Thú Tu Thành Thần

Chương 1294: Không Nghe Lời



Tư Mã Yên Nhiên trợn tròn mắt khẽ giọng hỏi:

“Ta tưởng chỉ có chín thức?”

Băng Thần lẩm bẩm:

“Tự sáng tạo thì sẽ có thêm thôi, phó chưởng môn im lặng một chút đợi mấy cái lỗ hổng không gian hình thành hết rồi chúng ta rời đi. Chúng được hình thành nhanh chóng nhưng cực kỳ bất ổn, chỉ vài phút nữa sẽ tự động đóng lại.”

Hai người im lặng được một chút thì Tư Mã Yên Nhiên hơi thở càng lúc càng chậm, Băng Thần nhanh chóng hiểu có chuyện gì. Một chiêu Họa Nhân Sinh đã biến ngàn dặm quanh đây trở thành một vùng chân không hoàn hoàn.

Tư Mã Yên Nhiên hiện tại chỉ là một nhân loại bình thường, nàng làm sao có thể thở trong chân không được. Băng Thần nhanh chóng nghĩ biện pháp, tay phải đang cầm kiếm khẽ vung nhẹ tác động lên mấy cái lỗ hổng không gian.

Bây giờ chỉ có thể cầu mong có một cái thông ra nơi có không khí, quả nhiên ông trời không tuyệt đường người. Từ một lỗ hổng không gian một luồng không khí mát lành tuôn ra, Băng Thần dùng nguyên lực dẫn chúng lại gần hắn.

Lúc này Tư Mã Yên Nhiên đã bất tỉnh rồi, cô nàng này không thở được cũng không mở miệng ra nói với hắn ta một tiếng. Tích lấy không khí trong người hắn ta mở miệng của nàng ra tiến hành hô hấp nhân tạo cho nàng ta.

Được vài hơi thì nàng ta ruốt cuộc tỉnh lại, Băng Thần dùng nguyên khí truyền âm cho nàng:

“Phó chưởng môn ráng chịu một chút, mấy lỗ hổng không gian sắp đóng lại hết rồi, chúng ta rời khỏi nơi này thì ngươi có thể thở thoải mái rồi.”

Nàng gật đầu im lặng chờ đợi, Băng Thần lâu lâu lại mớm cho nàng một ít không khí để nàng có thể duy trì nhịp thở của mình. Nửa tiếng sau thì không gian bình thường trở lại, Tư Mã Yên Nhiên rốt cuộc có thể thở thoải mái.

Băng Thần dồn hết tốc lực đưa nàng tới nơi trú ẩn an toàn, ở nơi này theo hắn ta đoán thì sẽ không bị để mặt một thời gian. Đặc biệt là sau khi dùng đại chiêu Họa Nhân Sinh thì trừ khi là yêu thú cấp Tái Tạo nếu không chẳng có con yêu thú nào liều mạng đến đây cả.

Ở trong một hang động đã được phong ấn ngoài cổng, ngoài Băng Thần và Tư Mã Yên Nhiên thì không có ai đi ra đi vào được. Yếu thú thì phải phát hiện ra được thì mới tính tiếp, nếu hai người nằm im ở đây thì chắc cũng sẽ chẳng có vấn đề gì cả.

Hắn biết rất nhanh thôi mình sẽ bất tỉnh liền lấy ra Vân Đan loại đan chuyên dùng sau khi sử dụng cấm kỹ của Vân Vũ Quyết. Uống thứ này vào thì thời gian hồi phục của hắn ta cũng sẽ chỉ còn nửa ngày, như thế thì khả năng sống sót của hai lần cao hơn.

Đang lúc này thì nhiệm vụ tới

Hộ Vệ

Độ khó: SSS

Miêu tả: Bảo vệ Tư Mã Yên Nhiên ra khỏi Táng Long Bí Cảnh.

Phạt: Nhiệm vụ chính tuyến thất bại.

Thưởng: Cấp độ + 15

Băng Thần nghe xong thì trợn mặt, hắn sắp bất tỉnh rồi thì bảo vệ nàng ta kiểu gì, đây là hấp diêm nhưng không cho phản kháng chắc. Hắn vội vàng nghĩ xem phải làm thế nào để nàng có thể tự sinh tồn trong nửa ngày hắn ta bất tỉnh.

Hắn ngồi xuống dặn dò:

“Hiện tại tính cả thời gian chúng ta bắt đầu bị cuốn vào trong bí cảnh thì khoảng thời gian một ngày chắc cũng đã qua gần hết. Thời gian phó chưởng môn có thể hoạt động chắc cũng gần tới rồi, ta tỉnh lại sẽ mất nửa ngày thể nên ngài đừng ra khỏi hang động.”

Tư Mã Yên Nhiên nhìn các vết thương trên người của hắn liền bảo:

“Ngươi chưa từng sử dụng cấm kỵ của Vân Vũ Quyết lần nào thế nên đương nhiên chưa biết tác dụng phụ của nó. Vết thương trên người của ngươi lúc đó sẽ nặng hơn ngươi nhìn thấy lúc này rất nhiều, tốt nhất là chuẩn bị đan dược chữa thương thì sẽ an toàn hơn.”

Băng Thần cảm thấy rất đúng lên lấy đan dược chữa thương ra, ngay lúc này thì phía trước hắn mọi thứ đều có vẻ mờ đi.

