Thú Tu Thành Thần

Chương 9: Dị biến Thanh Lang đàn sói



Tiểu hồ ly không biết có người muốn tính toán sửa trị mình nếu không cô gái nhỏ này biết tay với hắn.Hắn giờ cảm thấy vô cùng mệt chỉ muốn nghỉ ngơi mà nơi hắn nghỉ ngơi thơm ngát như thế này thì cảm giác vô lực lại tràn về.

Suốt từ sáng đến giờ lo lắng,sốt sắng tràn ngập tâm chuyên liên quan đến Mai Hân khiến tâm trí hắn không thể trầm tĩnh cho được. Thế nên mới gây ra tâm thần suy kiệt làm cả cơ thể mệt mỏi như thế này còn nếu không thì sẽ chẳng đến mức này.

Mộng Phỉ hỏi Mộng Thư:"Tiểu muội ngươi biết nó ư?"

Mộng Thư cũng trả lời:"Nó là sủng vật của Thanh Thanh tỷ không biết làm sao lại ở ngoài này,vài ngày trước khi đi ta còn thấy nó ở bên cạnh tỷ ấy mà."

Mộng Phỉ hỏi lại:"Nhạc Thanh Thanh cháu gái của lão tướng quân Nhạc Thiên Quân ư nếu thế chắc là nó mải chơi bị lac rồi.Chúng ta chở về rồi giao trả nó cho nàng chắc nàng cũng đang suốt ruột tìm nó lắm."

Mộng Thư nói:"Đúng trước khi trời tối vào thành rồi ta qua nhà Thanh Thanh tỷ nghỉ lại một đêm."

Mộng Phỉ lắc đầu muội muội mình vẫn còn ham chơi vô cùng mới rời xa mấy ngày thôi mà đã như thế rồi.Thế mà phụ thân còn muốn nàng học thương nghiệp thì vô cùng khó, có lẽ cha mình quá lo lắng không cần thiết rồi.

Hai tay ôm tiểu hồ ly nàng không thể giữ được dây cương lên nói với muội muội:"Ngươi ôm nó cho ta,ta không điều khiển được ngựa."Dù sao nàng ngồi trên ngựa số lần cũng hạn chế vô cùng.Chính vì thế việc điều khiển một tay đơn giản với người khác nhưng quá khó đối với nàng,tạm thời nàng chưa làm được điều này.

Mộng Thư cũng đưa tay ra nói:"Tiểu Nhị ngoan lại đây ta ôm một cái nào."Nhưng trả lại cho nàng là một cái nhìn mang hàm nghĩa ngươi cứ nằm mơ đi giờ này mới hoàng hôn thôi chưa tối sao đã nằm mơ rồi.

Thấy tiểu hồ ly từ chối muội muội mà bám lấy mình Mộng Phỉ cũng rất bất ngờ vì lần đầu gặp mặt mà nó đã thân thiết như thế này rồi.Mộng Thư nói ngay:"Nó không chịu đâu y như lúc gặp công chúa Thanh Nhàn vậy mặc kệ cả Thanh Thanh tỷ huống chi là ta."Mộng Phỉ thầm nghĩ tiểu hồ ly ánh mắt thật là tốt vô cùng biết như thế nào là đẹp chỉ cân như thế là biết mức độ thông linh của nó rồi.

Bởi vì không thể vừa ôm tiểu hồ ly vừa giữ dây cương lên nàng cầm láy nó nhét vào trước ngực bên trong quần áo.Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng bụng của ai đó đang biểu tình lên nàng quay sang tiểu muội hỏi:"Sáng nay mấy cái bánh muội đã ăn hết chưa đưa ta nào?"

Mộng Thư nói:"Còn nhiều lắm tỷ đói sao?"

Vừa nói nang mang ra mấy cái bánh đưa cho tỷ tỷ một túi bánh treo trên hông ngựa đưa cho nàng.Mộng Thư thật sự không thích loại bánh này cho lắm nhưng đi xa hiếu kỳ nên mới cho người đi mua.Mới ăn được một cái nàng đã không ăn nữa,nó không hợp khẩu vị của nàng.

Mộng Phỉ cười nói:"Không tiểu hồ ly có vẻ rất đói cho nên ta cho nó ăn."

Mộng Thư thầm nghĩ:"Tỷ tỷ cho con thối hồ ly đó ăn làm gì mắt mù như thế ăn chỉ phí cơm."Bị một con hồ ly không để ý làm sao có thể cho nó sắc mặt tốt được cơ chứ nàng còn muốn cho Thanh Thanh tỷ trừng trị nó cơ mà.Nhưng nghĩ đến nó phải chịu khổ ngoài này vài ngày thì thôi nhưng không thể tỏ ra cái gì nếu không mặt nóng úp mông lạnh.

Nhưng nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài chỉ thầm bĩu môi hung hăng nhìn tiểu hồ ly đang vui vẻ trong lồng ngực của tỷ tỷ.Nhưng có vẻ nàng làm sao trừng cũng chẳng ảnh hưởng đến tiểu hồ ly cho lắm hắn chỉ muốn nghỉ ngơi và ăn uống mà thôi.

