Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 10: - Sói đến đây



Hà Tĩnh Mạc được Tô Tích Nhan khen có chút ngượng ngùng, nàng vén tóc bên tai, cúi đầu nói: "Có thật không." Sau khi nghe Tô Tích Nhan khen, không khí tự nhiên trở nên ái muội, Hà Tĩnh Mạc so với bình thường vui vẻ hơn hẳn.



"Thật, nhưng còn kém một chút nữa mới đẹp hơn tôi." Tô Tích Nhan cười xoay người sang chỗ khác lấy bông tắm chuẩn bị kỳ cọ, Hà Tĩnh Mạc đông cứng tại chổ cả buổi không nói nên lời.



"Cậu chà giúp tôi với." Tô Tích Nhan đưa bông tắm cho Hà Tĩnh Mạc, không dám nhìn thân thể của nàng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác. Tim bỗng đập nhanh thình thịch Tô Tích Nhan cố gắng đè nén áp lực, chỉ có thể không ngừng nói, không ngừng di chuyển sự chú ý. Cô thật sự rất sợ Hà Tĩnh Mạc biết cô đang khẩn trương. Thời điểm hiện tại đã không còn giống với hồi học đại học, hồi ở đại học Hà Tĩnh Mạc chỉ là hoài nghi cô thích con gái, mà nay, đã xác thực là cô con gái, hoài nghi đó cùng khẳng định vốn không có giống nhau, nếu như lúc này Hà Tĩnh Mạc biết chính cô nhìn thân thể trần trụi của nàng có chút phản ứng, nhất định cô sẽ chết thê thảm.



"Ây da! Đau –"



Sau lưng thình lình xảy ra ma sát làm cho Tô Tích Nhan nhịn không được thét chói tai, muốn quay lại xem người sau lưng đang làm cái gì, lại bị Hà Tĩnh Mạc gắt gao đè lại bả vai, không cho cô xoay người, "Cậu động đậy cái gì, không phải muốn chà người sao?" Chà cho cậu chết nè cái đồ đầu gỗ! Hà Tĩnh Mạc một chút lại dùng lực, Tô Tích Nhan đau đến hít hơi, kêu rên từng trận.



"Nhẹ thôi, cậu chà nhẹ thôi a, Tĩnh Mạc, đau, đau chết mất!"



"Cậu kêu la tầm bậy tầm bạ gì thế, người không biết còn nghĩ rằng tôi đang làm gì cậu đi!" Một câu nói đúng mực của Hà Tịnh Mạc đã làm cho Tô Tích nghẹn lời. Tô Tích Nhan không dám lên tiếng nữa, gắt gao cắn môi, thân mình run rẩy dữ dội.



Không ngờ tới, cái người vốn như viên ngọc trong suốt lại bị Hà Tĩnh Mạc hành hạ chà đạp đến nỗi biến thành cái xác cua luộc chín, vẻ mặt Tô Tích Nhan như cầu xin quay đầu nhìn trong gương lưng kia bị xát đến hồng hào.



"Sạch sẽ chưa?" Hà Tĩnh Mạc phóng ra lửa hờn trong lòng thì tâm trạng cũng tốt trở lại, Tô Tích Nhan bĩu môi, đáng thương nhìn nàng, Hà Tĩnh Mạc nhìn của cô cũng thấy có chút hối hận , cảm thấy vừa rồi xuống tay có hơi quá, nàng mím môi nghĩ đến nói cái gì đó để an ủi Tô Tích Nhan, chợt nghe bên kia Tô Tích Nhan chắc lưỡi một tiếng, dướn người nói: "Tôi nói không phải sao, cho nên cậu mới liền xuống tay như vậy? Tôi chính là xinh đẹp hơn cậu, ở đại học ai cũng công nhận!"



Hà Tĩnh Mạc nhìn mặt Tô Tích Nhan, xúc động muốn đem cô ấn vào bồn cầu.



"Tĩnh Mạc, để tôi chà cho cậu." Tô Tích Nhan nịnh nọt nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, sao lại ân cần như vậy?



"Yên tâm, tôi tuyệt đối không trả thù cậu, xuống tay nhất định sẽ ôn nhu!"



"Đã xuống tay còn có thể ôn nhu sao?"



"Tĩnh Mạc......"



"Cám ơn cậu, nhờ cậu ban tặng, một ngày hôm nay tôi được tắm ba lần." Hà Tĩnh Mạc bị Tô Tích Nhan quấy tức giận cả ngày, một chút mặt mũi cũng không chừa cho cô. Tô Tích Nhan nhìn sắc mặt của nàng, biết nàng còn bực bội, cũng không nản lòng, cứ thế tiến lên, cười nói: "Tôi đây mat-xa cho cậu nha, tôi là dân chuyên nghiệp đó."



"Tại đây?" Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, trong mắt tràn ngập khiêu khích, Tô Tích Nhan bị ánh mắt không hiểu của nàng nhìn vào có chút ngây ngốc, "Không ở đây thì ở đâu?"



