“Một cái hơn hai mươi Vũ Thần Nhất Trọng kiêm luyện đan sư, với một cái ba trăm tuổi mới Vũ Thần Cửu Trọng. Đã hơn người ta bảy tiểu cảnh giới vẫn không thể thắng nhanh, đẳng cấp chênh lệch giữa mây xanh với đáy vực như thế.”
Long Hác nghe được châm chọc dừng lại bước chân nhíu mày:
“Ngươi nói lại những gì mình vừa nói xem.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Não chứa toàn phân hay sao nghe lại không hiểu, thế để bổn công tử nói rõ hơn nhá. Ngươi là cái đồ rác rưởi, tu vi, nhan sắc, sức chiến đấu, thậm chí bên trong võ đạo cũng thuộc loại rác rưởi hết mức có thể.”
Long Hác trên mặt nổi cả gân xanh, không nghĩ tới có người lại sỉ nhục hắn ta đến mức độ này. Thực ra hắn ta đâu có tệ như thế, chỉ là do thể chất đặc biệt nên tu luyện tiến rất chậm trong giai đoạn đầu.
Trước kia bị người nói sau lưng đã khiến hắn rất khó chịu rồi, tiểu tử này còn ngay trước mặt chê bai hắn ta thậm tệ. Đặc biệt là khi tiểu tử kia chê bai là hoàn toàn có cơ sở, hai mươi tuổi đã Vũ Thần thì không thể nói là tầm thường được.
Đã thế Băng Thần nói hắn là luyện đan sư, Long Hác không biết luyện đan thế nên không phục cũng phải phục. Còn nhan sắc thì càng không cần phải nói, ở đây chỉ cần không phải bị mù thì đều nhìn thấy được ai hơn ai.
Mọi người ở trên khán đài và cả ở nơi các trưởng lão quan sát cũng trợn mắt há mồm, tiểu tử thiên phú tốt như thế lại xuất thân ở trong chợ hay sao. Nói năng thô tục tràn ngập khinh bỉ, hơi thở chợ búa choáng ngợp cả không gian.
Long Hác tức giận hô to:
“Ngươi thích khích tướng để ta đấu với ngươi chứ gì, nếu ngươi đã không biết trời cao đất dày là như thế nào thì để ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”
Băng Thần nhảy lên đài vui vẻ nói:
“Thế mới tốt, đồng ý ngay từ đầu thì ta làm gì phải nói ra sự thật chôn sâu trong lòng mọi người.”
Long Hác trợn mắt, sự thật cái con khỉ khô gì, rõ ràng là nói nhăng nói cuội. Thế nhưng khán đài truyện xuống những âm thanh bàn tán rôm rả, biết rõ bị bêu xấu nên hắn ta càng trở nên tức giận vô cùng.
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại hắn ta gằn giọng:
“Chuẩn bị đi, năm phút sau chúng ta tiến hành quyết đấu, hi vọng khi đó ngươi không hối hận vì hành động ấu trĩ của mình.”
Băng Thần khinh bỉ:
“Cứ đợi xem.”
Xuống dưới đài hắn đi về phía mấy cô nương Vân phái rồi to giọng hỏi:
“Có ai mang dư một thanh kiếm thì cho ta mượn xài tạm.”
“Dám vì nữ nhân của mình ra mặt, ta nể tinh thần này của ngươi, thanh Tinh Nguyệt này cho ngươi mượn để sử dụng. Tuy rằng ngươi không liên kết được với khí linh nhưng nó vẫn hơn những thanh kiếm bình thường.”
Băng Thần nhanh tay tiếp lấy kiếm, Tinh Nguyệt hơi rung động sau đó lóe lên ánh sáng màu xanh, Lâm Thiến Thiến trợn mắt. Mấy cái trưởng lão cũng không thể tin vào mắt của mình, chưởng môn Lâm Thiên Linh thì không tin vào mắt của mình.
