Thú Tu Thành Thần

Chương 29: Tam đại tình si Thanh Vân quốc



Ai dám nói đế vương là lãnh huyết vô tình thực ra ai lại chẳng có tình cảm. Người ai cũng như chiếc gương sao chép mọi thứ từ người khác.

Một người không có khả năng chả nhờ ai mà lớn lên đứa trẻ học hỏi từ người lớn và từ xã hội xung quanh.

Như một tờ giấy trắng cần người vẽ vào đấy còn vẽ cái gì thì đứa trẻ sẽ theo xu hướng mà phát triển. Xã hội là thứ ảnh hưởng lớn nhất đến một người nào đó.

Xã hội giống như một ngôi trường vậy, ở đó không có các vị "giáo sư gây mê "nhàm chán. Đường đời cho mỗi con người một hướng đi mà nó nặn ra khiến cuộc sống có tốt có xấu.

Bản thân Băng Thần thì không tin vào đạo đức bởi vì kẻ xấu hắn gặp quá nhiều. Chính vì thế mà mỗi lần xử lý một kẻ nào đó Băng Thân đều cảm thấy họ có tội.

Giống như lúc giết gia quyến của đám tham gia buôn ma túy cũng có lý do mà hắn ta cảm thấy hợp lý. Câu nói của hắn khiến bọn họ chết không nhắm mắt nhưng Băng Thần cảm thấy đúng.

Như vợ ccủa kẻ bị hắn cho nổ một đống bình ga chết không toàn thây cũng vậy. Nàng là một đại thiện nhân bỏ ra của cải giúp đỡ kẻ nghèo khó.

Hồ sơ hắn tìm hiểu về nàng cho thấy nàng từ bé đến lớn đều trong sạch tốt đẹp vô cùng. Hay con cái của họ cũng vậy có tốt có xấu nhưng kết quả đều là chết không toàn thây.

Kẻ đại cuối cùng cũng giàu có quyết định tặng toàn bộ tài sản cho tổ chức từ thiện. Nhưng hắn vẫn chết cả khi thú tội vào giam,gia quyến cũng đi theo hắn chuyển hộ khẩu thường trú xuống đất.

Băng Thần vô cùng tàn nhẫn chụp hình đưa cho hắn xem, tuy nhiên kẻ này không giữ được bình tĩnh. Hắn ta gào thét vào mặt Băng Thần:"Người đã chết không thể sống lại ta cũng phải trả giá rất nhiều tại sao không buông tha ta. "

Nước mắt rơi ướt áo tù trong mắt tràn ngập phẫn hận nói:"Ta đã chịu án mười năm tù giam gia đình cô bé cũng đã tha thứ ta ngươi tại sao lại còn phải làm như thế? "

Băng Thần nhàn nhạt nói:"Nàng đã chết các người có quyền được sống? Mà dù cho cả thế giới đều tha thứ cho ngươi ta vẫn không thể. Biết tại sao không? "

Tự trả lời với vẻ mặt đau thương thế nhưng ánh mắt đầy lãnh quang nói:"Vì ngươi một phát đạn mà từ hôm ấy ta đã không còn là một con người."

Một thanh đoản kiếm xuyên thấu qua cổ kẻ kia kết thúc một đoạn ân oán. Chính xã hội đã đưa Băng Thần đến con như thế,chính nó đã tạo lên một ác quỷ.

Rất nhiều lần Băng Thần tự niệm nếu ngày đó cảnh sát bắt ngay được bọn người đó, nếu bản thân không vào con hẻm mình sẽ thế nào.

Thanh Phong thì may mắn hơn nhiều tuy sinh trong gia đình đế vương nhưng thái thượng hoàng chỉ chuyên tâm tu luyện lên chỉ có mình hắn nối dõi.

Thuận lợi lên ngôi có Nhạc gia chống đỡ hắn nhẹ nhàng điều khiển quốc gia. Về chuyện tình cảm không ai không hâm mộ.



Thái tử Thanh Phong khi ấy trốn vào rừng muốn thể hiện bản lĩnh của mình nhưng không may gặp phải mạnh mẽ Yêu thú.Tưởng mình chết chắc rồi thì có người tới cứu nàng là Tần Hương đi theo gia vệ.

