm cười nói:

“Làm đồ ăn kiểu này trừ khi các ngươi thấy tay nghề của mình không thể tiến bộ được nữa thì mới nên tập luyện.”

Tống Ảnh Liên mắt vẫn sáng như sao:

“Tại sao chúng ta không tập luyện, rõ ràng tăng tốc độ nấu nên rất nhiều, đã thế còn rất ngầu nữa.”

Băng Thần lắc đầu nhẹ nhàng khuyên bảo:

“Thực ra các ngươi quên mất là đầu bếp phải làm ra món ăn ngon nhất trước khi làm ra một món ăn ngon nhất có thể. Nếu ngươi không thể làm ra món ăn ngon nhất, cùng một lúc làm hai món lại có ý nghĩa gì nữa, đầu bếp thì luôn phải làm ra món ăn ngon nhất có thể.”

Thị phạm cho học sinh xong rồi thì hắn quay lại bục giảng, mặc kệ ở dưới nhốn nháo thế nào vẫn theo giáo án tiếp tục giảng. Hai tiết học trôi qua nhanh không ngừng, hai món ăn Băng Thần làm đều bị bọn họ chia tách nếm thử.

Thực lực của hắn đơn giản là max cấp trong mắt đám học sinh, Tống Ảnh Liên thì thậm chí chẳng quan tâm tới tối nay phải chuẩn bị vào Thiên Đạo. Nàng bây giờ chỉ ước mình có thể nhanh chóng đi về quán ăn để học hỏi từ Băng Thần.

Nàng hiện tại đã nghĩ tới viễn cảnh mình chính thức vượt qua đại ca của mình, trong lúc nàng còn đang mơ mộng thì Băng Thần đã rời đi. Vội vàng đuổi theo, nàng muốn tới đó sớm hơn Băng Thần, như thế lộ ra có thành ý hơn.

Mấy cô nàng khác cũng kiên trì chờ đời Băng Thần, bọn họ muốn có phương thức liên lạc của hắn để trao đổi chút về vấn đề tình cảm. Thế nhưng khi chứng kiến hắn vừa trao đổi với hiệu phó Từ Khanh xong liền bay mất thì họ mới nhớ tới một vấn đề quan trọng.

Nếu có thể làm được lão sư trong trường này thì tất nhiên tu vi phải cao hơn Vũ Tông rồi, mấy cô nhóc mới Vũ Vương như bọn họ làm sao đuổi được.

Tống Ảnh Liên ngạc nhiên thốt lên:

“Mới có hai mươi mốt tuổi sao lại Vũ Tông được.”

Đứng ở gần đó Từ Khanh ngạc nhiên hỏi:

“Sao ngươi biết được tuổi của Băng lão sư?”

Tống Ảnh Liên khẽ lắc đầu nói:

“Cái này không nói cho ngài biết.”

Từ Khanh cười nhạt:

“Trường của chúng ta thay đổi điều kiện nhận giáo viên, ta đã xác nhận Băng lão sư là Vũ Tôn, trẻ tuổi Vũ Tôn chắc chắn xuất thân rất cao. Người ta nhan sắc, tài năng, tu vi, gia thế đều ở trên trời, mấy cô nương các ngươi đừng có mơ mộng.”

Tống Ảnh Liên chẳng quan tâm mấy, nàng quay đầu liền chạy thẳng tới quán ăn, Băng Thần dù sao cũng đã nhận công việc đầu bếp vào hôm qua. Từ Khanh thấy nàng hộc tốc đuổi theo thì khẽ lắc đầu, thế nhưng mấy cô gái khác liên tục hỏi chuyện hắn.

Một người hỏi vào mấu chốt:

“Tiểu tử đi cùng lão sư là con của ngài ấy sao?”

Từ Khanh mỉm cười nói:

“Nhìn thì giống nhau nhưng thực ra là thấy trò, như các ngươi thấy Băng Thần lão sư là hồ ly với huyết mạch chắc không thấp. Nhưng tiểu tử kia lại là bình thường nhất nhân loại, không cảm thấy một tia yêu thú nào trong huyết mạch của hắn.”

Băng Thần nghe được thì chắc chắn sẽ cười to, bởi mẹ của hắn là một con Cửu Vĩ Yêu Miêu thì làm gì có chuyện thuần nhân loại. Đơn giản huyết mạch của mẹ hắn bị ẩn sâu trong linh hồn, giống như Băng Thần trước khi thức tỉnh ký ức vậy.

Có điều với tu vi của Từ Khanh thì không phát hiện cũng bình thường thôi, Băng Thần rất có niềm tin vào đệ tử của mình. Cốt cách dẻo dai, thiên phú siêu việt, chỉ cần hắn ta thức tỉnh huyết mạch thì có thể vượt xa đại sư huynh Trần Gia Huy.

Thậm chí nếu gặp cơ duyên đủ lớn thì có thể vượt long môn hóa rồng giống như Băng Thần, chỉ có điều khả năng đó quá nhỏ. Thế nhưng để tương lai học trò tốt đẹp hơn, Băng Thần có ý định đợi mình Sáng Thế thì ném tên này vào Vạn giới đầu thai tu luyện.

Trần Gia Huy thì chắc không cần, tính cách của Trần Gia Huy còn cần mẫn hơn Giáng Trần gấp vạn lần. Người này phù hợp từng bước đi lên, thế nhưng tâm cảnh như thế cần Băng Thần ở gần giữ cần bằng, tránh trường hợp hắn ta đi vào đường cùng.

Đương nhiên nếu tiểu tử kia muốn giống như sư phụ dùng muôn đời đi lịch luyện thì Băng Thần chắc chắn cũng không ăn cản. Sống hơn mười kiếp khiến Băng Thần cứng rắn, gặp khó khăn thì cũng bình thản vượt qua, lúc nào cũng nghĩ đến cách giải quyết.

Băng Thần dù có chút lười nhưng cũng có đủ phẩm chất cũng một cái tốt sư phụ, tốt lão sư.

Những người được học tập dưới sự dạy bảo của hắn hiện tại còn chưa biết mình may mắn đến mức nào. Đời người ai cũng có thể chạm đến cơ duyên một lần, thế nhưng tiếp nhận hay không thì chẳng ai biết được, thậm chí đôi khi người ta còn chẳng biết đó là cơ duyên.

Bỏ qua sau đó mới hối hận đến hết kiếp người, thế nhưng mới nói vận mệnh có phần công bình, được mất đều do chúng ta tự quyết định. Tất nhiên cũng có người bị ép buộc nhưng đó cũng là quyết định của họ, nếu nhất quyết không đi thì không ai bê ngươi đến lớp được.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu. Chân thành cảm ơn.)