Thú Tu Thành Thần

Chương 1268: Ai Mới Là Sư Phụ



Vương Phi đi họp về liền tiến thẳng tới chỗ Băng Thần, đang trong tu luyện Băng Thần cũng tỉnh lại bởi hắn biết có chuyện nàng mới tìm mình. Bình thường thì nàng có vẻ hơi né tránh hắn bởi ở gần hắn thì nàng không chịu nổi hắn ta trêu chọc.

Nàng đi vào ngồi xuống gần hắn rồi khẽ giọng nói:

“Đi vào Tứ Thiên Bí Cảnh ngày đầu tiên đã gây sóng gió rồi, không nghĩ tới khả năng chiến đấu của ngươi lại toàn vẹn như thế. Khả năng luyện đan rất tốt, không hiểu tại sao ngươi lại đồng ý nhận ta làm sư phụ nữa, bái chưởng môn có phải tốt hơn không.”

Băng Thần đi lại kế bên nàng khẽ cười nói:

“Sư phụ chủ động chọn ta đấy chứ, ta thấy mấy cái trưởng lão khác dù có muốn chọn cũng không dám đâu. Bọn họ sợ phải nhai cát thay đan dược, hôm nay có chuyện gì đột nhiên ngài lại nói mấy cái này, có phải ai đó lại chọc đến ngài phải không.”

Vương Phi gật đầu kể lể, Băng Thần ngồi nghe không khỏi buồn cười, cô nàng này thật sự nghĩ sẽ dạy hắn cái gì khi nhận hắn ta về. Đầu tiên rõ ràng nhận hắn ta về để cho vui thôi, Băng Thần nghĩ có thể mình thể hiện ra quá ưu tú làm nàng chạnh lòng thì phải.

Hắn xoa đầu nàng khẽ giọng nói:

“Không có sư phụ ta đâu ra nhiều đan dược như thế để dùng, ai chê thì nàng cứ nói hắn trẻ tuổi lại giỏi như thế là nhờ đan dược của ta. Người kia chúng ta không trêu trọc vào được, lại còn là trưởng bối của bằng hữu thế nên ngài tức giận vô ích.”

Cầm cái tay đang đặt trên đầu mình hất ra Vương Phi bĩu môi:

“Không cho phép xoa đầu ta.”

Băng Thần kéo nàng vào lòng nắm lấy ngọn núi mềm mại đầy co dãn:

“Thế ta xoa thứ khác.”

Vương Phi cả người mềm nhũn không lấy ra sức phản kháng, lúc hắn tính hôn thì nàng vội nói:

“Ta hôm nay có chính sự.”

Băng Thần ngừng lại động tác của mình khẽ giọng:

“Có chuyện gì nữa?”

Nàng khẽ giọng nói:

“Hôm nay có hai chuyện ta cần nói cho ngươi biết, trước mắt thì vào giữa tháng sáu thì Tứ Thiên Bí Cảnh sẽ có một đại sự kiện. Bốn cái môn phái sẽ chiến đấu với nhau để tranh giành tài nguyên, đã thế còn không hề có liên minh nhất định.”

Băng Thần nhíu mày:

“Ngài nói rõ hơn một chút được không.”

Vương Phi chậm rãi giảng giải vẻ lần đại chiến này, thực ra cũng chẳng là gì, cơ bản gặp môn phái khác nhau liền đánh. Xác suất xảy ra nhiệm vụ gần như là 100%, các vùng đang có người thi thố sẽ xuất hiện kết giới không thể đột nhập.

Cuối ngày sẽ không bị đuổi ra mà toàn bộ thời gian còn lại trong tuần sẽ ở trong bí cảnh, thường thì sẽ dư ra 5 đến 6 ngày. Sau đó tổng kết sau đại chiến thì phần thưởng sẽ nhân bốn cho môn phái đứng đầu, giảm dần ba lần, hai lần, xếp chót thưởng sẽ giữ nguyên.