Hà Tĩnh Mạc gật gật đầu, tốt thôi, có người muốn lõa thể mà mat-xa, nàng cứ yên tâm hưởng thụ vậy.



Tay chỉ mới vừa chạm đến da thịt mềm mại của Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan hối hận một bụng.



"Cậu muốn làm tôi nhột hả ?" Hiển nhiên, Hà Tĩnh Mạc đối với loại cẩn thận đụng chạm này rất là bất mãn, "Đây gọi là thái độ xin lỗi của cậu đó hả, một chút thành khẩn cũng không có!" Tô Tích Nhan đỏ bừng cả mặt, tay hơi run run, mới đụng chạm Hà Tĩnh Mạc một chút, tâm cũng theo đó mà rung động. Tịch mịch, nhất định là tịch mịch! Tận đáy lóng Tô Tích Nhan điên cuồng gào thét, không được, sáng mai cô nhất định phải đi tìm bạn gái mới được, cô tự nhiên vô sỉ hạ lưu lại động tâm đối với bạn bè, không thể, Tô Tích Nhan, mày không thể cầm thú như vậy được!



Tô Tích Nhan vừa tự an ủi chính mình vừa thật cẩn thận xoa xoa lưng Hà Tĩnh Mạc, rượu vốn đã tan đi, trong một khắc tựa hồ tụ lại lần nữa, Tô Tích Nhan cảm giác chính mình có chút ngây ngất mơ hồ, trước mắt chỉ thấy tấm lưng tuyết trắng cùng với chiếc cổ khiêu gợi lúc ẩn lúc hiện.



"Tôi thấy hơi chóng mặt......" Tô Tích Nhan không dám di chuyển tay xuống, tiếp tục như thế này thế nào cô cũng phát điên, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, xoay người, "Lại là cái bộ dạng này? Hôm nay cậu có bao nhiêu lần chóng mặt đây, cậu-" Đương nhìn đến hai mắt Tô Tích Nhan sưng huyết đỏ ngầu, Hà Tĩnh Mạc oán giận không nói nên lời, có chút sửng sốt, gương mặt bình tĩnh thản nhiên như bị lửa đốt thành đóa hoa mân côi đỏ thẩm.



"Cậu tỉnh rượu rồi thì tự mình tắm đi!"



Cầm lấy xà bông một phen đổ lên tay tay Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc giống như hỏa tiễn bắn ra ngoài, căn bản là không cho Tô Tích Nhan kịp hoàng hồn. Hà Tĩnh Mạc vốn có ý muốn câu dẫn Tô Tích Nhan một chút, đến khi nhìn thấy dục vọng trong đôi mắt Tô Tích Nhan, tâm như mắc kẹt trong cuống họng, cơ hồ không thể khống chế, chạy trối chết.



Trong phòng tắm, Tô Tích Nhan trong tay đầy xà bông sửng sốt một hồi, được một lúc, cô lắc lắc đầu, chà xát xà bông lên cánh tay, khi không lại đem cả chai xà bông đổ lên tay khiến cô giật cả mình, buồn bực thở dài. Sao lại thế này, cô vì cái gì mà lại trở nên kích động, còn có, Hà Tĩnh Mạc sao lại đem xà bông đổ lên tay cô, hại cô trở thành cái bông tắm. Đợi Tô Tích Nhanh tắm xong hoàn toàn bước ra từ phòng tắm, Hà Tĩnh Mạc đã bày sẵn thức ăn trên bàn đợi cô.



Ánh mắt hai người bắt gặp nhau, đều có chút mất tự nhiên, Tô Tích Nhan quay đầu, hướng đến một bàn đầy đồ ăn, nhìn thấy cả bàn đồ ăn sáng khiến người ta thèm nhỏ dãi, dạ dày nhiều lần bị chà đạp kia thật nhịn không được, vội vàng chạy đến, mặc kệ cái gì xấu hổ liền ném sang một bên, đợi không nỗi cầm lấy đũa mà ăn.



"Chậm một chút, ăn cháo trước."



Hà Tĩnh Mạc nhìn bộ dáng Tô Tích Nhan có chút đau lòng, Tô Tích Nhan liền ăn trước, yên tâm thoải mái nhận lấy cháo của Hà Tĩnh Mạc, cúi đầu nói, "Ăn ngon."



"Người họ Tiêu kia thật quá đáng. Ngay cả cơm cũng không cho ăn sao?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nuốt một ngụm cháo xuống, gắp thêm một miếng cá hố, nói: "Tại cậu không biết, người đó thật không phải là con người, mà chính là một nữ quái vật."



"Cô ta tìm cậu để làm gì?" Vấn đề này làm Hà Tĩnh Mạc rối rắm đã lâu, rốt cục cũng mở miệng hỏi. Tô Tích Nhan không để ý, cúi đầu lại gắp cá, nói: "Hầy, cô ta đúng là có bệnh, nói tôi như nữ chiến binh xinh đẹp, đã xinh đẹp lại còn có trí tuệ, rất giống cô ta khi còn trẻ, vô cùng coi trọng tôi, mời tôi đi Thánh Hoàng."