Thu phục được Tinh Nguyệt thì Lâm Thiến Thiến đã phải hi sinh cực kỳ lớn, ngay từ lúc còn trong bụng mẹ thì nàng đã được tiếp cận rất gần với Tinh Nguyệt để khí linh nhận biết. Sau đó nàng phải bỏ ra gần 200 năm mới có thể khiến Tinh Nguyệt nhận chủ.
Sau đó thì ngoài nàng thì không ai sử dụng được Tinh Nguyệt nữa, nếu có cố dùng thì cũng chỉ là một thanh kiếm sắc bén thôi. Không thể nào giống như nàng ta được khí linh tăng thêm rất nhiều sức phá hoại, đã thế đòn đánh còn tổn thương đến linh hồn nữa.
Tinh Nguyệt là bảo vật của Lâm gia, thứ này là vũ khí truyền đời của ba đời chưởng môn rồi, thế nên hầu như tất cả các trưởng lão đều biết. Chính bọn họ cũng từng được Lâm Thiên Linh cho dùng thử nhưng quả thật chẳng thể nào khiến khí linh rung động.
Băng Thần vừa mới cầm tới thì khí linh liền động đậy, điều này chỉ có thể lý giải bởi Băng Thần là người Tinh Nguyệt xác định là xứng đáng làm chủ nhân. Có điều Tinh Nguyệt nhận chủ rồi thì theo lý dù xứng đáng thì cũng không nên dễ dàng như thế cơ chứ.
“Tinh…..ing”
Băng Thần khẽ giọng cười nói:
“Thanh kiếm này rất tốt, còn có cả chiêu thức kích hoạt, cám ơn cô nương rất nhiều.”
Nhảy lên đài Băng Thần kiếm chỉ thẳng Long Hác, chấp sự đứng chính giữa ra hiệu bắt đầu lập tức cả hai nhảy vào vào. Long Hác như mũi tên bay thẳng về phía của Băng Thần, một kẻ thích thể hiện như Long Hác không có chút nương tay.
Băng Thần khinh thường lập tức ra tay
Tinh Không Kiếm Thứ Nhất
Vừa thi kiếm Băng Thần còn tranh thủ chọn lấy một vị trí để khi ra kiếm liền trùng hợp né tránh một cước toàn lực của Long Hác. Vừa hụt công kích, đã thế nguyên khí hộ thể cũng mỏng manh, Long Hác rơi vào thế bất lợi nhưng vẫn vô cùng tự tin.
Sự tự tin đến từ việc hắn ta là một Vũ Thần Cửu Trọng, Vũ Thần Nhất Trọng đòn tấn công sẽ bị cản đến chín thành uy lực. Trúng đòn thì cũng chỉ như gãi ngứa, đã thế nhân lúc Băng Thần chưa kịp thu kiếm thì hắn có thể phản công được.
Nụ cười hiển hiện trên môi, mấy cái trưởng lão đều tiếc cho Băng Thần, nếu hắn ta tu vi cao hơn một chút thì Long Hác thua chắc chắn. Thế nhưng đó chỉ là nếu, với tu vi trời bế cách biệt thì thắng được mới là chuyện vô lý.
Băng Thần đầu phải là kẻ tầm thường như những người khác, ngay giây phút này hắn sẽ khiến tất cả những người đang quan sát trận chiến này đều sẽ nhớ mãi hắn ta. Lưỡi kiếm lướt ngang khi chuẩn bị đâm vào người Long Hác thì Lâm Thiên Linh lao xuống.
Tay nàng phóng ra bắt lấy kiếm của Băng Thần, tất cả các trưởng lão khác cũng nhanh chóng lao xuống lập ra hàng phòng thủ.
Roẹt…..kình
Lý do bởi họ thấy Băng Thần thành công sử dụng chiêu thức nội tại của Tinh Nguyệt là xuyên thấu nguyên lực. Tinh Nguyệt sẽ khiến cho chiêu thức càng sắc bén với độ xuyên thấu cực kỳ cao, thế nên đối phương chỉ có thể chọn né tránh chứ không đớn đỡ được.
