Tu Minh từ bên ngoài bước vào, Cao Thủ mỉm cười hỏi:
“Thế nào ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Quỳ xuống mặt đất Tu Minh nghiêm giọng:
“Chỉ cần không phạm vào môn phái và ý nguyện của sư phụ thì Tu Minh sẽ nghe lời Cao sư huynh.”
Cao Thủ đỡ Tu Minh đứng lên khẽ giọng:
“Thực ra Cao gia chúng ta cũng chỉ làm thuộc hạ cho người ta, vừa nãy tại Nghị Sự Điện ta nói nhiều như thế ngươi hiểu bao nhiêu?”
Tu Minh nhỏ giọng nói:
“Cao gia chọn Băng Thần công tử của Hạ Âm đế quốc.”
Cao Thủ thản nhiên:
“Thế ngươi thấy thế nào?”
Tu Minh ngẩng đầu nghiêm túc:
“Tự trải nhiệm ta đương nhiên tin tưởng vào Băng Thần công tử.”
Nhân Bình Phàm đến sau Tu Minh một lát, mấy người khác cũng đến, tổng cộng trong số mười ba cái đệ tử thì có chín người theo phe Cao Thủ. Bọn họ chủ yếu là con cái thế gia hoặc là thiên tài từ dưới thấp nhất đi lên.
Hoàng Uỷ được ba người quy phục, trong đó có một người vốn có tình nồng với Lục Thiên Huệ, bị Nam Cung Cảnh chiếm đi người thương sao có thể quy phục Băng Thần. Hai người còn lại thì là các gia tộc thuộc Thiên Dương đế quốc.
Hoán Thiên Lộc ở trên trời cao nhìn thấy được tất cả, hắn không nghĩ sóng gió lại tới với Hoán Ảnh Môn nhanh đến như thế. Riêng Cao Thủ có vẻ đã quy phục Băng Thần rồi, chỉ không biết Băng Thần đã đồng ý hay chưa thôi.
Hai hôm trước tại biệt viện của Cao Thủ.
Băng Thần ngồi một bên uống trà còn hắn luyện đi luyện lại một chiêu, đột nhiên hắn ta dừng lại đi về chỗ ghế nghỉ ngơi. Ngày đầu tiên hắn ta luyện đến mệt lả người mới đi nghỉ, chẳng lẽ mới sang ngày thứ hai đã lười mất rồi.
Cao Thủ rót cho Băng Thần một ly nước trà rồi khẽ giọng:
“Công tử chắc là hội trưởng của Thiên Long Bang đúng không?”
Băng Thần vẫn thản nhiên uống trà:
“Đúng là như thế, tin tức của công tử còn linh thông hơn cả một cái đại phái như Hoán Ảnh Môn, chắc cũng không phải người tầm thường.”
Cao Thủ cười nói:
“Ta là người thừa kế của Cao gia, trong Hắc Bạch Tinh thì Cao gia đang là thống lĩnh của đại bộ phận các gia tộc mạnh không nằm dưới quản lý của Hoàng triều.Giới thiệu như thế chắc đủ đi vào mắt của Băng Thần công tử rồi chứ nhỉ.”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Vào mắt hay không thì quan trọng cái gì, vấn đề ở đây là ngươi muốn nói với ta những cái gì mới quan trọng.”
Thấy Băng Thần thẳng thắn thì Cao Thủ cũng vào vấn đề chính luôn:
“Theo như thông tin chúng ta thu thập được, dù không phải nhiều lắm nhưng cũng đủ để Cao gia chúng ta nghiêng về phía công tử. Hôm nay ta muốn hỏi ý kiến của ngươi xem Cao gia có đủ tiêu chuẩn để ngươi tiếp nhận hay chưa thôi.”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Thế ngươi nói cho ta nghe Cao gia có cái gì khiến ta động lòng nào.”
Cao Thủ bắt đầu nghiêm túc giảng giải cho Băng Thần nghe xem tài lực, thế lực của Cao gia, những thứ này bình thường ít người biết. Thế nhưng một khi chọn phe thì hắn ta không ngại tiết lộ ra ngoài để chiếm lấy niềm tin của Băng Thần.
Còn về phần Băng Thần thì hắn cũng biết sớm muộn cũng phải tiếp xúc hàng ngũ gia tộc trong Hắc Bạch Tinh. Hắn chỉ không nghĩ mình sẽ gặp trong hoàn cảnh như thế này, càng không nghĩ một kẻ trẻ tuổi như thế này đứng ra nói chuyện với mình.
Cuối cùng thì những gì Cao gia có thể mang lại cũng làm cho Băng Thần hài lòng, thỏa thuận giữa hai thế lực nhanh chóng thành lập. Hắc lão cũng đi đi về về xác nhận với gia chủ Cao gia ngay trong ngày hôm đó.
Thỏa thuận hợp tác cũng được hoàn thành ngay trong sáng hôm sau, cách khoảng thời gian Băng Thần được mời tới Nghị Sự Điện đúng hai tiếng. Ngay bây giờ thì cả Băng Thần lẫn Cao gia đều bắt đầu những bước đầu tiên để chuẩn bị cho đại chiến.
Vân Nam tới gặp Cao Tù, tu vi đã đạt mức tối cao thế nên vị Thái Thượng này chỉ mất chưa đến một ngày để tới được trụ sở chính của Cao gia. Cao Tù cũng có vẻ đã biết là Vân Nam sẽ tới thế nên ở yên trong gia tộc chờ đời nguyên cả ngày.
Đi vào trong thư phòng của Cao Tù thì Vân Nam cười nói:
“Lão bằng hữu, chúng ta lâu rồi không gặp nhau.”
