Thật lâu sau cả hai mới lưu luyến tách ra, Hương Thiên Ánh lúc này mới sợ hãi lui ra ngượng ngùng nhìn tứ phía, nhỡ có ai đó nhìn thấy thì xấu hổ chết, dù sao nàng cũng không thể như mấy cô nàng trẻ tuổi ở bên hắn không ngượng ngùng gì cả.
Băng Thần lại thích nhất cái vẻ ngượng ngùng của nàng, bình thường cách sống của nàng khiến người khác luôn có cảm giác thứ gì nàng cũng muốn tự chủ, điển hình của một nữ cường nhân, nếu không phải là cường nhân thì làm gì không qua Tân Sinh vẫn đạt Phong Đế.
Những nữ cường nhân luôn quyết đoán nghiêm túc khi hôn một cái còn ngượng ngùng thì còn gì thú vị hơn, Băng Thần sáng khoái cười nói:
"Thôi được rồi chúng ta về thôi đến giờ ăn tối rồi."
"Người nảy lúc nào cũng giống như một đứa con nít vậy, khi đắc ý thì thật đáng ghét nhưng khi hắn nghiêm túc suy nghĩ thì hành động cùng kết quả thì luôn tốt hơn nàng, có cảm giác như hắn sinh ra đặc biệt để chinh phục nàng vậy."
Trong khi hai người còn đang lo ăn cơm thì ở một nơi khác thảm kịch xảy ra, mấy người lúc nãy chôn trứng khi quay lại kiểm tra thì không thấy trứng đâu nữa, có lẽ như thế vẫn chưa là gì nếu như một con Phong Thánh cấp yêu thú Tam Mục Điển đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ.
Nó mỏ miệng ra dùng giọng không thể nghi vấn hỏi:
Thứ được chôn ở dưới đây đâu rồi?"
Người Phong Đế đội trưởng kia hốt hoảng có gắng bình tĩnh cung kính nói:
"Thưa ngài chính chúng ta cũng không biết, thứ này vốn chôn bên dưới những không biết đã bị ai đó đào đi từ khi nào, chúng ta cũng chỉ mới quay lại kiểm tra thôi."
Tam Mục Điểu nhìn hắn nói:
"Vậy có nghĩa là ngươi không biết."
Ngươi kia tuy sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói:
"Vâng "
Tam Mục Điểu tức giận sau đó nói:
"Thế thì các ngươi cũng không cần sống làm gì nữa, lũ vô dụng."
Người Phông Đế đội trưởng lập tức lên tiếng cầu xin:
"Mong ngài nể mặt Yêu Đế bỏ qua cho bọn ta."
Tam Mục Điểu nhìn bọn họ hài hước nói:
"Yêu Chủ tiền bối mặt ta tất nhiên phải cho thế nhưng các ngươi phạm lỗi lớn như thế kiều gì chả phải chết, thay vì chết vô ích thì giúp ta no bụng một ít có phải hơn không."
Sau đó chỉ còn tiếng la hét ngày càng nhỏ của đám người, Tam Mục Điểu sau đó cũng rời đi để lại một khoảng không vắng lặng. Băng Thân cùng Hương Thiên Ánh đã thống nhất không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Đã có thể chôn giết mầm họa là trái trứng kia thì lên im lặng thì hơn, không lên vì bất cứ lý do nào ma nhấc lên gió tanh mưa máu làm gì, còn trái trứng thì do Băng Thần giữ lấy.
Một đêm không có gì, Băng Thần sau khi cùng ba cô gái điên đảo thì vui vẻ bước lại vào trong Tân Sinh chiến đấu, hôm nay cũng như hôm qua hắn phải tiếp tục tìm cách đi qua Hoang Tưởng Đầm Lầy.
Băng Thần đi nửa ngày tới tận khi trời sáng hẳn thì mới dừng lại, hắn muốn chuyển trang vị cho những người trong bang hội, do quá dư trang bị thế nên ngoài trang bị Kim Cương được hắn giữ lại thì trang bị Bạch Kim liền mỗi người nguyên một sáo trang.
Đoàn Dự trước đó đang buồn rầu thầm nghĩ:
"Đội trưởng làm gì mà không đánh quái để mình hưởng kinh nghiệm với, không lẽ hội trưởng bị giết rớt cấp."
Hắn mở bảng xếp hạng cấp độ ra
1. Băng Thần - Nữ Nhi Hồng (Cấp 31)
2. Elise - Roma (Cấp 29)
3. Huy Vũ - Thần Lâm (Cấp 29)
4.Vũ Mộng - Vũ Mộng ( Cấp 28)
5.Hoài Vũ - Thiên Không (Cấp 25)
...........
Mười vị trí đầu thì chỉ có Huy Vũ leo thêm một cấp còn những người khác đều sững lại, Vũ Mộng thì không hiểu làm sao trong nửa ngày lên cấp 28.Khi hắn còn đang suy nghĩ thì Yến tỷ vỗ vai hắn ta nói:
"Đoàn Dự tập trung lại xông lên trước đi chứ."
Đoàn Dự gật đầu sau đó lao lên, nhưng khi hắn ta lao lên được một nửa thì có tin nhắn cùng đính kèm của Băng Thần, hắn thấy thế vội vàng mở ra.
"Bạch Kim sáo trang "
Hắn hô to sau đó cảm thấy mình đầy sức lực lao lên nhanh chóng giết chết con quái vật, mấy cô nàng đang không biết hắn nổi cơn điên gì thì hắn đổi hết trang bị trên người.
"Ánh sáng chói lóa,của trang bị Bạch Kim làm cho mù cả mắt."
Các nàng còn chưa kịp khen thì ở đằng sau lại cố tiếng nói quen thuộc vang lên:
"Đoàn Dự xem trang bị Bạch Kim này chắc ngươi chưa bao giờ thấy đâu nhỉ."
Đoàn Dự quay lại đằng sau nhìn ba người hỏi:
"Các ngươi vừa rồi nói cái gì ý nhỉ?"
Tứ trưởng lão nhìn trang bị Bạch Kim toàn thân Đoàn Dự thì há hốc mồm sau đó xấu hổ nói:
"Không có gì, chỉ là ngày hôm nay trời quá đẹp mà thôi, chúc ngươi một ngày vui vẻ."
Sau đó ba người quay đầu chạy mất tăm, trong lòng thầm nhủ:
"Mẹ kiếp tên này rốt cuộc làm sao mà có nhiều trang bị Bạch Kim như thế chẳng lẽ Nữ Nhi Hồng dự đồ đến như thế."
Mấy cô nàng ở cùng hắn thì ánh mắt sáng rực nói:
"Trang bị đâu ra thế Đoàn Dự."
Đoàn Dự bĩu môi nói:
"Tất nhiên là Băng Thần đội trưởng đưa ta, dù sao ta cũng là một phần tính mạng của hắn, nếu chỉ số ta càng cao thì không phải đội trưởng sống càng khỏe hay sao."
Mấy cô gái gất đầu nhìn nhau, sau đó họ lại nhớ đến sáo trang hắn mặc trên người trước đó nhưng không tiện mở miệng, khi họ còn đang suy nghĩ làm sao để moi ra thì đã thấy Vân muội được Đoàn Dự trang bị cho đầy đủ từ đầu đến chân.
Bởi Băng Thần đâu chỉ gửi mỗi trang bị Bạch Kim, vì để trống hành trang, trang bị Hoàng Kim hắn cũng phải phân lô đi gửi.