Lúc đầu còn tưởng nàng và mọi người sẽ nhận ra mình nhưng không chả ai nhận ra Thanh Phong cả bởi vì tóc tai rối bời quần áo sắp nát như tương.Thường thường chả ai sẽ mang một kẻ sắp chết về nhà nhưng Tần Hương lại mang hắn về thời gian trôi qua gần 3 tháng mặc kẹ mọi người khắp nơi tìm hắn.Nhưng hắn mỗi ngày ngắm nhìn tâm tình với Tần Hương lên không biết đã yêu nàng từ bao giờ.

Đến khi Tần Vinh về nhà nhìn thấy hắn thì quỳ xuống lúc này mọi người mới tá hỏa hóa ra kẻ này là thái tử mất tích.Tần Hương giận vì hắn lừa nàng bấy lâu nay,hắn tuy là thái tử nhưng vô phương mất ăn mất ngủ bao nhiêu ngày.Sau đó hắn đăng ngôi vua nhưng cũng không có nạp thêm phi tần mà suốt ngày loang quanh bên Tần Hương.

Hơn hai mươi năm hắn cuối cùng cũng thành công,Tần Hương đồng ý làm hoàng hậu khi ấy hắn ân xá cho tội phạm khắp quốc gia để tỏ niềm vui của mình.Sau vài năm thì hai người có công chúa Thanh Nhàn,cứ tưởng đó sẽ là một câu truyện cổ tích thế nhưng bất ngờ ập đến nàng bất tỉnh.

Nhưng bây giờ nàng đã thức tỉnh trở lại tuy nhiên Thanh Phong cũng không thể trở lại làm một vị quân vương hiền từ như xưa nữa rồi.

Lúc này Nhạc lão gia tử cũng tới cười nói:"Chúc mừng hoàng thượng cuối cùng hoàng hậu cũng đã thức tỉnh sau bao nhiêu năm mong đợi."

Hoàng đế cười nói:"Nhờ phúc của tiểu hồ ly hắn đúng là quá thần kỳ,ta chỉ nghĩ nó có thể giúp nàng duy trì nhưng tiểu tử này lại chữa khỏi mà còn tìm ra loại độc nữa."

Sắc mặt của Nhạc Thiên Quân trầm xuống:"Đã xác định dược loại độc t hì chắc ngươi cũng đã xác định được là ai hạ độc hoàng hậu."

Hoàng đế cũng cười gằn nói bốn chữ:"Bạch Hạc Sơn Trang "

Nhạc Thiên Quân nói:"Thật giỏi một cái Bạch Hạc sơn trang tưởng ỷ vào luyện đan sư công hội là muốn làm gì cũng được họ không nhớ là Luyện đan các không phải chỉ có mỗi mội cái ngũ phẩm đan sư.Vả lại họ dám can thiệp vào chuyện của hoàng thất sao ta không tin có người dám phá quy củ.

Nhạc Thiên Quân lại cười nói:"Chuyện này phải tính cả vốn lẫn lời nhưng bây giờ tam đại si tình Thanh Vân lại thiếu đi một người rồi."

Hoàng đế cười ngượng ngùng dù sao ngày đó hắn khóc một trận chính là lão gia tử an ủi hắn mà khi đó hắn đã 50 lại vẫn trước mặt người khác khóc.Nhắc lại mặt hắn còn nóng lên rần rần nhưng nghĩ lại ngày xưa còn bé bị cha mình giao cho Nhạc lão dạy dỗ bị đòn vào mông bao nhiêu lần thì chả cảm thấy gì nữa cả.

Dù sao hắn cũng thoát khỏi cái danh tam đại si tình là tốt rồi chỉ cần hoàng hậu ở bên cuộc sống của hắn như là cây xanh dưới ánh dương.Nghĩ đến tháng ngày phía trước thì vị hoàng đế không khỏi nở nụ cười bỏ lại lão tướng quân sải bước đến cung hoàng hậu.

Lão tướng quân hiền từ nhìn Thanh Phong nhìn hắn lớn lên bản thân cũng coi hắn nhưccon mình nhìn thấy hắn hạnh phúc. Cũng như nhìn con mình hạnh phúc, thu hồi ánh mắt khẽ nhắm rồi quay mặt sang hướng khác. Nhưng không còn chút nào chỉ có sát khí tràn ngập.

Lãnh mang hướng tới ngàn dặm xa xôi Bạch Hạc sơn trang.Trong một tòa nhà to lớn một người trung niên bỗng nhiên cảm thấy cả sống lưng lạnh lẽo.

Hắn ta nhìn khắp xung quanh thần thức cẩn thận cảm nhận nhưng không cảm thấy sự có mặt của ai hết thì mới thôi.