Cao Tù đang phê duyệt sổ sách thì tạm gác bút lại:
“Đúng là lâu rồi không gặp, có chuyện gì thì nói thẳng đi huynh đệ, ta không tin ngươi đến tìm ta chỉ để thăm lão bằng hữu.”
Vân Nam ngồi xuống bàn trà tự rót một ly rồi hỏi:
“Thiên Long Bang có những người không thể đụng tới, rốt cuộc là ai khiến chúng ta không thể đụng tới. Thập Đại môn phái hay Tam đại hoàng triều, còn không thì là thế lực nào, cho ta biết coi như Vân Nam nợ Cao gia một ân tình.”
Cao Tù đi lại bàn sau đó nhẹ giọng:
“Thượng Nhân cho chọn lựa môn phái trên Thượng Thần Chi Giới để thờ phụng, thế Hoán Ảnh Môn chọn lựa môn phái nào để thờ phụng?”
Vân Nam nhíu mày:
“Vô Ảnh Điện được Hoán Ảnh Môn thờ phụng nhưng có vấn đề gì sao?”
Cao Tù mỉm cười nói:
“Tử Tinh Vô Ảnh Cước là trấn phái vũ kỹ của Vô Ảnh Điện, người chơi có thể học được ba thức đầu nếu đủ điểm cống hiến. Thế nhưng không thể nào truyện dạy cho người khác được, bởi sẽ có phong ấn khiến việc đó là không thể.
Cao Thủ học được từ Băng Thần công tử một thức cước pháp, cước pháp này nhìn đơn giản nhưng cảm giác không né tránh được. Tiếp tin tức vào đầu thì cước pháp này tên là Tử Tinh Vô Ảnh Cước, cước là là thức đầu tiên.”
Vân Nam sửng sốt:
“Chẳng lẽ ….thế nhưng có khi nào…..”
Chưa cần nghe Vân Nam nói hết thì Cao Tù đã lắc đầu phủ nhận:
“ Ta biết ngươi nghĩ gì nhưng không có khả năng, Băng Thần công tử chỉ từng theo Thanh Thủy Phái và Thần Nữ Đảo thôi. Còn nếu người này đã học được Tử Tinh Vô Ảnh Cước thì chỉ có một khả năng thôi, thông minh như ngươi thì chắc cũng tự hiểu được.
Chưa nói đến từ nguồn tin của Chiến Vũ gia tộc thì có một người thuộc Thanh Thủy Phái đang ở trong Thiên Long Bang. Nữ nhân này xuất hiện thì kể ca Hoàng đế của Đế Vương Tinh cũng phải quỳ liếm, nói thế ngươi đủ hiểu.”
Vân Nam thở dài:
“Ta hiểu rồi, cám ơn Cao huynh đệ.”
Nửa tiếng sau trên đường Vân Nam đi về Hoán Ảnh Môn thì trong đầu vẫn vang vọng mấy câu nói cuối cùng trong buổi trò chuyện. Không ngu thì cũng có thể biết được trong Thiên Long Bang có ít nhất hai người của Thượng Thần Chi Giới.
Bọn họ có thể tham gia với tư cách người chơi không chừng, điều này có lẽ Cao Tù ngại nói thẳng ra bởi đó là cấm kỵ. Nếu như thế thì Hoán Ảnh Môn đang chọc vào ổ kiến lửa rồi, làm không cẩn thận ra chuyện gì chắc chắn sẽ có họa diệt môn.
Vân Nam hiểu được Cao Thủ đổ cho việc lấy thông tin từ Thuận Vũ Môn thực ra chỉ là che giấu thôi. Chiến Vũ gia tộc chịu ơn sâu sắc của Cao gia mới tiết lộ thông tin, có khi còn thương thảo trước với Băng Thần rồi cũng nên.
Điều này có nghĩa ngoài hắn và vài người của Cao gia thì chẳng ai biết được sự thật này. Thánh Nhân Môn và Thiên Dương đế quốc không biết bản thân đang phải đối mặt với cái gì, cái này không phải tử cục thì thế nào mới là tử cục.
Đột nhiên Vân Nam dừng lại trên không trung, xung quanh hắn ta lập tức xuất hiện một cái kết giới. Trước mặt hắn xuất hiện Vũ Tình với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, biết đệ tử có truyện muốn nói nên hắn ta mới giăng kết giới.
Vân Nam cố gắng tỏ ra vui vẻ mặc dù trong lòng còn không biết bao nhiêu nỗi lo:
“Tình nhi tìm sư phụ có chuyện gì?”
Vũ Tình thở dài một hơi khẽ giọng hỏi:
“Ta nên gọi ngài là sư phụ, hay ta phải gọi là phụ thân?”
Vân Nam sửng sốt sau đó chắp tay sau lưng:
“Mẫu thân nói cho con biết rồi sao?”
Vũ Tình lắc đầu nhẹ giọng:
“Ngài có thể cho ta biết tại sao ngài phải để mẫu thân mang danh tiểu thiếp nhà người, còn bản thân đến hiện tại vẫn cứ cô độc. Phải có một cái lý do gì chứ, làm đệ tử của ngài nhiều năm, ngài yêu thương bảo bọc ta đều thấy, nhưng tại sao lại như thế?”
Vân Nam khẽ giọng:
“Đều do phụ mẫu vô dụng không dám công khai, lý do bởi ta có một kẻ thù bản thân không thể chống lại lúc này. Hắn không làm gì được ta nhưng nếu ta có thân nhân thì mục tiêu của hắn sẽ là ngươi, nên ta và mẫu thân ngươi mới có quyết định như thế.”
Cả hai người đều trở nên trầm mặc, Vân Nam đang đợi Vũ Tình nên tiếng. Dù là trách hay là cảm thông thì hắn ta vẫn chỉ có thể vui vẻ chấp nhận.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)