Đoàn xe vào tới trong thành sau một lúc suy nghĩ Mộng Phỉ quyết định trước về gia nghỉ ngơi sau đó mới mang tiểu hồ ly về cho Nhạc gia.Dù gì nàng cũng vô cùng mệt mỏi dù chuyến đi này chỉ tới kinh thành,thành phụ thuộc thế nhưng lại di chuyển hần như liên tục không ngừng nghỉ trong hai ngày.
Nói trắng ra ngoài thời gian đàm phán thì toàn bộ là di chuyển ở trên đường thận chí còn gặp phải chiến đấu với bầy sói. Mà nếu có tới đại tướng quân phủ thì chưa chắc gì Nhạc Thanh Thanh đã tỉnh giấc còn lão tướng quân cũng chưa từ triều về đến phủ sang bái kiến có vẻ hơi lỗ mãng.
Hai nàng đều là nữ nhân rất ưa sạch sẽ chính vì thế bản thân còn thấy khó chịu huống chi còn qua nhà người khác bái phỏng.Nếu để người ta nhận ra thì các nàng phải kiếm lỗ mà chui xuống thôi,huống chi các nàng đâu phải con cái nhà bình thường lên chuyện này càng cẩn trọng hơn bình thường.
Mà mọi người mệt mỏi ra rời hình dáng nàng cũng không muốn rời gia ngay nếu không sẽ có một số người phải đi theo mình.Hộ vệ của nàng bị thương trong trận chiến vừa rồi lên nghỉ ngơi xong đi không mất công họ lo lắng cho sức khỏe của mình.
Nàng còn có chút suy nghĩ biết đâu Nhạc Thanh Thanh có sủng vật mới tiểu hồ ly lại về tay mình thì sao.Với thưc lực của tiểu hồ ly thì mỗi lần đi giao thương sẽ có nhiều hơn cảm giác an toàn.Còn nếu tiểu hồ ly lớn lên thì thậm chí có thể chống đỡ một gia tộc ví như Yêu Hoàng thực lực chẳng hạn có thể bảo hộ một gia tộc 500 năm.
Mà đáng yêu như thế này sủng vật còn vô cùng thông linh dù không có thực lực ai cũng muốn có một con.Nhưng nàng cũng không dám giấu đi bởi vì dù sao nó cũng là sủng vật của người ta,còn là tiểu thư của đại tướng quân phủ quyền thế ngập trời.
Mộng Phỉ thở dài nhìn trong ngực tràn đầy tiếc nuối ánh mắt không muốn,tiểu hồ ly cũng cảm nhận được lòng của Mộng Phỉ hắn làm sát thủ nhiều năm như thế tâm lý người khác lắm bắt cũng khá rõ. Hắn rất không muốn về Nhạc gia ở lại bên Mộng Phỉ thế nhưng sao được khi nhiệm vụ bắt buộc.Hắn trong đầu hiện ra hình ảnh của Mai Hân khiến tâm tình của hắn bình phục lại lạnh nhạt như trước.Muốn tiêu sái thế nào cũng được nhưng đã có nhiệm vụ thì phải hoàn thành chỉ vần không vi phạm bản tâm cái gì hắn cũng có thể làm ra.
Mặt trời lên cao qua ngọn cây tiếng trống Đông Thăng lại vang lên chứng tỏ thời gian lên triều đã kết thúc các văn võ bá quan kết thúc mọi người đã chuẩn bị hồi phủ.Mộng Phỉ không hề muốn nhưng vẫn đứng lên sửa soạn lại kêu lên muội muội muốn nàng cùng qua phủ đại tướng quân dù sao Mộng Thư cũng qua chơi với Nhạc Thanh Thanh.
