Trữ Yến không kiểm tra qua danh sách khách mời cho tiệc đính hôn, hắn cũng không nghĩ tới cha mẹ sẽ gửi thiệp mời cho Hạ Nhiễm, càng không ngờ được anh sẽ nhận lời.
Omega duỗi tay muốn níu lấy hắn, nhưng khi thấy Hạ Nhiễm nhìn về phía này thì bỗng chốc hắn liền cảm thấy hoảng loạn, theo bản năng hất tay của Omega ra.
Đôi mắt của Hạ Nhiễm giống như của loài động vật dịu ngoan vô tội, khóe mắt hơi rũ xuống, ánh đèn vàng treo giữa sảnh tiệc chiếu vào đồng tử của anh, rực rỡ nhưng không kém phần dịu dàng.
Khi đôi mắt anh đối diện với Trữ Yến thì liền xuất hiện cảm giác đau thương, chua xót như bị cha mẹ vứt bỏ lúc mới bước chân vào nhà họ Trữ, bất đắc dĩ bị bắt trở thành vợ người ta.
Hai mắt anh bẩm sinh vô cảm, mặc dù miệng cười nhưng đôi con ngươi vẫn không hề đổi nét, giống như một con búp bê vải xinh đẹp không có linh hồn.
Sau đó anh được Trữ Yến 'ngốc' chậm rãi chăm sóc, dù thế khi bị ức hiếp Hạ Nhiễm cũng không nói lời nào, anh đã quen với việc tự chấp nhận, nhưng Trữ Yến vẫn luôn có thể phát hiện ra nỗi niềm của anh.
Trữ Yến vừa ngốc vừa vụng về, hắn nghĩ mọi cách làm anh cười, tinh nghịch làm mặt quỷ, tựa vào lòng anh cọ tới cọ lui: "Vợ cười cười đi, cười cười sẽ có phần thưởng đó!"
Khuôn mặt lạnh lùng làm ra biểu cảm kỳ lạ không hài hòa tí nào, Hạ Nhiễm vuốt ve đầu tóc của hắn, không nhịn được cười, Trữ Yến thấy thế liền mừng quýnh lên, kích động nói: "Vợ cười rồi! Vợ cười rồi!"
Trữ Yến coi anh như một viên đá quý ngược lại khiến anh có chút chua xót, sau khi phân hóa thành Beta thì chẳng có ai thèm quan tâm đến anh nữa, Hạ Nhiễm giống như một người trong suốt, có cũng được mà không có cũng không sao, anh đắm mình trong cô độc lâu đến mức đã quên mất cảm giác được yêu là như thế nào, mãi cho đến khi Trữ Yến xuất hiện.
Người thương của anh không phải là cậu cả nhà họ Trữ mà người người ngưỡng mộ, không phải là một thương nhân tiếng tăm lẫy lừng, hắn là một đứa trẻ ngu ngốc nghịch ngợm anh yêu nhất trên thế gian này.
Hạ Nhiễm biết rõ khi Trữ Yến trở lại bình thường thì hắn đã không còn là người bạn đời mà anh chờ đợi nữa, lúc anh nhận được thiệp mời cũng không có khổ sở đến mức khóc rống như trong tưởng tượng, ngược lại còn thoải mái tiếp nhận nó.
Anh có thể đoán được mục đích của người nhà họ Trữ là gì, muốn để anh dập tắt hy vọng đối với Trữ Yến, muốn để anh ngừng nhớ thương Trữ Yến. Thật lòng anh còn phải cảm ơn hắn vì đã báo trước cho anh biết về việc đính hôn kia kìa.
Ngay khi Trữ Yến nói với anh về việc đính hôn thì anh liền tỉnh táo trong nháy mắt.
Tham gia bữa tiệc này cũng là để người nhà hắn yên tâm, họ muốn thấy anh từ bỏ hy vọng với Trữ Yến thì anh sẽ chiều, tránh cho sau này xảy ra việc không cần thiết.
Sau khi bữa tiệc này kết thúc thì mọi quan hệ đều sẽ được cắt đứt hoàn toàn.
Mặc dù biết không phải cùng một người nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Trữ Yến thì anh vẫn không thể ngừng đau lòng. Hạ Nhiễm ngồi trên sofa, không chút e dè nhìn thẳng vào Trữ Yến cùng Omega xinh đẹp đang kính rượu, anh đột nhiên nghĩ về đêm sinh nhật của đứa nhỏ ngốc.