Nghe nàng nói Băng Thần ngạc nhiên:

“Số lượng đệ tử các môn phái chênh lệch lớn như thế, tính theo tổng điểm hình như chắc chắn thứ hạng cao sẽ dành cho Thuận Vũ Môn và Nghịch Vũ Môn rồi.”

Nàng gật đầu nhỏ giọng:

“Ngươi nói không sai, thế nhưng điểm sẽ tính theo thang điểm 10, đầu tiên tổng điểm tập thể 2 chiếm một phần nhỏ thôi. Cá nhân có màn thể hiện xuất sắc nhất 2 điểm, tổ đổi chiến xuất sắc nhất 2 điểm, đơn chiến xuất sắc nhất 2 điểm, kẻ thách thức thành công nhất 2 điểm.”

Tiếp đó nàng giảng giải cho hắn về tiêu chí của từng phần, ví dụ như cá nhân có màn thể hiện xuất sắc nhất giống như hắn hôm qua vậy. Tổ đội chiến xuất sắc thì cần có sự phối hợp chiến thuật đạt điểm càng cao càng tốt, giống như hắn hôm trước chỉ được 7 thôi.

Đơn chiến xuất sắc mà khi gặp được đối thủ cùng cấp thì kết liễu gọn gàng nhanh chóng ít tốn sức sẽ được bí cảnh đánh giá. Còn thách thức là phần thi thú vị nhất đối với bất cứ ai, mỗi người sẽ có cơ hội thách thức một tiền bối của môn phái khác.

Dù cho thất bại thì cũng có khả năng nhận được điểm nguyên khí, nếu chiến thắng sẽ nhận được một nửa điểm của tiền bối kia. Thế nhưng thường thì sẽ chênh nhau tới một đại cảnh giới thế nên không thể chiến thắng được.

Ít nhất cũng có thể được vài chục ngàn điểm thưởng thế nên ai cũng muốn liều một phen, cầm cự lâu một chút có thể được cả trăm ngàn điểm. Có thể nói trong suất quá trình gần như toàn bộ mọi người đều giữ lấy bài tẩy của mình để dành cho lúc đó.

Nhiệm vụ đội hay đơn thì thắng thua cũng không thể chắc cú thắng được, tỷ lệ nhận được nhiệm vụ thường rất nhỏ bé. Dù cho có được nhân lên nhiều lần đi chăng nữa thì cũng không có được hơn chục lần, thắng hết thì mới được nhiều.

Cái gì chắc chắn có thì vẫn tốt hơn, làm người tu luyện thì phải biết tính đường lợi nhất cho việc tu luyện. Bình thường phải liều mạng mới có được thành quả, trong tình huống an toàn lại có thành quả lớn như thế không phải là rất tốt hay sao.

Băng Thần nghe xong thì cũng cảm thấy mình cần phải lên kế hoạch một chút, tu vi của hắn thực sự còn quá thấp so với mặt bằng chung. Muốn tăng tu vi nhanh thì cũng không hề dễ dàng bởi với công pháp và thể chất hiện tại không thể ăn bừa đan dược được.

Theo cách tính toán của Băng Thần thì ít nhất hắn ta có thể tăng tới Vũ Thần lục trọng trước khi đến thời gian giữa tháng. Nhưng như thế thì vẫn quá mức nhỏ bé, thế nên thứ hắn ta cần thiết lúc này có lẽ là gia tăng kỹ xảo chiến đấu của mình với càng nhiều vũ kỹ càng tốt.

Vương Phi ngẩng đầu lên nhìn Băng Thần thì thấy hắn trầm tư:

“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì thế?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ta nghĩ tới sư phụ có thể dạy ta ít thứ.”

Vương Phi cười rạng rỡ:

“Thật sao?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thật đấy, bất cứ thứ gì liên quan đến Vân Vũ Phái ngài đều dạy hết cho ta, vũ kỹ của tất cả các loại vũ khí đều dạy hết. Hôm trước ngài dạy tiễn thuật cho ta cũng thực sự rất tốt, nói chung ngài còn phải dạy ta làm sao để có thể che mắt được mọi người.”