Tuy muội muội rất thân với Nhạc Thanh Thanh nhưng nàng vì đam mê thương nghiệp lên không quen thuộc cho lắm. Mà dù sao có người quen nói chuyện với nhau vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi hai chị em ra đến đại sảnh thì có một người đàn ông nhìn vô cùng có phong độ trung niên đi vào miệng còn luôn mồm giao phó cho người dưới.Khi nhìn thấy hai cô gái thì mỉm cười sau đó quay lại nói với kẻ dưới:"Cứ như thế ngươi lui xuống."
Kẻ này lập tức cung kính cúi người:"Lão gia hai vị tiểu thư ta xin cáo lui."Sau đó đi xa về phía ngoài phủ đệ Mộng gia."
Mộng Thiên hòa ái nhìn hai cô con gái nói:"Hai con muốn đi đâu đấy mới trở về sao không nghỉ ngơi cho tốt."Mộng Thư nhào tới ôm Mộng Thiên nói:"Cha ta nhớ ngươi lắm."
Mộng Thiên cũng biết con gái lần đầu chịu khổ lên xoa đầu nàng nhìn về phía Mộng Phỉ ánh mắt như biết nói.Dù sao khiên hai đứa con từ bé không có mẹ hắn lúc nào cũng áy náy lên rất chiếu ý hai đứa con của mình.
Mộng Phỉ hồi báo:"Ta và tiểu muội muốn qua đại tướng quân phủ."
Mộng Thiên nghe đến đại tướng quân phủ thì ngạc nhiên hỏi:"Mộng Phỉ con cũng qua ư?"
Hắn khá bất ngờ vì nếu chỉ có Mộng Thư qua nơi đó thì còn hợp lý còn Mộng Phỉ qua đó làm cái gì.Nàng đâu thân quen gì đối với tướng quân phủ không lẽ nàng bổng nhiên mở lòng vừa ý tam huynh đệ tướng quân phủ.Nghĩ lại vẫn là không thể nào bản thân hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ khi nghĩ đến chuyện thành gia của con gái mình.
Nàng nếu như người ta cô nương hay đi ra ngoài mua sắm hoặc qua học viện tu luyện cũng có thể.Nói chung ít nhất phải ra khỏi nhà thì mới chạm mặt nhiều người thì mới tìm được ý trung nhân của mình.Hắn cũng không biết bao nhiêu lâu ngoài làm ăn buôn bán con gái mình chưa ra khỏi nhà rồi.
Mông Thiên hối hận vô cùng khi nàng còn bé hắn sợ nàng không biết gì về về gia sản của gia đình lên cho nàng học một ít về thương nghiệp.Thế nhưng từ lúc tiếp súc với thương nghiệp nàng lại vô cùng đam mê tám tuổi học hết kiến thức 10 tuổi từ 100 lượng bạc tiêu vặt tích góp kinh doanh lấy được một cửa hàng trị giá trăm lần.Đến lúc nàng 14 tuổi thì đã chấp chưởng vị trí chưởng lão của gia tộc khi được các trưởng lão công nhận.
Có người từng không phục Mộng Thiên nhưng từ khi Mộng Phỉ tiếp quản thì không ai không nể.Nàng chấp chưởng chuyện làm ăn ngoài khu vực kinh thành 6 năm thì gia sản Mộng gia đã gấp 3 lần vươn lên thành tam đại thương hội chỉ thua Thánh Bảo Lâu và Vạn Đan Các hai con quái vật bao trùm đại lục.
Thậm chí gần như sánh ngang với tam đại gia tộc của Thanh Vân quốc là Quân gia,Nhạc gia,Mộ Dung gia.Mà nàng lại chẳng bao giờ xung đột với bọn họ lên gia tộc cứ thẳng tiến mà lên điều đó càng khiến mọi người nể phục trí tuệ của nàng.
Bản thân nàng đã là tứ đại mỹ nhân của Thanh Vân quốc nhưng đến giờ vẫn độc thân, chỉ lo đến làm ăn mà thôi. Trong khi hắn mải suy nghĩ thì từ trong áo nàng tiểu hồ ly chui ra cặp mắt nhìn đăm đăm hắn.
