Tư Mã Yên Nhiên đi tìm Vương Dĩnh, Băng Thần ở ngay đằng sau núi cũng biết được, thế nhưng không phải chuyện hắn ta quan tâm. Một cái Vũ Thần nhất trọng thì làm được cái quái gì, đi nghe lén khéo lại bị nghi ngờ thì hết đường leo lên.
Phải biết đệ tử bình thường gia nhập Vân Vũ Phái đều phải mất cả trăm năm mới từ ngoại môn leo lên tới nội môn. Còn muốn trở thành Hạch tâm đệ tử thì mất cả ngàn năm cũng là điều quá đỗi bình thường, có khi còn mất lâu hơn nữa.
Đầu tiên cũng do quy định là Nội môn vào cửa ít nhất phải Siêu Phàm trở nên, Hạch tâm đều phải Siêu Phàm bát trọng. Có thể lúc đi lên không cần như thế nhưng yêu cầu là phải thắng được đối thủ có chiến lực tương đương.
Những bí cảnh chuyên dùng để đo lường thực lực không ít, thế nên đây cũng là lý do tại sao đệ tử Hạch Tâm đều rất mạnh. Riêng đệ tử hạch tâm thì chỉ có thể mạnh hơn bởi vị trí chỉ có một vạn, đồng nghĩa với việc đạt sức mạnh tối thiểu không đủ để họ giữ mình.
Đây là lý do khiến cho Hạch tâm đệ tử của Vân Vũ Phái quá nửa đều đã Siêu Thần trở lên. Điều này có nghĩa cả Thánh Nhân Môn và Hoán Ảnh Môn thái thượng đều chưa chắc bằng một đệ tử hạch tâm của Vân Vũ Phái.
Một vài môn phái đứng đầu của hành tinh nào đó, hoàng đế thống trị cả một thế giới rộng lớn đều chịu đứng dưới trướng một đại phái cũng là thế. Chính xác thì Vân Vũ Phái đang quản lý mười vạn cái hành tinh lớn nhất xung quanh, đã thế còn rất kén chọn.
Không như Thuận Vũ Môn cũng như thế, lý do để họ chọn Hắc Bạch Tinh chỉ do nó có tiềm năng rất lớn thôi. Băng Thần loại thiên tài này trong mắt người khác thì ít nhất phải ngàn năm nữa mới trưởng thành được, thậm chí lâu hơn ngàn năm.
Những người đệ tử như Lâm Thiến Thiến sống không đủ lâu nên không biết đến chuyện Thuận Vũ Môn gặp phải nghiêm trọng như thế nào. Bọn họ dù có nghe nói nhưng chưa thể tưởng tượng ra những người tới từ thế giới bên trên vượt trội như thế nào.
Tính ra thì chỉ có những siêu cấp thiên tài ở thượng cấp vi diện mới có thể được mang xuống trung cấp thế giới. Cách này để tạo ra môi trường lịch luyện tương đối khốc liệt nhưng không quá mức nguy hiểm giống như ở thượng cấp vi diện.
Vương Phi bước ra khỏi phòng luyện đan sau khi làm xong mẻ cuối, thời gian nghỉ ngơi của nàng ta. Tư Mã Yên Nhiên cũng chỉ cần đợi nửa ngày chứ không mất vài ngày như dự tính, chuyện có đệ tử giúp nàng chăm chỉ lên hẳn.
Vương Phi tuy tu vi thua xa nhưng Tư Mã Yên Nhiên không che giấu nên nàng cảm nhận được ngay:
“Sao hôm nay sư tỷ lại có hứng thú đến gặp ta thế, bình thường vài tháng chưa chắc đã gặp được ngươi.”
Tư Mã Yên Nhiên cười khổ:
“Không phải vì đệ tử yêu quý của ngươi quá khác người hay sao, thiên phú thì trên trời, xuất thân thì mù mịt khiến ai cũng phải lo lắng. Hắn ta còn khó chịu hơn cả đám người chơi đang tràn ngập, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta, còn hắn thì có.”
Nàng ta nói thế bởi Thập Đại môn phái ngoài thực tại và Thập Vũ môn trong Thiên Đạo là cấm địa của người chơi. Trẻ em sinh ra ở thực tại phải mang sang hành tinh khác, người chơi trừ khi có nhiệm vụ nếu không cũng không vào được.
Ngươi chơi quá đông rồi chắc chắn sẽ thanh tẩy rất nhiều thế lực phụ thuộc của Vân Vũ Phái. Cảm giác nhìn tiền của mình vơi đi trong bất lực thì ai có thể cảm thấy dễ chịu được, Thượng Nhân có ý thì họ cũng đành chịu thua thôi biết sao giờ.
Vương Phi bĩu môi:
“Băng Thần thì có vấn đề gì cơ chứ? Tự các ngươi suy diễn ra thêm thôi, ta thấy hắn ta rất nghe lời.”
Ba phút sau
Vương Phi há hốc mồm:
“Ta rút lại những gì mình nói khi nãy.”
Tư Mã Yên Nhiên lắc đầu:
“Còn tệ hơn ta nghĩ, mất chút thời gian thôi lại thêm mấy căn nữa rồi, hình như đệ tử của ta cũng có mấy người bị cướp nhà. Không biết đồ vật còn bị cướp bao nhiêu thứ khác nữa, mấy cô gái này muốn đấu với hắn quả là ngu muội.”
Vương Phi gãi đầu vẻ khó hiểu:
“Nói gì thì Băng Thần cũng mới chỉ hơn hai mươi, dù có tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không đến mức ghê gớm như thế chứ.”
