Tống Ảnh Liên bất ngờ khiến Sở Liễu chú ý, nàng ta nhíu mày hỏi:
“Mọi người giống như rất bất ngờ khi thấy ta thì phải.”
Sở Liễu hỏi thế thì Tống Ảnh Liên nhìn quá Băng Thần, hắn ta lắc đầu mỉm cười một cách nhẹ nhàng như muốn nói với nàng là đừng nên làm như thế. Sau đó nàng ta mỉm cười bởi hình như nàng đã nhớ ra cái gì đó, một câu chuyện thú vị.
Tuy nhiên dù gì nàng cũng chỉ là người ngoài câu chuyện này, mấu chốt bên trong vẫn là Băng Thần và Sở Liễu hai người. Thực ra câu chuyện này đã từ rất lâu rồi, khi đó Băng Thần đã trở thành Thần Đế, lúc đó Sở Liễu có hỏi hắn ta vài điều.
Hắn với nàng đến với nhau cũng như Tào San tới với hắn ta, chính trị hôn nhân thường không có tình yêu. Tào San hi sinh để bảo toàn Quỷ Điện, với tư cách Điện chủ nàng kết hôn với Băng Thần ngươi có gia thế cực kỳ khủng khiếp.
Thần Đế thì đã coi như đứng đỉnh của một thế giới, Sở Liễu lúc đó lại hỏi:
“Giả sử một ngày nào đó ta với ngươi gặp mặt lại, giả sử như kiếp sau chẳng hạn, liệu khi đó ngươi có chinh phục ta giống như Văn muội và tiểu Tình không?”
Băng Thần lúc đó nghĩ bản thân đã trở thành Thần Đế, các nàng thì ai cũng là Thần Vương, cái chết đối với họ quá xa vời. Trong lòng hắn chỉ nghĩ rằng nàng tủi thân khi hai người tới với nhau vì hôn nhân chính trị, thế nên hắn dỗ nàng cho xong chuyện.
Đưa tay lên trời hắn thề:
“Nếu quả thực có kiếp sau thì ta nhất định từng bước chinh phục nàng, để cho nàng cảm nhận được sự chân thành trong tình cảm của ta. Ta sẽ kiên trì cho đến khi nàng gật đầu nói đồng ý một cách tự nguyện, để nàng có được thời gian hạnh phúc nhất.”
Một lời hứa để dỗ dành bạn gái thôi, không thể nghĩ tới đó lại trở thành sự thật, đại chiến đi qua khiến cho hắn chỉ còn lẻ bóng một mình. Thần Đế mạnh mẽ vô song như Băng Thần lại quyết định tìm tới cái chết để có thể giải phóng cho bản thân.
Kiếp sau tới rồi, nếu duyên phận đã tới thì hắn tại sao không hoàn thành ước nguyện của nàng. Với lại đối với nữ nhân của mình thì hắn ta cũng không phải kẻ thất hứa, tuy rằng hắn còn chưa biết bắt đầu từ đâu nhưng chắc sẽ thú vị lắm đây.
Sở Liễu thấy mấy người ra hiệu với nhau thì khó chịu hỏi:
“Rốt cuộc là mấy người có chuyện gì với ta? Rồi duyên phận gì nữa?”
Băng Thần lắc đầu cười nói:
“Một câu chuyện cười thôi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi, ta đảm bảo cuộc sống ở đây sẽ cực kỳ thú vị cho xem.”
Bàn cơm bày sẵn rồi nên chỉ việc ăn thôi, tay nghề của Tống Ảnh Liên thì miễn bàn rồi, Sở Liễu cũng ăn nhiều cực kỳ. Thậm chí tiểu tử Giáng Trần còn tranh không lại nàng nữa là, mấy người khác thì không đến mức như hai người.
Tống Ảnh Liên cứ liên tục gắp gà cho Sở Liễu, đặc biệt toàn bộ da gà trừ da đầu đều gỡ ra cho nàng, phần nội tạng cũng về tay Sở Liễu. Đối phương quá hiểu sở thích của nàng khiến cho nàng ta có chút bối rối, nhưng ăn ngon thì không ảnh hưởng.
Sở thích ăn nội tạng gia cầm của nàng thì chỉ có người cha quá cố của nàng biết thôi, còn tại sao Tống Ảnh Liên biết thì nàng không rõ nữa. Từ lúc đi ra ngoài thực tại thì mấy người ở đây cứ kỳ lạ khiến nàng khó hiểu, kể cả Phong Vũ Ngọc cũng kỳ lạ vô cùng.
Lục Thiên Huệ thì không nói tới rồi, thế nhưng Tào San cứ cảm thấy mấy tỷ tỷ có cảm tình với nữ đế Sở Liễu hơn cả người vào gia chính thức như nàng. Cũng may có Băng Thần săn sóc khiến cho tâm lý của nàng cân bằng rất nhiều.
Tống Ảnh Liên thì cứ lo nói chuyện với Sở Liễu, trong khí đó một cái người gỗ Phong Vũ Ngọc trò chuyện với ngốc bức Tào Lan khiến không khí rất náo nhiệt. Tiểu tử Giáng Trần thì chống cằm ngồi nghe, hắn cảm giác có chút nhức đầu.
Lục Thiên Huệ không phải người trong gia quyến nên nói cũng được vài câu xã giao rồi thôi, xong bữa Băng Thần cũng sẽ đưa nàng về nhà riêng. Chỗ này chính là nơi Băng Thần chuẩn bị cho nàng và Nam Cung Cảnh sinh hoạt.