Tinh Không Chiến Kỹ dù quyền hay kiếm đều có một điểm chung đó là đòn thế phát lực đúng lúc để tránh tiêu hao, cực kỳ sắc bén với sát thương khủng khiếp. Đáng sợ nhất là công kích cực kỳ mơ hồ khiến đối phương không thể nào nắm bắt được.
Đây chính là tinh hoa của mười cái môn phái trên Thượng Thần Chi Giới, đương nhiên một cái phàm nhân như Long Hác làm sao cảm nhận được. Thực tế dù Băng Thần đã xuất kiếm nhưng hắn ta không thấy như thế.
Đây mới là thứ đáng sợ nhất của Tinh Không Chiến Kỹ, điểm lợi hại nhất của Tử Tinh Vô Ảnh Cước được hắn áp dụng lên toàn bộ chiến kỹ. Thấy được tiểu bối ngu muội nên Lâm Thiên Linh mới phải nhanh chóng ra tay trước khi quá muộn màng.
Nàng không thể để cho cháu trai của một Hạch Tâm trưởng lão bị cắt làm đôi, các trưởng lão khác gia cố kết giới xung quanh sàn đấu. Bọn họ sợ rằng công kích kia sẽ giết chết rất nhiều học sinh, quả nhiên không hổ là Tinh Nguyệt kiếm.
Lâm Thiên Linh chắp tay sau lưng khẽ giọng nói:
“Quyết đấu thôi sao lại hạ sát thủ.”
Băng Thần mỉm cười thoải mái:
“Ta nghĩ sư huynh ba trăm tuổi rồi, đã thế còn là Vũ Thần Cửu Trọng Thiên thì tại sao lại không đỡ được chiêu này cơ chứ. Ba trăm năm tính ra tu luyện lâu hơn ta tận mười năm lần sao lại cần trưởng bối ra mặt dùm, không đánh lại đi gọi cha thì ai đỡ được.”
Long Hác nhìn về phía Lâm Thiến Thiến to giọng:
“Chưởng môn ta còn chưa thất bại.”
Ông nội của Long Hác là Long Lực trưởng lão đi ra táng đầu hắn một cái rồi nói:
“Câm miệng đi về cho ta.”
Long Hác bị kéo đi nhưng vẫn già mồm:
“Gia gia sao lại kéo ta đi, ta còn chưa thua.”
Long Lực bí mật truyền âm:
“Nhìn tay của chưởng môn đi rồi bớt nói nhảm.”
Long Hác nhìn lại thì thấy tay của Lâm Thiên Linh máu đang rớm xuống sàn đất, trưởng môn bị thương thì hắn nếu đỡ đòn kia nhất định sẽ chết. Nghĩ đến đây hắn ta lạnh cả xương sống, đối phương thật sự muốn giết hắn ta.
Băng Thần lúc này vẫn đứng trên sân đấu vẻ mặt ngây thơ, mấy cái trưởng lão nghiêm nghị nhìn hắn.
Lâm Thiên Linh nhíu mày nói:
“Ngươi lại đây để bổn tọa kiểm tra.”
Băng Thần mỉm cười gật đầu:
“Được thôi.”
Hắn thoải mái đi lại cho nàng ta kiểm tra, dù sao thì hắn thực sự cũng chỉ có hai mươi mốt, kiểm tra thế nào cũng sẽ không ra vấn đề gì. Với lại chuyện tại sao công kích mạnh như thế có thể đổ cho Tinh Nguyệt kiếm.
Lâm Thiên Linh kiểm tra Băng Thần sau đó nhíu mày:
“Không biết công tử nhà nào lại lạc vào Vân Vũ Phái của chúng ta thế này.”
Băng Thần biết chắc nàng ta lại hiểu lầm rồi nên giải thích: