“Các ngươi có phải nữ nhân không thế, ai lại đi thông lỗ hậu.”
“Đá chỗ khác đi, đừng đá vào mặt.”
…………
Vượt qua bao nhiêu khó khăn cuối cùng hắn ta cũng thoát khỏi bí cảnh, thế nhưng thay vì truyền tống về chỗ Thẩm Đằng huynh đệ thì hắn lại về đây. Khó có thể diễn tả được cảm xúc của hắn lúc này, vừa tưởng thoát được thế mà lại xuất hiện ở chỗ chết.
May mắn ở đây được thiết kế để phong ấn lại tu vi, cái này để đề phòng ở bên trong bí cảnh quá bức xúc lại ra ngoài giải quyết thì không hay. Điều này cũng do mấy lần đầu khảo hạch có người gây chuyện sau khi kết thúc chiến đấu.
Thậm chí đến bây giờ mấy cô nàng này vẫn rất nhiệt tình đánh Băng Thần, rõ ràng bọn họ có tuân thủ quy định quái đâu. Phong ấn tử vi thì đánh nhau tay không thì không thể nào chết người được, thích đánh thì cứ việc vì không ảnh hưởng.
Giả dụ mấy nữ nhân này có tu vi thì hắn ta đã sớm bị đánh tan xác rồi làm gì còn có thể la hét sảng khoái như bây giờ. Mấy trưởng lão cũng tức giận vì thái độ của Băng Thần nên quyết định để hắn chịu đòn no một trận cho chừa cái tật.
Tất nhiên nếu mấy cô nàng kia thực sự muốn làm thịt hắn ta thì các nàng sẽ đi ra can thiệp, dù sao cũng có vài người muốn hắn ở trong môn hộ của họ. Trưởng môn dù không thích cũng không thể làm gì được Băng Thần, với lại hắn tài năng nàng cũng thấy.
Vân phái và Vũ phái chưa từng cấm trưởng lão nhận đệ tử nam hay nữ cả, cũng có vài Vân phái đệ tử nhận con cháu trong nhà làm đệ tử. Ngược lại Vũ phái trưởng lão cũng không thể làm ngơ nếu cháu gái của họ không đủ tiêu chuẩn để thì bình thường.
Mấy nàng tỏ ý muốn giữ Băng Thần vì lợi ích chung của Vân phái thì một cái trưởng môn như nàng phải đồng ý, huống chi xuất thân của nàng cũng từ Vân phái. Không được những trưởng lão ở đây phò tá thì sao nàng có được ngày hôm nay.
Một tiếng sau
Không có tu vi nên đánh người mấy cô nàng đánh người cũng mệt, một tiếng cũng đủ các nàng ngươi giận rồi, đánh nữa thì sẽ chết người. Lấy lại lý trí thì các nàng biết rõ dù là con ông cháu cha thì cũng không thể giết người ở đây được.
Ngẩng mặt lên nhìn xung quanh thì thấy mọi người đã ngừng tay, lúc này Băng Thần mới lùi về một góc. Bỗng một làn gió thơm thổi tới, theo bản năng hắn ta che mặt của mình lại, chỗ hiểm cũng bịt kín sợ lại có người tiếp tục đánh hắn.
Bỗng âm thanh hệ thống vang lên
Nhiệm vụ phụ đầu tiên kích hoạt
Hoàng thành lời hứa
Cấp độ:????
Miêu tả:?????
Thưởng: Mở khóa sáuthức của một kiếm pháp bất kỳ. Giới hạn từ thức thứ nhất tới thức thứ sáu và phải do bản thân tự sáng tạo ra.
Phạt: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại
Băng Thần đang còn lo lắng nhiệm vụ không có manh mối thì âm thanh quen thuộc vang lên khiến hắn ta hơi giật mình:
“Băng Thần ngươi đến tìm ta đúng không?”
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Cao Thiên Kim đang nhìn hắn đắm đuối, kể từ lúc nàng phi thăng từ Thiên Vương Tinh lên trung cấp thế giới thì hắn đã không gặp nàng. Bây giờ gặp lại được nàng ngay lúc khó khăn thì hắn vui khôn tả.
Băng Thần mỉm cười khẽ giọng:
“Chào nàng, tuy trễ nhưng rốt cuộc ra vẫn tới.”
Cao Thiên Kim ánh mắt trở nên nhu hòa, Băng Thần trông thế này thì nàng nghĩ hắn vì tìm nàng mới ra nông nỗi này. Thế nên oán hận tích tụ bấy lâu nay đột nhiên ta biến hết, thay vào đó là nhu tình vạn năm không phai của nàng với hắn.
Nàng liếc nhìn về mấy người đánh Băng Thần khi nãy tức giận, Băng Thần ngăn cản:
“Là ta mạo phạm các nàng trước, ăn đòn một chút cũng không có gì, nàng đừng làm gì rồi để đến lúc vào trong môn phái lại khó đi.”