Tiệc tàn là lật đật chạy về nhà tìm Hạ Nhiễm, âu yếm đôi chút rồi hắn mới bắt đầu nhăn nhó mà chê bộ âu phục đang mặc quá chật, mẹ lại nói hắn như vậy rất đẹp, lúc Hạ Nhiễm nhìn thấy hắn sẽ rất thích, vì thế hắn mới kiên nhẫn cả một đêm.
Hắn rũ đầu, chất giọng trầm thấp vang lên rõ ràng trong đêm đen tĩnh lặng, khiến người nghe được liền mềm lòng: "Nhưng em lại không tới, mẹ nói tối nay anh cư xử không tốt nên em mới không muốn tới, lần sau anh sẽ ngoan hơn, em tới được không?"
Hạ Nhiễm không dám nói cho Trữ Yến biết, thân là một người vợ Beta gây mất mặt, anh không có tư cách tham gia tiệc sinh nhật của giới thượng lưu.
Anh nói một câu 'Rất đẹp' mà Trữ Yến muốn nghe nhất, sau khi im lặng một hồi mới tiếp lời: "Mẹ nói đùa với anh thôi, hôm nay em bận quá, lần sau nhất định sẽ tới mà."
Nhưng vĩnh viễn sẽ không có lần sau.
Trước khi tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, Hạ Nhiễm chạm mặt Trữ Yến ở cửa nhà vệ sinh. Mặt của hắn đỏ bừng, nôn nóng thở phì phò, hắn cong eo, khó chịu chống tường, lúc ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Hạ Nhiễm.
Trữ Yến luống cuống vài giây, cắn răng đứng thẳng người, hắn không muốn để lộ bộ dạng chật vật trước mặt anh, nhưng thần kinh bị chất cồn kích thích, pheromone dao động khó có thể kiềm chế, hắn tựa như bị cuốn vào một vòng xoáy đen tối.
Lúc nhìn Hạ Nhiễm trong lòng sẽ lập tức cảm thấy yên bình, thế mà hắn lại không cảm nhận được hơi thở của anh dù cả hai đang ở gần nhau.
Là đang nằm mơ sao?
Hạ Nhiễm lịch sự gật đầu chào hắn, vòng qua bên cạnh rời đi, nhưng trong phút giây đó hắn lại nắm được tay của anh.
Trữ Yến nhẹ nhàng thở ra, hoảng hốt nghĩ, hóa ra không phải là mơ.
Nhưng cảm giác hoảng loạn lại ập đến ngay sau đó, phần lý trí còn sót lại muốn hắn rời xa Hạ Nhiễm, nhưng tay lại không thể nào buông ra, ngay khi vừa chạm vào anh hắn thậm chí còn muốn ôm chặt lấy anh.
Hắn ỷ lại Hạ Nhiễm.
Trữ Yến bị nỗi khát vọng ập đến ép cho không thở nổi, hắn cố gắng cau mày, ra sức khống chế pheromone của mình, nghiêm mặt nói với Hạ Nhiễm: "... Cách xa tôi một chút đi."
Hạ Nhiễm lẳng lặng nhìn Trữ Yến, nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị hắn nắm về, nhưng kết quả lại bị lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương siết chặt hơn trước, anh mím môi, nhẹ nhàng nói: "Anh Trữ, là anh đang giữ tay tôi không chịu buông đấy."
Trữ Yến sửng sốt, đôi mắt dại ra, nhìn vào cánh tay đang nắm chặt lấy tay Hạ Nhiễm. Làn da của anh vừa mỏng vừa yếu ớt, bị hắn nắm lâu nên xung quanh đã đỏ tấy lên, trong lúc nhất thời lại khiến Trữ Yến xem đến ngây người.
Hạ Nhiễm bị nắm lấy thật sự đau, anh không rút tay ra được, sức của Trữ Yến quá lớn, gần như muốn bóp nát chỗ ấy.
Ngay lúc cả hai đang giằng co thì trong hành lang liền vang lên tiếng bước chân ngày một gần, Omega gọi vài tiếng 'ngài Trữ', phát hiện hai người đang ở chỗ cửa nhà vệ sinh.
Bước chân của y tạm dừng một chút, ngăn hai tiếng 'ngài Trữ' thoát ra, lúc đến gần liền đổi thành 'anh Trữ'. Y ngơ ngác nhìn cánh tay bị nắm đến đỏ lên của Hạ Nhiễm, giật mình, ánh mắt hơi mang theo ý thù địch nhìn về phía anh: "... Anh Trữ ơi... Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hạ Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Anh Trữ, vị hôn thê của anh đến rồi, anh buông tôi ra được chưa?"