Thú Tu Thành Thần

Chương 1241: Nữ Nhân Phiền Phức



Các nàng hành động còn nhanh hơn cả Băng Thần suy nghĩ, chưa đến nửa tiếng sau thì hắn ta đã có mặt tại Lục Long Tinh. Nhanh chóng như vầy thì hắn rất vui, có điều không nghĩ tới chuỗi nhiệm vụ này phải làm theo tổ đội.

Thế nhưng môn phái đã ưu ái tách riêng một phần nhiệm vụ ra để hắn ta có thể lãnh được nhiều điểm cống hiện hơn. Thêm đồng đội không vấn đề nhưng thêm phiền phức thì hắn không muốn chút nào, lúc này Băng Thần đang rất nhức đầu.

“Chúng ta đấu lại.”

Tới nơi được một lúc thì Lâm Thiến Thiến cứ bám sát đuôi Băng Thần đòi quyết đấu, giọng nói thì lạnh lùng nghiêm túc.

“Đấu với ta nữa.”

Đã thế không chỉ có nàng mà còn có một cái đuôi khác, đến tên của cô nàng hắn còn không biết nhưng nàng ta cứ đòi đấu với hắn. Chỉ có điều giọng nàng nghe ra được sự tinh nghịch vui vẻ, có thể nàng nàng ta còn không tin Băng Thần lợi hại như thế.

Tề Phiến đương nhiên không tin, nàng là đệ tử có thiên phú tốt nhất trong thế hệ mới, vừa là bằng hữu cũng như đối thủ của Lâm Thiến Thiến. Nàng hiểu rõ Lâm Thiến Thiến giỏi kiếm đạo đến mức nào, làm sao có truyện tên kia vung vài kiếm nàng liền thua.

Chuyện như thế thì dù cho sư phụ của nàng hay siêu cấp thần nhân như Lâm Thiến Thiến cũng không thể nào ảo diệu như thế được. Thế nên nàng muốn quyết đấu khi nghĩ rằng do gặp sự cố nào đó Lâm Thiến Thiến mới thua cuộc thôi.

Còn lý do nàng ta nói Băng Thần lợi hại chỉ vì không muốn mất mặt thôi, dù sao thua một cái đệ tử mới nhập môn thật sự rất mất mặt.Lâm Thiến Thiến cũng là đệ tử mới nhập môn trên danh nghĩa, thế nhưng ai không biết nàng khả năng cao là người kế vị chưởng môn.

Đi đằng sau Băng Thần nàn ta khẽ giọng hỏi:

“Lâm Thiến Thiến cho ta biết rốt cuộc tỷ muốn đấu lại với hắn là để vãn hồi danh dự hay sao?”

Lâm Thiến Thiến vẫn nghiêm giọng truyền âm:

“Không phải, ta muốn đấu lại chỉ vì muốn biết tại sao mình thua thôi, lần trước ta còn không hiểu vì sao mình thua. Đối với ta như thế đã là một sự sỉ nhục rồi, huống chi ta không chấp nhận hắn ta có trình độ kiếm đạo cao hơn cả mẹ nàng.”

Quay về đằng trước nàng nói lần thứ 1000:

“ Đấu với ta đi.”

Băng Thần lần này chịu không nổi rồi, trên đường ai cũng nhìn hắn ta chằm chằm, thật sự không biết mấy ngày sau sống sao. Tề Phiến quá mức xinh đẹp lại còn có loại khí chất khiến người ta gần gũi, Băng Thần lần đầu bực mình vì bản thân quá đào hoa.

“Ta muốn đấu nhưng ở xa thế này đi vào bí cảnh được không, đánh ở ngoài tu vi của ta thua nhiều thế thì quyết đấu có ý nghĩa gì.”

Tề Phiến cười nói:

“Không có gì phải lo lắng cả, tuy rằng không vào được bí cảnh của Vân Vũ Phái, điều đó không hề sai. Thế nhưng nơi này lại gần với phạm vi của Thủy Vũ Phái, ngọc thạch kích hoạt cổng bí cảnh ta mang vào không ít chút nào.”

Băng Thần gật đầu:

“Được rồi, hôm nay chúng ta đấu nhưng chỉ được một trận duy nhất thôi.”

Lâm Thiến Thiến nhíu mày đòi hỏi:

“Ba trận.”

Băng Thần thở dài:

“Ba thì ba, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian, nếu ta thắng thì chi phí trong ba ngày tới đều do hai vị bao hết.”

Tề Phiến bĩu môi:

“Ngươi có tính là nam nhân không thế, nói chuyện giống như kiểu mình thắng chắc.”

Năm phút sau

Lâm Thiến Thiến hoài nghi về cuộc đời, Tề Phiến thấy kiếm gác lên cổ thì chỉ biết há hốc mồm, quả thật nàng chẳng hiểu sao mình thua. Rõ ràng chỉ là hắn ta đưa kiếm lên nhìn rất chậm rãi nhưng hai nàng thậm chí không đưa kiếm lên đỡ, cũng không chém lại.

Ra khỏi bí cảnh các nàng ngồi bên vệ đường mãi không chịu đi, Băng Thần xì một tiếng:

“Hai người các vị rốt cuộc muốn gì nữa, ta cảm thấy mất mặt thay các người luôn, dù sao cũng là hai đại mỹ nhân sao lại như ăn mày thế này.”