Tính danh: Mộng Thiên
Thực lực: Vũ Vương cửu trọng đỉnh phong
Huyết mạch: Không có
Đẳng cấp:12
Lực lượng:24000
Tốc độ:10000
Trí lực:29
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố:Thổ
Tuổi thọ:300
Danh hào:Nhân Vương (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Luyện thể cảnh 90% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Băng Thần nghĩ:"Đúng như ta nghĩ là mẹ của các nàng rồi."
Mộng Phỉ nhìn phụ thân mình rồi nói:"Tiểu hồ ly này của Nhạc Thanh Thanh ta muốn đưa nó lại cho Thanh Thanh.Mà cha tiểu hồ ly này vô cùng mạnh mẽ nó đã cứu mạng của cả thương đội.
Mộng Thiên nghi vấn cứu cả thương đội:"Cứu cả thương đội,hai cái Vũ Sinh làm cái gì.Mà đoạn đường đó thì có gì mà nguy hiểm nhỉ?"
Mộng Thiên:"Chuyện gì sảy ra."
Không đợi Mộng Phỉ nói Mộng Thư đã nhanh mồm phát biểu cái miệng nhỏ đáng yêu líu lo không ngừng nói:"Cha đừng nhìn nó nhỏ bé như thế mà khinh thường nó chỉ hơn hai mươi cái hô hấp no giết hơn 200 chỉ yêu thú tỷ tỷ còn cho người mang xác bọn chúng về chúng ta lại kiếm được một khoản."
Mộng Thiên không nói gì chỉ phát uy áp dồn vào tiểu hồ ly nhưng thấy nó chỉ liến mắt hắn một cái rồi không để ý nữa.
Hắn vỗ bàn nói:"Ta cùng hai con thăm lão tướng quân."Sau đó hăm hở lao ra bên ngoài căn dặn người hầu chuẩn bị kiệu sang Nhạc gia.
Mộng Thư thì bất ngờ còn Mộng Phỉ thì hiểu ý của cha nên chỉ cười mỉm nàng cũng hi vọng như thế.Hắn thậm chí lấy ra một bình tửu mà nhìn tấy nó khiến cho Mộng Phỉ và Mộng Thư vô cùng bất ngờ khi thấy cha mình mang ra bình rượu này.Đó là bảo bối của hắn là một trong số ít vò rượu hắn lấy được từ chỗ Thiên Hoa sơn.
Một năm suốt ra vài vò mà Mộng gia lại may mắn được người kia may mắn hứa hẹn toàn bộ rượu Thiên Hoa sơn nếu có bán tất cả sẽ qua ta Mộng gia bán ra ngoài.Thế nên Mộng gia mang thứ này đi làm quà tặng là hiểu sự ham muốn của Mộng Thiên với tiểu hồ ly.
Mộng Thiên như ôm thú cưng nhẹ nhành đặt vò rượu xuống bàn sau đó tự mình bọc vò rượu lại.Từng lớp từng lớp vô cùng tỷ mỷ cuối cùng là một cái hộp hình chữ nhật bên trong làm một lớp gia thú bao bọc.
Tiểu hồ ly nhìn một cái biết ngay đó là da của Bạch Vân Báo vì hắn đã từng giết một con còn lấy da nó khoác một đêm nên rất rõ.Mà giá trị của Bạnh Vân Báo gia lông không hề thấp thế mà chỉ dùng để bọc đồ thì có thể hiểu giá trị của thứ bên trong.Nhìn đã bọc cẩn thận vò rượu Mộng Thiên trong mắt đầy tiếc nuối nhưng vẫn ôm bình rượu này đi hắn không hề biết chuyến này mình thu được lợi ích như thế nào,liệu tiểu hồ ly có về tay hắn thế nhưng đã tặng quà cho Nhạc Thiên QUân đồ bình thường hằn còn không muốn mất mặt mang qua.