Cao Thiên Kim lấy khăn lau vết thương cho hắn nhẹ giọng hỏi:
“Sao huynh biết được ta ở đây mà tìm?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta là hội trưởng của công hội lớn nhất Thiên Đạo, dò theo hệ thống nhiệm vụ thì sẽ tìm được thôi, tuy rằng phải hi sinh một chút nhưng cũng đáng. Rốt cuộc nàng nhận nhiệm vụ gì thế, ta cảm thấy tu vi của nàng khá cao.”
Cao Thiên Kim nhìn xung quanh rồi khẽ giọng nói:
“Ta nhận nhiệm vụ cấp độ huyền thoại, trong vòng mười năm trở thành thánh nữ của Vân phái. Trong thời gian đó ta tu luyện sẽ được cộng cấp độ, giết quái vật hay đánh thắng ai đó cũng có thành tựu, còn huynh thì sao.”
Nghe nàng ăn nói ngọt ngào Băng Thần vui khỏi nói, hắn bắt đầu kể lại nhiệm vụ của mình cho nàng nghe. Cao Thiên Kim càng nghe càng biến sắc, cái này đâu phải nhiệm vụ có thể hoàn thành, thế mà Băng Thần dám nhận.
Nàng gắt giọng:
“Huynh điên rồi mới đi nhận cái nhiệm vụ này, huynh tưởng mình vẫn là Vương Minh hoàng đế có năng lực thông thiên hay sao?”
Băng Thần nhẹ giọng vuốt mặt nàng, lúc này cũng không thì thầm nữa, hắn dùng giọng ấm áp nhẹ nhàng cười nói:
“Để tìm được nàng thì chuyện điên rồ hơn nữa ta cũng dám làm huống chi mấy chuyện cỏn con này. “
Cao Thiên Kim giận dỗi:
“Đợi một thời gian nữa huynh nổi tiếng sau đó ta tự tìm đến là được rồi, sao cần liều mạng như thế.”
Băng Thần ho ra ngụm máu khẽ giọng nói:
“Lần trước ta chỉ lơ là một chút thì đã không gặp được nàng, sai lầm ngớ ngẩn đó ta nhất định sẽ không bao giờ lập lại. Còn bây giờ đúng như lời hứa của ta với nàng, Băng Thần ta tùy ý để nàng xử lý, chuyện ta làm sai thì trách nhiệm ta sẽ gánh lấy.
Trước đó vì vướng quá nhiều thứ ta không thể bỏ mạng được, tất cả mọi thứ ta đã an bài xong cả rồi, dù chết ta cũng không sợ. Nàng có thể đưa ra phán quyết cho ta được rồi, dù là gì nhưng mong nàng hài lòng với nó, ta chỉ cầu mong thế thôi.”
Nàng còn đâu tâm trí để trách mắng gì hắn nữa, nàng ôm chặt lấy hắn khẽ thì thầm:
“Những gì huynh thiếu ta nhất định phải trả lại đầy đủ, nam nhân đã hứa thì phải làm, đừng như lần trước.”
Băng Thần nhắm mắt cười nhẹ nhàng, cánh tay nhẹ nhàng vỗ đôi vai đang run rẩy của nàng vỗ nhè nhẹ. Ở đây có gần vạn người nhưng phần lớn là độc thân, vừa thi xong chưa kịp nghỉ ngơi đã bị phát cẩu lương thì ai có thể vui được.
Nhưng vì nữ nhân của mình làm nhiều như thế thì thật sự rất cảm động, mấy người tức giận Băng Thần cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dù hắn có thể hiện ra khốn nạn đến mức độ nào thì người như thế này chung quy cũng không thể coi là kẻ xấu.
Nếu là một kẻ xấu thì họ sẽ dừng chân ở lời hứa, còn chuyện thực hiện thì xin lỗi cứ chờ mà xem. Băng Thần có thể thực hiện lời hứa còn dám giao ra bản thân mình cho nàng, nghe giọng không tiếc sinh tử của hắn cũng khiến các nàng phải nể phục.
Bây giờ không bận đánh hắn nữa các nàng mới có thời gian để ý đến nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của hắn ta. Lúc này trông hắn ta thật sự rất mê hồn, nhiều người vừa nãy còn đánh hắn lại có chút ghen tỵ với Cao Thiên Kim.
Nàng có được một sinh vật với vẻ ngoài cực kỳ hoàn mỹ, mỗi ngày chỉ cần ngắm nhìn thôi cũng đủ thích mặt rồi. Huống chi đây còn là một nam nhân biết cách hi sinh vì hạnh phúc của cả hai và biết chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.
Đây là những đức tính tốt không phải nam nhân nào cũng có, huống chi hắn còn rất đa tài đa nghệ, mới chỉ có chút tu vi đã làm khó được các nàng.