Vương Phi cảm thấy hai người giả rất giống rồi:

“Ta thấy đâu còn ai nghi ngờ nữa đâu.”

Băng Thần cười nói:

“Chẳng lẽ người ta không tin thì sẽ nói ra miệng hay sao, ngài cứ cứng đờ như vậy thử hỏi đối lại là ngài thì có tin hay không. Thử nghĩ xem hai người đã ngủ với nhau rồi vẫn còn ngại ngùng như thế thì quỷ mới tin được.

Ta nghe nói ngày xưa sư phụ quỷ thần thấy mặt đều phải lui bước, nắm giữ tâm trí của đối thủ khiến bọn họ muốn thắng cũng không được. Thế mà bây giờ bọn họ giả như thế ngài cũng không nhìn ra, bây giờ ta có chút nghi ngờ đấy.”

Vương Nghi bĩu môi:

“Vớ vẩn, chẳng qua trong mắt ta thì rất lâu rồi không cần để ý gì thế nên có chút chủ quan. Ta thấy dù cho có không tin nhưng cũng chẳng ai dám nói ra ngoài đâu.”

Băng Thần khẽ giọng cười nói:

“Ngài nói là phải giữ an toàn cho ta, bây giờ lại lật lọng rồi, không ngoan thì phải bị phạt.”

Giả không giống thì phải tập đến khi nào giống thì thôi, Vương Phi ngược lại rất ngoan, không chỉ chịu phối hợp mà nàng cũng thả lỏng rất nhiều. Chuyện luyện đan cũng được nàng gác qua một bên, thay vào đó nàng tập trung dạy Băng Thần vũ kỹ.

Hai người trao đổi phương thức tu luyện, Băng Thần còn dạy nàng làm sao để luyện đan nhanh hơn để tránh việc nàng ta gấp quá làm chuyện điên rồ. Hôm trước để ngăn không xảy ra thảm họa hắn đã phải chịu cảnh không đánh lại bị thương.

Nhưng Vương Phi với chuyện này quả thật vẫn có ý kiến:

“Rốt cuộc ta là sư phụ của ngươi hay ngươi mới là sư phụ thế, ta không học nữa.”

Băng Thần xoa đầu nàng khẽ giọng:

“Sư phụ ngoan nếu không ta ăn luôn ngươi đó.”

Nói xong liền kéo nàng vào lòng quả nhiên Vương Phi cả người mềm nhũn đến mức không thể nào cử động được.Tay của Băng Thần đã luồn vào trong áo của nàng tác oai tác quái, nàng lại không dám dùng sức phản khác bởi sợ làm bị thương hắn ta.

Đến mức này thì phải xuống nước nếu không hắn sẽ làm thật:

“Được rồi ta luyện tiếp nhưng có thể bớt một chút bài tập có được hay không?”

Băng Thần buông nàng ra chỉ vào đống dược liệu:

“Tới tối thì phải làm cho xong, lần trước có ta còn may nếu không có thì mấy vị sư tỷ đi đời nhà ma hết rồi. Huống chi tập cho quen cách khống hỏa ta dạy thì có thể luyện đan gấp ba lần, thời gian thì giảm còn một nửa.

Luyện xong thì một ngày luyện bằng sáu ngày, lúc đó sư phụ tha hồ rảnh rỗi thích làm cái gì thì có thể thoải mái để làm. Có làm thì mới có ăn, chịu tập luyện thì mới có ngày thành công chứ thiên tài cũng có hạn độ.”

Vương Phi liếc nhìn hắn:

“Còn ngươi thì sao?”

Băng Thần lo đọc một quyển sách dạy quyền pháp phất tay:

“Đừng tính ta vào thói thường kẻo sẽ tức chết đấy.”