Bây giờ tiểu hồ ly quá hạnh phúc lồng ngực mỹ nhân ở Trái Đất là xử nam qua dị giới đã gặp ngay phúc phận này. Nếu nam nhân trong thành ma thấy cảnh này sẽ ghen tỵ chết đi sống lại chỉ cần được nhìn thấy mỹ nhân đã vô cùng hạnh phúc.Đây tiểu hồ ly nhưng lại được nằm trong ngực mỹ nhân cách lớp lông nhưng hắn vẫn cảm nhận được làn da mềm mại.

Sau đó lại được nghe được nàng muốn cho mình ăn bị đói từ sáng tiểu hồ ly dùng ánh mắt cảm kích nhìn nàng. Trong tâm thầm nghĩ rằng:"Ngươi là của ta ai dám giành dù dùng thủ đoạn gì cũng khiến phải khiến bọn chúng lui bước.Còn nếu chấp mê bất ngộ xuống Diêm Vương điện điểm danh hết không có ngoại lệ."



Mộng Phỉ không biết chỉ một hành động nhỏ khiến tiểu hồ ly nhắm chắc mình tự ý quy hoạch mình là của hắn.Mà cũng chỉ một ý nghĩ đã khiến biết bao nhiêu sóng gió về sau tất nhiên nhưng chuyên đó lúc này nàng không thể biết được.

Mộng Phỉ cầm lấy một chiếc bánh hình tam giác đưa cho tiểu hồ ly đang đói bụng lại bánh khá ngon lên Băng Thần ăn rất nhanh chóng chiếc bánh này giòn lại béo cảm giác căn vào miệng nghe thấy tiếng bánh vỡ là cảm thấy thoải mái rồi. Khác hẳn với Mộng Thư chỉ thích ăn những thứ mềm mại,thấy ngon miệng hắn ngẩng đầu lên nhìn Mộng Phỉ với ánh mắt ai cũng hiểu lại một chiếc bánh nhanh chóng lối đuôi nhau dời vào dạ dày của tiểu hồ ly.

Sau khi ăn no thì đoàn xe chỉ cách kinh thành chỉ có 3 dặm hơn một chút mặt trời sắp lặn xuống núi nhưng với tốc độ này chắc chắn sẽ vào kịp trước khi đóng cổng thành. Mọi người không quá vọi vàng mà thưởng thức cảnh hoàng hôn đang buông xuống cánh rừng thật sư rất đẹp.Thế nhưng một tiếng ngựa hí vang trước đoàn người đã suất hiện một đàn sói mà nhìn từ xa thôi cũng thấy nổi hết cả da gà.

Từng con từng con suốt hiện trước mặt thương đội như là dàn binh trong chiến trận con mắt chúng hiện lên vẻ điên cuồng.Nhìn chùng như là một đám bị đói ăn rất lâu ngày rồi quan sát đám người ma chùng đã rỏ cả rãi ra nhìn rất kinh tởm.

Bọn chúng rất đông phải đến gần trăm chỉ sói lông xanh mướt đây đích thị là Thanh Lang rồi hai chị em Mộng gia vô cùng lo lắng.Bởi vì chuyến này chỉ đi cách kinh thành một tòa thành mà thôi. Vả lại nguy hiểm chỉ có Hoàng Kim Hổ một cái Yêu Vương hậu kỳ nhưng nó cũng đã hiệp ước với nhân loại rằng sẽ không tự tiên tấn công nhân loại chỉ phản kháng khi bị tấn công.Nhà vua cũng ban lệnh thế nào cũng không được giết Hoàng Kim Hổ nhiều lắm chỉ thu làm tọa ky.

Hơn nữa trong quá trình thu phục chỉ có Vương giai được tham gia Hoàng giai cường giả không được tham gia nếu Vương giai cường giả thu phục không được mà chết thì không được trả thù. Hoàng Kim Hổ thì sẽ trấn áp không cho yêu thú tấn công người còn ban đêm thì nó mặc kệ.

Thế nên ban đêm có lệnh giới nghiêm cổng thành không thể mở ra vì bất cứ lý do gì trừ khi có khẩu dụ của Hoàng đế.Từng có trường hợp Yếu thú lẻn vào thành tàn sát rất nhiều thường dân gây xôn xao dư luận suốt một thời gian dài lên sác luật này đã được ban ra.Từ đó trở đi đã gần trăm năm chưa có vụ việc nào xảy Yêu thí không còn tấn công con người nữa mọi người rất yên tâm về tuyến đường này.

Chính vì thế rất nhiều năm rồi tuyến đường nay vô cùng an toàn mà lại chẳng có ai ở ngoài thành vào ban đêm cả nếu có ở lại bị Yêu thú tấn công thì cũng không được báo quan vì không sử lý.Thế lên hôm nay đi theo cường giả chỉ có hai cái Vũ Sĩ tầng hai và một vị tầng ba. Bản thân Mộng gia tỷ muội mới chỉ 16 tuổi và 21 tuổi do gia đình có điều kiện lên đã tới luyện thể tầng 9 và tầng 6.

Mà bầy sói là yêu thú bầy đàn buổi tối chúng no vây công Bạch Vân Báo,Lang Vương đã xong đời nên bầy sói linh trí thấp thiếu kẻ cầm đầu mới làm ra chuyện liều lĩnh như thế này.Chúng thương tổn khá nhiều nên nghĩ săn được đám con mồi này thì sẽ ổn định được huống chi Hoàng KIm Hổ không thể ra bảo hộ đám người này.

Còn về phần Hoàng Kim Hổ đâu thì không ai biết nhưng nếu có người biết trận chiến của nó và vị Vũ Vương kia thì hẳn sẽ hiểu ra nó hẳn là đột phá. Nhưng tất nhiên là biết như Băng Thần cũng chả nói được huống chi hắn sao biết Hoàng Kim Hổ bảo kê con đường này.Cấp tốc ổn định tâm thần của mình hắn muốn biết các chỉ số của mình sau khi huyết mạch thức tỉnh như thế nào có câu "biết người biết ta trăm trận trăm thắng".

Con sói gào lên một tiếng một đám xông đi lên khí thế rất là hùn hổ như đã ăn chắc đám người này rồi.Đoàn xe cũng chia ra phòng thủ thế lên mặc dù yếu hơn nhiều nhưng cũng vẫn còn cầm cự được thương vong chưa suốt hiện.

Dù đàn sói phần lớn không mạnh băng mình nhưng so về số lượng lại quá đông đám người của đoàn xe sẽ không thể nào chịu nổi.Thế nhưng hắn tất nhiên sẽ không xông tàn vào chiên cuộc mà phải tính toán rõ ràng trước để tránh thương tổn chính mình.

Nhờ tính cách này mà hắn khi làm sát thủ phần lớn là hắn giết người khi đối phương còn chưa kịp phản ứng huống chi làm hắn bị thương.Thế nhưng tình huống phát sinh qua dột biến khiến hắn suy nghĩ nên hơi mất tập trung vào xung quanh.

Thế nhưng người thì hắn thông qua cuộc chiến đấu của bọn chúng và Bạch Vân Báo đã rõ giờ hắn biết ro chính mình để đưa ra phương pháp ứng chiến thích hợp. Hắn muốn biết chính xác mình mạnh bao nhiêu để ứng đói tình hình tiếp theo va chọn mục tiêu để tiêu diệt trước.

Khẽ chép miệng"Bảng chỉ số"trước mặt hắn hiện ra.

Tính danh: Băng Thần

Thực lực: Yêu thú con non sơ kỳ

Huyết mạch: Cửu Vĩ Thần Hồ

Đẳng cấp: 1

Exp: 1/200

Lực lượng: 21

Thiên phú: 11

Tốc độ:24

Trí lực:20

Hồn lực: 1

Pháp lực:0

Nguyên tố:Băng

Tuổi thọ: 50

Danh hào: Tiềm năng Thần thú (áp chế với 50% với dã thú, 30% với Yêu thú nếu đối phương huyết mạch yếu hơn mình.)

Nhiệm vụ: Hồi sinh Mai Hân (0/50),Về với cô chủ.

Xem xong hắn âm thầm thở dài may mà mình có tiến bộ lực lượng tốc và tốc độ tăng một điểm có lẽ là do giết con rắn kia coi như cũng tạm được mà theo hắn quan sát con mạnh nhất trong bầy lang chỉ có 30 những con còn lại sẽ là 15 còn yếu hơn nữa chưa tiến cấp yêu thú sẽ là khoảng từ 13 đến 14.

Thế nhưng khi hắn đang tính toán thì tiếng hét sợ hãi của Mộng Thư thì giật mình tỉnh lại.Lúc này đã có một con sói cấp Yêu thú tiếp cận lao vào về phía hắn và Mộng Phỉ chỉ cách khoảng mét. Hóa ra có một người bị hai con sói tấn công không chịu nổi dùng vũ khí hất nó sang một bên nhưng không ngờ nó bỏ qua chính mình lao đến chổ đại tiểu thư.

Sau đó nó phi lên muốn sắp cắn vào cổ của Mộng Phỉ ai nhìn cũng giật mình không lẽ tứ đại mỹ nhân cứ như thế hương tiêu ngọc vẫn.Hành động của nó vô cùng nhanh chóng quyết đoán từ việc nó bỏ qua người kia tấn công Mộng Phỉ đã khẳng định linh trí của nó khá là cao thế lên thực lực cũng không thế nào quá kém được.

Tất cả mọi người đều bất lực khoảng cách quá gần có lẽ chỉ có cao thủ từ võ sư trở lên tuyệt vọng.Kể cả Mộng phỉ cũng suy nghĩ:"Không lẽ ta chết như thế này ư,ta còn chưa làm được gì nhiều mà sao lại thế này."Mà lúc này tiểu hồ ly đã làm xong tính toán tỉnh hồn lại trước mặt "bảng chỉ số "cũng biến mất ngay sau đó..Nhưng thấy một con sói ở khoảng cách gần thế thì rất bất ngờ thời gian như đứng im.