Tề Phiến thở dài:

“Tâm mệt mỏi, người không muốn động, chẳng lẽ ngươi muốn quản bọn ta.”

Băng Thần ngồi xuống cạnh hai người:

“Không đấu thì hai người không chịu yên, đấu xong thì như hai con cá chết, rốt cuộc các ngươi muốn thế nào đây. Ta nói cho hai vị nghe chuyện này, có một sự thật là ngồi đây không giúp hai người thắng được ta đâu.

Không bằng đi tìm lấy một cái khách sạn nghỉ lại, sao đó chúng ta có thể từ từ nghĩ cách có được hay không. Nói đến thế mà hai vị vẫn không chịu đứng lên thì chỉ có một khả năng duy nhất ta có thể nghĩ tới.”

Tề Phiến vẫn ủ rũ:

“Ngươi nghĩ cái gì kệ ngươi.”

Băng Thần nheo mày:

“Chẳng lẽ các vị thật sự muốn ngồi ở đây để không tốn tiền, hai người như thế thì làm sao sau này có người tin tưởng tín dụng của quý vị.”

Tề Phiến liếc mắt:

“Ta đây lại thiếu chút tiền đó sao, ngay bây giờ ba chúng ta tới khách sạn tốt nhất tòa thành này. Ngươi cứ việc chi tiêu thoải mái còn việc trả tiền cứ để ta lo, bây giờ ngươi từ từ tìm đi, chừng nào thấy có chỗ vừa ý thì nói cho ta biết một tiếng. “

Băng Thần nhìn nàng ta một cái sau đó bỏ đi, hắn ta nhất định phải tìm được một nơi nào đó khiến các nàng lủng túi thật nặng. Một hai tiếng phiêu du trong thành thì cuối cùng Băng Thần mới tìm được một nơi phù hợp với chi tiêu của các nàng.

Khách sạn cao cấp tiền thuê một phòng đơn 2 vạn nguyên thạch một đêm, có phòng luyện đan riêng. Thậm chí còn có nơi chuyên dùng để luyện vũ kỹ nữa, mỗi phòng có thêm mật thất để người trong phòng có thể tu luyện thoải mái không lo có người quấy phá.

Băng Thần cũng chẳng cần luyện công làm gì, có công pháp đổi với hệ thống quá tốt rồi, vấn đề của hắn ta là số lượng vũ kỹ quá ít ỏi. Ở cấp bậc Vũ Thần thì đánh nhau không cần vũ kỹ quá nhiều, hắn có thể dùng vài chiêu để chiến thắng một cách dễ dàng.

Thậm chí chỉ với Tinh Không Chiến Kỹ dần được mở ra hắn có thể chiến thắng hết tất cả, thế nhưng vẫn không thể sử dụng quá nhiều. Lý do thì bởi vũ kỹ này quá mạnh, để người có mắt nhìn ra sẽ khiến họ nghĩ linh tinh như Lâm Thiến Thiến.

Đó là trường hợp tốt, còn nếu không may họ nổi lòng tham muốn chiếm lấy Tinh Không Chiến Kỹ thì Băng Thần phải làm sao. Lỡ để Siêu Thần cao thủ hay Viễn Cổ cao thủ để ý tới thì hắn ta không đời nào có thể chiến thắng được.

Khoảng cách như thế là quá xa xôi để có thể dùng bất cứ phương thức nào để bù lại, phải biết ở những đẳng cấp cao như thế này thì chỉ một tiểu cảnh giới đã là trời với biển rồi.

Băng Thần có thể dùng Tinh Không Chiến Kỹ để khiến bọn họ bị thương, thế nhưng sau đó chắc chắn hắn sẽ bị họ giết chết ngay lập tức. Muốn an toàn ngay lúc này thì hắn chỉ có một con đường là nhanh chóng tăng tu vi lên đến Siêu Thần Ngũ Trọng.

Với mức độ tu vi như thế thì trừ khi Viễn Cổ cảnh đỉnh phong đi ra nếu không ít nhất hắn có thể chạy giữ lấy mạng sống để tránh nhiệm vụ thất bại. Thời gian cần để tiến lên cấp thì khoảng ba năm nếu tu luyện bình thường, còn gặp cơ duyên thì không ai biết được.

Tuy tính khoảng thời gian lâu nhất nhưng bây giờ hắn đã gặp cơ duyên rồi, việc bái được Vương Phi chính là cơ duyên lớn nhất. Thực sự chỉ có duy nhất một cái đệ tử nên nàng đối xử với hắn ta rất tốt, mọi thứ đề lo lắng chu toàn.

Chưa kể ở bên cạnh nàng thì khi muốn đan dược cũng sẽ dễ dàng, lấy danh nghĩa học luyện đan còn có thể nhờ người khác kiếm hộ. Chính vì thế khi nghe thấy nàng bị hành hạ bởi thế chất đặc biệt hắn ta liền chủ động đề nghị giúp đỡ với tiền công rất nhỏ.

Cái tâm pháp kia thực sự vô cùng quý giá, nó chỉ còn thua giá trị của công pháp cấp Thứ Thần một chút thôi. Nói gì thì nói Băng Thần cũng là một người rất trọng tình trọng nghĩa, người ta giúp hắn trong lúc hắn khó khăn thì khi người gặp khó hắn chắc chắn sẽ giúp lại.