Một lúc sau thì hắn mới bình tĩnh lại nghĩ rằng mình sợ bóng sợ gió mà thôi. Từ ngày hắn ta có dã tâm leo lên chức hoàng đế thì lúc nào cũng thấy sợ hãi.

Nhất là khi dùng Tàn mệnh độc dược đầu độc hoàng hậu thì càng thêm sợ hãi và nghĩ ngợi nhiều. Nhưng hắn không thể không làm như thế bởi vì hắn muốn từ đại thiện nhân thu phục lòng dân.

Chỉ cần có lòng dân thì khi phản lại hoàng triều sẽ bớt người nói sau lưng, sẽ vững vàng hơn. Nhưng hoàng hậu lại làm việc thiện quá nhiều khiến cho các việc hắn làm chẳng mấy người biết đến.

Lẽn hắn hạ độc hoàng hậu để có thể vững vàng danh tiếng của mình trong lòng dân. Lại không để nàng chết khiến hoàng thất dùng danh nghĩa nàng để mua danh chuộc tiếng.

Thậm chí hắn còn phái con trai của mình là Bạch Lâm đi ám sát Nhạc Thanh Thanh lại để cho kẻ khác sống. Khi đó Nhạc gia sẽ nghi ngờ chen ép các gia tộc khác rồi hắn ta sẽ có thể suy yếu cả hai.

Nhạc Thanh hai nhà suy yếu khi đó đến lúc Bạch gia lên tiếng dùng tích lũy thế lực, danh tiếng,lực lượng để lắm lấy quyền hành rồi từ từ. Hắn Bạch gia sẽ chậm rãi thôn phệ Thanh Phong còn hắn dù không là hoàng đế thì cũng là thái thượng hoàng.

Mặc kệ kẻ kia và lão tướng quân tính toán như thế nào hắn đều chỉ muốn bồi hoàng hậu nhiều hơn một chút. Đã hơn mười năm,biết bao điều chất chứa trong lòng không thể nói giờ đây hắn muốn nói hết.

Nhưng khi tới nơi từ đã nhìn thấy công chúa và hoàng hậu hai mẹ con chưa nói chuyện xong thì đành lơ lửng ở ngoài. Dù sao hắn không muốn mình sốt sắng của mình bị người khác nhìn thì thấy kể cả con gái của mình.

Nghe công chúa nói bao điều đổi thay của Thanh Vân và chính bản thân nàng nữa. Nói rằng nàng nhớ mẹ như thế nào mong mẹ tỉnh lại đến nhường nào.

Sau đó hơn một canh giờ vẫn chưa ngừng lại hắn càng ngày càng sốt ruột vô cùng. Nhưng may sao nhờ có mấy vị cô nàng kia lên nàng không ở lại suất đêm được kẻo làm hỏng tính của cha mình.

Bản thân đành phải lùi đển gặp các nàng về bởi vì chẳng thể để lọt được sự quan sát.

Hoàng hậu Tần Hương chỉ nói hai câu:"Tam đại tình si huynh không làm ta thất vọng."

Nghe được hoàng hậu nói như thế này, lòng hắn lại đau đớn vô cùng. Hơn mười mấy năm mang danh là chuỗi ngày bất lực nhìn nàng hôn mê không tỉnh.

Cũng là chuỗi ngày con gái của hắn ta tuổi thơ không có mẹ chăm sóc. Thanh Phong nghẹn ngào nói:"Hương muội là ta vô dụng chỉ cóthể nnhìn ngươi chịu khổ. Ta nhớ ngươi nhiều lắm. "

Tần Hương xuống giường đi đến trước mặt Thanh Phong nhẹ giọng nói:"Không sao rồi. "

Thời gian như ngừng lại quay trở về khi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Hắn đang bối rối bất lực thì nàng đến nắm tay hắn nói nhẹ nhàng:"Không sao rồi. "

Hắn ôm chặt lấy nàng mặt tựa sau lưng nước mắt rơi đầy. Hắn nhớ rồi trước mặt nàng hắn chưa bao giờ là hoàng đế chỉ là một người chồng nàng yêu thương.

Trước nàng hắn rơi nước mắt vì nàng hắn chờ đợi đợi một thập kỷ chỉ vì mong chờ một cái ôm. Tần Hương cũng khóc nàng biết nỗi đau của hắn, làm hoàng đế lại không cứu được vợ mình.

Cái danh kia chỉ như lưỡi dao mỗi lần nghe như cứa vào tim hắn một lần.