Hà Tĩnh Mạc choáng váng không nói nên lời, đây là người như thế nào. Tô Tích Nhan nhai cá, cười tủm tỉm nhìn nàng, "Hầy, cậu yên tâm, tôi khẳng định sẽ không đi."



"Áng Nhiên cùng với Thánh Hoàng..." Hà Tĩnh Mạc suy nghĩ lời để nói, Tô Tích Nhan hiểu nàng muốn nói cái gì, nhìn nàng, "Điểm ấy tự tôi có thể hiểu, đúng vậy, Áng Nhiên so với Thánh Hoàng kém xa rất nhiều, nhưng tôi cũng không phải bất tài, nếu cô ta muốn quyết tới cùng, tôi cho dù phải hủy đi Áng Nhiên nhất định cũng không để cho cô ta mang họ Tiêu."



Hà Tĩnh Mạc nhăn mặt nhíu mày, Tô Tích Nhan nói nàng không cần lo lắng, an ủi: "Yên tâm a, cô ta đâu có dễ mà bỏ mặc một đại mỹ nhân như tôi hương tiêu ngọc vẫn*."


*hương tiêu ngọc vẫn: chỉ cái chết của người con gái đẹp



"Các người đã thương lượng với nhau?" Hà Tĩnh Mạc đau đầu nhìn nàng, người này thật sự dễ dàng mua chuộc vậy đi, hại nàng lo lắng. Tô Tích Nhan gật gật đầu, "Ừ, bàn chuyện tốt lắm, cô ta sẽ mua cổ phần, vào ban giám đốc."



"Đơn giản như vậy?" Hà Tĩnh Mạc tuy rằng không phải người làm kinh doanh, nhưng xã hội không có bữa cơm trưa nào miễn phí, đạo lý này nàng có thể hiểu được.



"Có cổ tức, cộng thêm về sau cô ta cùng vợ đến đây, ăn uống tiếp đãi một tay tôi lo liệu hết."



"......"



Tuy rằng chưa nhìn thấy qua vị Tiêu tổng này, chỉ dựa theo những gì Tô Tích Nhan kể về Tiêu Mạc Ngôn, ấn tượng để lại trong lòng Hà Tĩnh Mạc chỉ là một kẻ sống phóng túng, không học vấn, không nghề nghiệp và gái gú.



"Còn muốn bồi uống rượu ?" Hà Tĩnh Mạc không hài lòng, đây là tính toán cái gì, bồi ăn bồi uống bồi ngoạn (vui chơi), tam bồi sao? Tô Tích Nhan cũng có chút rầu rĩ, nghĩ đến Tiêu Mạc Ngôn kia liền rùng mình: "Tôi cứ nghĩ sau khi lăn lộn nhiều rồi, cô ta sẽ không uống nữa. Nghe cô ta nói cô ta với vợ mình hiện đang tách ra, lại cô đơn lại khó nhịn, chỉ có thể sống dựa vào rượu và ngắm mỹ nữ."



"Cậu tin sao?" Hà Tĩnh Mạc khinh bỉ nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của nàng, "Không tin!"



Hai người lập tức lại trở nên trầm mặc, Tô Tích Nhan trầm mặc ăn cơm, còn Hà Tĩnh Mạc lại có nhiều tâm sự, nàng đau lòng vì Tô Tích Nhan, là kiên quyết không để cho cô uống nữa. Đang nghĩ tới, chuông cửa vang lên, Tô Tích Nhan để chén cơm xuống tính đi ra xem, cô nhíu mày, nghiêng đầu nhìn xuống đồng hồ, nghi hoặc: "Giờ này ai lại đến? Mới sáng sớm?".



"Để tôi đi xem, cậu ngồi đi." Hà Tĩnh Mạc sợ Tô Tích Nhanh còn chưa tỉnh rượu, tự mình đứng dậy đi mở cửa , Tô Tích Nhan không giành với nàng, tiếp tục đối kháng cùng mỹ thực trước bàn, hưng phấn mà ăn, chợt nghe một tiếng cảm thấn "Nha", thanh âm phát ra nghe rất quen thuộc.



"Ôi ôi ôi, đây là ai a, xinh đẹp như vậy!"



Hà Tĩnh Mạc ở một bên không trả lời, phỏng chừng đã bị dọa.



Nhưng giọng nói cảm thán đầy hưng phấn kia ko ngừng phát ra ngược lại đã vang vọng cả dãy hành lang, "Cô em xinh đẹp, tôi là Tiêu Mạc Ngôn, em có thể gọi tôi là Tiêu tỷ tỷ !"



Xương cá lập tức nghẹn ở cổ họng, Tô Tích Nhan ho khụ một tiếng nước mắt đều đi ra, cô bất chấp đứng dậy, liền xông ra bên ngoài.





Sói đến đây!