Trữ Yến nở nụ cười cứng đờ, cẩn thận vươn tay chạm vào Hạ Nhiễm, giọng hắn run rẩy: "Vợ ơi... Anh là A Yến đây, anh..."
Trữ Yến dừng lại một lát, tầm mắt chuyển tới đôi con ngươi đen láy ướt át của Hạ hiễm, đôi mắt dịu dàng ấy vào lúc này lại khiến tay chân hắn lạnh toát, nhịp tim dần tăng khiến đầu óc hắn hỗn loạn, cả người rệu rã dựa vào tường, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Anh là A Yến đây mà."
Hắn cũng không biết vì sao tiềm thức lại tách bản thân thành hai cá thể riêng biệt, rõ ràng đều có chung cơ thể và cùng một linh hồn, rõ ràng đều là hắn mà.
Hắn cũng không biết vì sao ánh mắt Hạ Nhiễm nhìn hắn lại khác với khi anh nhìn tên ngốc kia, rõ ràng đều là yêu hắn, nhưng vì cái gì hiện tại lại không thể chấp nhận hắn chứ?
"Tiệc đính hôn đã hủy bỏ, anh sẽ không kết hôn cùng cậu ta, anh chỉ muốn em thôi. Vợ ơi, anh nhớ em, chúng lại lại giống như trước được không?" Thân thể Trữ Yến bị pheromone hỗn loạn của kỳ dễ cảm thiêu đốt đến bỏng rát đau đớn, hắn không thể không cong lưng, choáng váng đầu óc muốn nắm lấy tay Beta.
Khoảng thời gian kia lại lần nữa hiện lên trong đầu hắn, Trữ Yến đã không thể phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác, ký ức khi ấy xuyên thấu trái tim hắn, nước mắt thấm đẫm con ngươi. Trong nháy mắt Trữ Yến đã cho rằng mình trở về quá khứ, biến thành thằng ngốc kia, hắn nhìn động tác tránh né của Hạ Nhiễm mà tủi thân nghĩ, vì sao mới hôm qua vợ còn thân mật với hắn mà hôm nay liền lơ hắn rồi.
Hạ Nhiễm cúi đầu, chán nản né tay Trữ Yến: "Không được, đừng chạm vào tôi."
Trữ Yến ngẩn người, xấu hổ thu tay về, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ mịt của Hạ Nhiễm, sau đó hắn lui lại mấy bước, cẩn thận giữ khoảng cách với đối phương. Hắn sợ mình đến quá gần anh thì sẽ nghe thấy lời kháng cự của Hạ Nhiễm, sợ anh càng thêm chán ghét hắn.
Khi Hạ Nhiễm nhìn thẳng vào hắn thì đôi mắt anh tựa như có thể phân tích được cả tâm hồn lẫn trái tim của Trữ Yến. Hạ Nhiễm còn hiểu rõ tên ngốc kia hơn cả chính hắn, nếu không thì cũng không thể chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn đang giả ngu được.
Trữ Yến vẫn đang cố thuyết phục anh, vụng về gọi Hạ Nhiễm vợ ơi, vụng về học tập hành vi của tên ngốc kia, hắn nở nụ cười ngu dại lại cứng đờ: "Anh không chạm... Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời vợ nói mà..."
Hạ Nhiễm nhíu mày, nhìn chằm chằm hai mắt Trữ Yến, im lặng một lúc lâu.
"Trữ Yến, anh trở về đi, nơi này của tôi không phải trại tị nạn, không thể chứa được Alpha đang trong kỳ dễ cảm đâu."
Trữ Yến đỏ mắt đối diện Hạ Nhiễm, bả vai dày rộng hơi cong lên: "Anh muốn, muốn ở cùng với em... Đừng đuổi anh đi mà."
Hạ Nhiễm cau mày, nhéo nhéo giữa hai bên chân mày, cái tính trẻ con lằng nhằng của Trữ Yến khiến anh có hơi đau đầu, nhưng khi đối diện với gương mặt kia thì anh lại khó có thể nặng lời được.
Khóe mắt Trữ Yến vươn lệ, dáng vẻ của hắn bây giờ quá giống với đứa nhỏ ngốc khi ấy, không còn giữ lại sự bình tĩnh trưởng thành nữa. Nếu không phải hắn vô tình để lộ ra sự mạnh mẽ lấn át từ trong xương tủy thì suýt chút nữa Hạ Nhiễm đã cho rằng người kia thật sự quay trở lại.
Tiếng sấm vang lên vài đợt, Trữ Yến vô thức rùng mình, bày ra bộ dạng sợ hãi, cẩn thận tiến đến gần Hạ Nhiễm, ấm ức lên tiếng: "Sét đánh... Anh sợ..."
Hạ Nhiễm thoáng chốc hoảng hốt, bóng dáng người trước mắt và trong quá khứ chồng lên nhau. Ảo ảnh đứa nhỏ ngốc mím môi hiện lên, bởi vì tiếng sấm bất thình lình mà sợ run người, đứng trước mặt anh kiên trì vài giây, sau đó chịu không được nữa mà chảy nước mắt, nhào vào lồng ngực anh mà nói: "Sét đánh kìa! Anh sợ quá, vợ ơi anh sợ quá!"
Mũi Hạ Nhiễm chua xót, ngay khi anh chạm vào thì hình ảnh ấy lại tan biến không để lại dấu vết nào, thứ anh bắt được chỉ là một khoảng không. Chớp mắt Hạ Nhiễm liền quay về hiện thực, mặt đối mặt với Trữ Yến.
Trữ Yến nắm lấy ngón tay bơ vơ giữa không trung của người kia, nhiệt độ nóng bỏng đốt cháy lòng bàn tay khiến Hạ Nhiễm sửng sốt một lát, sau đó hoảng loạn hất tay Trữ Yến ra, anh không dám nhìn mặt hắn thêm lần nào nữa, xoay người hướng về phía cửa sổ.
Anh bỗng dưng nhận ra rằng, nếu bản thân không cắt đứt liên hệ với Trữ Yến thì hắn sẽ dần dần trở thành kẻ thay thế cho người yêu anh, mỗi lần Hạ Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt của Trữ Yến là mỗi lần anh nhớ về người nọ.
Anh không thể để mình dựa vào gương mặt của Trữ Yến mà nhớ về người thương cả quãng đời còn lại được.
Hạ Nhiễm nhìn giọt mưa rơi xuống, căn phòng chìm trong im lặng một hồi lâu. Anh rũ mắt, buồn bã nghĩ ngợi, dù cho có thoát khỏi thành phố này thì ký ức cũng sẽ không biến mất, tất cả mọi người đều có thể trở về quỹ đạo cuộc sống vốn có, không một ai sẽ nhớ rõ có một đứa nhỏ ngốc từng tồn tại, chỉ mình anh mang theo nỗi nhớ nhung mà rời đi.
Gió lạnh lùa vào chiếc áo khoác mỏng manh, Hạ Nhiễm run lên vì lạnh, Trữ Yến cởi áo khoác cẩn thận đắp lên người anh: "Vợ lạnh rồi..."
Hạ Nhiễm đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không có chút cảm xúc gì, không hề đáp lại hành động thân mật của Trữ Yến. Trong lòng Alpha hoảng hốt, sốt ruột nhỏ giọng gọi 'vợ ơi'.
"Trữ Yến." Hạ Nhiễm tạm dừng 3 giây, tim Trữ Yến như ngừng đập, mỗi một giây đối với hắn đều như lăng trì, cơn đau đớn của kỳ dễ cảm khiến tai hắn ù đi. Hai mắt Trữ Yến nhìn thẳng vào gáy Hạ Nhiễm, khó khăn phân biệt giọng nói của anh trong tiếng mưa bên ngoài.
"Muốn tôi cắt đứt nhớ nhung, muốn tôi chấm dứt dây dưa vướng bận, muốn tôi không ăn vạ anh, muốn tôi cách xa anh một chút, không phải đều là chính miệng anh nói sao?"
Hạ Nhiễm dùng sức cắn môi, nuốt ngược tiếng nức nở sắp thoát ra khỏi cổ họng: "Anh Trữ, bây giờ anh lại muốn làm gì nữa đây?"
Trữ Yến khựng lại, hoảng loạn nói: "Không phải! Trước kia anh không biết... Anh không biết..." Không biết em lại quan trọng với anh đến thế.
Hắn ngừng một chút, thật cẩn thận nắm lấy tay Hạ Nhiễm đánh vào mặt mình: "Em đánh anh đi, vợ đánh anh đi, anh nói xằng nói bậy, sau này không sẽ không như thế nữa, anh sẽ hủy hôn, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa... Giống như trước đây vậy... Vợ ơi, anh nhớ em lắm..."
Hạ Nhiễm nhẹ nhàng rút tay về: "Anh mau trở về đi."
"Anh không đi!"
"Đi ra ngoài!"
Hạ Nhiễm xoay người, Trữ Yến thấy rõ đôi mắt anh đỏ bừng lại đẫm nước, mặc dù đang tức giận nhưng giọng anh vẫn dịu dàng từ tốn, tuy vậy mỗi một tiếng nức nở đều dễ dàng xé nát Trữ Yến.
Hắn bị hành động từ chối của anh chọc tức, trái tim đau đến run rẩy, hắn lột bỏ lớp ngụy trang vụng về ngu dại, hai mắt đỏ bừng tiến tới gần Hạ Nhiễm, vây anh vào cửa sổ, chút cảm xúc còn sót lại trong cơ thể hắn nháy mắt bùng nổ: "Anh nên làm sao đây, anh phải làm gì đây hả! Anh đồng ý với em sẽ hủy hôn, như thế còn chưa đủ sao! Em nói cho anh nghe, anh phải làm gì thì em mới bằng lòng trở lại như trước kia đây?!"
"Hạ Nhiễm..." Hắn nghẹn ngào thành tiếng. "Anh có thể giả ngốc cả đời... Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?"
Nước mắt Hạ Nhiễm thiêu đốt trái tim Trữ Yến, ép hắn bẻ cong tấm lưng kiêu ngạo, hắn vô thức lui lại, để Hạ Nhiễm có không gian thở dốc.
Hạ Nhiễm mạnh mẽ ngửa đầu nén nước mắt, đôi con ngươi dịu dàng chăm chú nhìn Trữ Yến, trong đó chỉ còn lại sợ hãi cùng bi thương, anh mấp máy môi, một lúc lâu sau mới run rẩy từ từ lên tiếng: "... Không được."
"Hạ Nhiễm!" Trữ Yến tức muốn hộc máu, đấm vào vách tường kế bên Hạ Nhiễm, khổ sở thở dốc, nước mắt hắn không ngừng rơi xuống, ánh mắt nhìn về phía đối phương như muốn cắn nuốt cả người anh, sự thô bạo từ trong xương tủy của Alpha cấp cao bộc lộ thẳng thừng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Hạ Nhiễm thì hắn vẫn mềm lòng, nhắm mắt, chậm rãi rời xa anh, ngã người lên sofa: "Trả Hạ Nhiễm lại cho tôi..."