Một nam nhân đã lập gia thất thì cũng nên sinh hoạt bên ngoài, cái này chắc cũng là điều Lục Thiên Huệ muốn. Nam Cung Cảnh tính tình cứng ngắt, nếu để hắn để ở đây thì chắc cả đời nàng không được nghe một câu lãng mạn.
Đã thế Nam Cung Cảnh tuy thông minh nhưng đùa lại rất nhạt, để hắn ta ở riêng với lão bà thì có gì cũng chỉ cần một mình nàng ban phát nụ cười từ thiện là được. Biết đâu thế giới hai người sẽ thay đổi được ít nhiều con người của Nam Cung Cảnh.
Có thể hắn ta sẽ bớt cứng ngắc hơn, chuyện quá khứ có thể gác lại hết, quan trọng nhất là nói chuyện có muối hơn một chút. Ban đầu Băng Thần quả thực lo lắng về cuộc hôn nhân chính trị này, nhưng khi thấy Lục Thiên Huệ có ấn tượng tốt thì hắn mới an lòng.
Sau ngày hôm đó có lần hắn hỏi Nam Cung Cảnh:
“Ngươi thấy lão bà của mình như thế nào?”
Nam Cung Cảnh vẫn tiếp tục đọc báo cáo như bình thường, hoàn tất toàn bộ thì hắn mới nghiêm giọng:
“Nàng ấy xinh đẹp giỏi giang, nói chuyện rất có duyên, cảm ơn hội trưởng đã giúp ta tìm được một người phụ nữ như nàng. Thế nhưng một người đủ rồi đừng tìm thêm ai nữa, ta còn nhiều việc phải lo lắng đâu rảnh rỗi để lo chuyện nữ nhi.”
Băng Thần có cảm giác mình bị nói móc thì phải, theo ý của Nam Cung Cảnh vậy kẻ rảnh rỗi chính là bản thân mình thì phải.Hắn suy nghĩ có lẽ Nam Cung Cảnh chắc chừa mình ra, Băng Thần hỏi mấy chuyện linh tinh sau đó ngắt kết nối.
Mỗi lần nói chuyện với người ở Hạ vi diện đều phải bò vào trong Thiên Đạo, có điều tuy hơi phiền phức nhưng mấy người dùng cách này liên lạc được. Thăng cấp sớm quá cũng có một vài vấn đề hơi bất tiện như liên lạc chẳng hạn, nhưng phải chấp nhận vì đó là cách duy nhất.
Dùng bùa giảm thời gian khiến cho Lục Thiên Huệ có khả năng đi vào Thiên Đạo thì Băng Thần liền đi về nhà nhanh nhất có thể. Mấy người nữ nhân chém gió với nhau sắp đến sáng mấy rồi, hôm nay buổi sớm hắn ta còn có tiết dạy nữa.
Đang trả góp mua nhà nên Băng Thần đương nhiên không muốn công việc trong thực tại của mình bị ngắt quãng. Sở Liễu thì không thể chờ đợi lâu hơn để trở thành người chơi, một giây chờ đợi đối với nàng giống như cả tiếng đồng hồ vậy.
Sau cùng chỉ có Tào San là thương cái phu quân này, nàng quyết định đợi Băng Thần lúc nào rảnh rỗi thì trao cho nàng cơ hội vào Thiên Đạo cũng được. Nhưng nàng ấy càng như thế thì hắn càng phải cho nàng đi vào Thiên Đạo sớm.
Nói gì thì nói, nàng ấy bây giờ mới là lão bà của hắn, nếu không chăm sóc cho lão bà của mình trước thì đúng là chuyện lạ. Rốt cuộc quãng thời gian đáng nhẽ ra Băng Thần có thể dùng để thư giãn lại dành để giúp cho các nàng có thể đi vào Thiên Đạo.
Tào San thì luôn miệng nói cảm ơn, trong khi đó nàng đáng nhẽ không cần thiết phải cảm ơn Băng Thần. Làm thằng đàn ông hỗ trợ vợ còn muốn được cám ơn thì chẳng còn gì để nói cả, tinh thần tự nguyện, phong độ của đàn ông được công nhận mới quan trọng.
Người đáng nhẽ phải cảm ơn là Sở Liễu thì khi hắn vừa kêu lên có thể thì nàng ta lập tức biến mất vào trong Thiên Đạo. Lúc Tào San và Băng Thần vào trong trò chơi thì phát hiện nàng ta đã chết một lần rồi, chẳng hiểu làm sao chết được nữa.
Hỏi ra mới biết thì nàng hiếu kỳ khả năng hồi sinh của người chơi thế nên vừa vào bên trong trò chơi liền đi ra ngoài thành cho quái vật giết chết xem thế nào. Băng Thần cạn lời với nàng ta, không nghĩ tới làm người chơi lại khiến nàng phấn khích đến mức đi tự sát vẫn cười được.
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Ngươi là nữ đế một nước, chết như thế để cho đại thần trong triều nhìn thấy thì phiền phức.”
Sở Liễu lắc đầu ngón tay:
“Không cần phải lo lắng, chuyện trở thành người chơi thì cũng có khá nhiều người biết rồi, với lại trong triều không phải ai cũng biết mặt của ta thế nên đừng lo. Ta đi đánh quái thăng cấp đây, các ngươi đứng đây nhé.”
Nói xong nàng liền vọt ra bên ngoài, một cái chu toàn nữ hoàng bỗng chốc trở nên trẻ con vô cùng.