Tư Mã Yên Nhiên vô tình nói đỡ cho Băng Thần:
“Thì hồi chúng ta mới vào môn phái cũng giống y chang hắn ta bây giờ, vài chục năm đã hơn hẳn những người khác.”
Vương Phi che miệng cười nói:
“Sư phụ còn nghi ngờ chúng ta có phải tu luyện từ trong bụng mẹ hay không, nghĩ tới đã thấy buồn cười rồi. Đại sư tỷ thì còn ngầu hơn, đến cả ba người kia tỷ ấy cũng có thể đánh ngang tay, nếu không phải vì thiếu công pháp đỉnh cấp thì đã không bị vượt qua rồi.”
Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng cười nói:
“Bỏ qua chuyện quá khứ đi, ta tới là để báo tin vui cho sư muội, đó là đại sư tỷ đã đưa ra quyết định đối xử có lợi dành cho tiểu tử kia. Sư muội chịu khó phối hợp quản thúc hắn ta một chút, hinh như gia tộc của hắn ta cực kỳ hà khắc khi bắt hắn đi lịch luyện.”
Vương Phi ngẩn người:
“Sao sư tỷ lại nói như thế?”
Tư Mã Yên Nhiên đưa ra lý luận của mình:
“Khảo hạch hắn ta chỉ dùng tới những thứ như trận pháp, bùa chú tự vẽ, đã thế còn không phải loại cao cấp gì cả. Nếu sư muội để ý thì những thứ đó đều xuất phát từ Vân Vũ Phái, thí thố kiếm đạo thì không sử dụng kiếm chiêu.
Rồi ngươi thử xem hắn ta từ đầu đến chân có cái quái gì, bộ đồ cũng rách tả tơi, đan dược sử dụng thì tự luyện. Có gia tộc nào để con cháu ra ngoài phải thảm thương như thế không, thế nên ta dám chắc nhiệm vụ lịch luyện của hắn ta cực kỳ khó khăn.”
Vương Phi có chút khó hiểu:
“Không phải lúc đấu với tiểu tử Long Hác hắn ta đã dùng một chiêu không phải của Vân Vũ Phái hay sao?”
Tư Mã Yên Nhiên vỗ đầu Vương Phi:
“Ngươi không thấy bạn gái hắn bị bắt nạt hay sao, huống chi cũng phải chừa đường sống cho hậu bối của mình chứ, ai lại làm tuyệt tình với người trong nhà. Thế nhưng về sau ta đoán hắn sẽ chỉ dùng chiêu thức của Vân Vũ Phái thôi.”
Vương Phi ngồi xuống thềm đá rồi hỏi:
“Được rồi, thế đại sư tỷ quyết định có lợi là như thế nào?”
Tư Mã Yên Nhiên ghé sát tai của Vương Phi nhỏ giọng:
“Hắn làm gì thì kệ, có lỗi phạt nhẹ nhất, thăng tiến nhanh nhất có thể. Thế nào ngươi vừa lòng với quyết định của đại sư tỷ chưa?”
Vương Phi gật đầu khẽ giọng:
“Thế thì tốt quá, để báo đáp thì sư muội ta sẽ tăng hai thành đan dược cung cấp cho hai vị sư tỷ. Chắc ta có thành kiến với sư tỷ rồi, trước đó cứ nghĩ nàng ấy sẽ dùng mọi cách để không cho Băng Thần đi lên, không nghĩ bây giờ suy nghĩ tiến bộ như thế.”
Băng Thần đi ra ngoài để tiếp tục hoàn thiện chỗ ở thì gặp hai người ngồi nói chuyện với nhau:
“Sư phụ luyện đan xong rồi sao?”
Vương Phi mỉm cười nói:
“Ngươi cũng thật giỏi, mới có chút thời gian đã làm được chỗ ở hoành tráng như thế này rồi, có điều thủ đoạn với mấy vị sư tỷ là không tốt. Lần sau hạn chế đối phó người nhà, nếu không họ có thể sẽ ác cảm với ngươi đấy hiểu không?”
Băng Thần thấy nàng biết chuyện thì cười khổ nói:
“Cái này sư phụ cứ yên tâm, chẳng qua ta bí bách quá nên mới phải làm thế. Làm một lần thì có người mắc lừa chứ ai ngốc đến mức cứ mắc lừa hoài. Với lại lần này ta thấy mình đã gom đủ những gì mình cần rồi, nếu thiếu ta sẽ đi làm nhiệm vụ để kiếm thêm.”
Tư Mã Yên Nhiên không để Vương Phi trả lời thì đã chen miệng vào:
“Băng Thần ngươi nên làm nhiều nhiệm vụ một chút, không chỉ vì kiếm chác, điểm cống hiến ngươi đạt được còn quyết định ngươi có được tham gia khảo hạch nội môn hay không. Nhiều đệ tử mới vào môn sau đó chỉ lo chăm chăm tu luyện, kết cục về sau tích lũy điểm cống hiến rất cực khổ.”
Vương Phi cũng đồng ý:
“Mười vạn cái hành tinh do Vân Vũ Phái quản lý có rất nhiều nhiệm vụ, không nói đến vào nội môn. Giả sử nếu ngươi không đủ điểm cống hiến thì quyền đi vào Tứ Thiên Đại Thế Giới cũng không có, lúc đó đừng bảo sao lại bị người khác vượt qua.”
Một lúc sau Băng Thần mới biết được hóa ra toàn bộ ngoại môn đệ tử đều tu luyện tại Tứ Thiên Đại Thế Giới. Đệ tử phải đạt được 10 vạn cống hiện thì mới có thể nhận được lệnh bài để đi vào trong đó, có điều hai nàng nói hơi chung chung.