Toang

Lọ đan dược rơi xuống đất vỡ tan tành, từng viên đan dược lăn nhanh xuống các kẽ đá, Tư Mã Yên Nhiên trợn mắt cả ngươi căng thẳng. Đột nhiên cánh tay của nàng vươn ra chụp lấy viên đan dược đang lăn đến gần kẽ đá ngay bên cạnh.

Thế nhưng việc phản xạ của nàng cũng khiến tay kia vô ý thức cử động, Vân Đan trượt khỏi tay nàng rơi xuống kẽ đá. Nhờ sự nỗ lực nàng chộp được tận ba viên đan dược, loại đan dược chữa thương loại tốt do chính tay Vương Phi luyện nàng rất quen thuộc.

Nàng bĩu môi nói:

“Tỷ muội xin thì chẳng được, nam nhân xin thì cho cả bình, đúng là cái đồ mê trai.”

Đang lúc nàng lầm bầm thì chợt nhớ ra mình làm mất Vân Đan, nàng thở dài quay sang Băng Thần thì thấy dưới thân thể hắn ta máu loang lổ. Vết thương càng lúc nàng nặng, đan dược không uống ngay thì tính mạng của Băng Thần sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng đang tính cho hắn ta uống thì mới nhớ với tình trạng của hắn ta hiện tại thì con lâu mới nuột được. Trong hang động lại không hề có nước, nếu như thế thì hắn ta không thể nào nuốt xuống được thương thế cũng sẽ không lành lại.

Nàng nghĩ một chút liền thì thầm:

“Cứu ngươi quan trọng, đắc tội rồi.”

Bỏ đan dược vào miệng nhai nát ra sau đó nàng bóp miệng của hắn chậm rãi truyền qua. Hắn trước đó cho nàng không khí mà phi lễ, nàng lần này vì ổn định thương thế cho hắn mới môi chạm môi với hắn.

Sau đó thì nàng chỉ có thể đợi, qua khoảng ba tiếng thì nàng thấy thương thế của Băng Thần có hồi phục nhưng quá chậm. Ba viên đan dược tác dụng chỉ có ba giờ thôi, thân thể của Băng Thần đã thương nặng còn phải sử dụng thêm hai chiêu thức nữa.

Quá tải đến mức độ đó thì hắn ta thật sự không thể nào chịu đựng được, nàng bắt buộc phải có hành động gì đó. Nghĩ thật kỹ sau đó nàng ta quyết định lấy lại những viên đan dược đã vị rơi vào những kẽ đá, nhất là viên Vân Đan.

Nhìn vào kẽ đá nàng làm rơi viên vấn đan thì thấy khá là sâu, chắc chắn phải đến hơn hai mét có thừa. Nghĩ kỹ lại thì nàng đổi sang tìm những viên đan dược chữa thương, may thay chúng chỉ nằm cách mặt đất khoảng mấy cái găng tay.

Thế nhưng lấy được chúng thì sử dụng đôi tay là không thể nào, trong hang đá cũng không có gì để nàng có thể sử dụng được. Nàng đang nghĩ cách thì thấy thân thể Băng Thần run lên, từng trải qua nhiều lần bị thương nàng hiểu được những gì hắn phải trải qua.

Băng Thần đã liều mạng bảo vệ nàng, trước khi ngất đi còn quên mất cả việc bản thân đang bị thương. Đối với nàng hắn ta là một người tốt, nàng tin nếu vứt bỏ nàng thì hắn đã có thể chạy đến nơi an toàn rồi, đổi lại là nàng thì nàng sẽ bỏ hắn lại không chừng.

Nghĩ thật kỹ nàng quyết định không được để Băng Thần phải chịu đau đớn thêm nữa, dù cho có phải mạo hiểm đi ra bên ngoài nàng cũng phải liều. Cắn chặt môi nàng dũng cảm đi ra bên ngoài, trong đầu nghĩ tới thứ mình cần.

Làn mà nàng vào Tàng Thiên Bí Cảnh thì có một loại cây mọc hoang dại, nhựa cây khá dính nên có thể dùng để lấy đan dược. Bên ngoài nguy hiểm luôn rình rập thế nên trước khi bước ra khỏi kết giới bảo vệ thì nàng ta vô cùng cẩn thận kiểm tra lại.

Kết giới này từ trong nhìn ra ngoài thì không có vấn đề gì nhưng nếu nhìn từ ngoài vào trong thì lại không thể nào. Điều này càng làm nàng yên tâm hơn, cảm giác bên ngoài không có nguy hiểm nàng liền mò ra bên ngoài tim kiếm.

Băng Thần nếu tỉnh táo nhất định sẽ trách nàng không biết nghe lời, nữ nhân của Vân Vũ Phái cái gì cũng tốt nhưng quá cứng đầu. Phải biết bây giờ dù một con kiến trong Táng Thiên Bí Cảnh cũng có thể giết chết nàng ta một cách dễ dàng.

Tư Mã Yên Nhiên lặng lẽ đi ra ngoài, ánh mắt nàng tràn ngập cương quyết, từng bước chân đều nhẹ nhàng nhất có thể.

Đúng là nàng không nghe lời nhưng như thế này lại rất đáng yêu.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn hovancuong đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)