Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 22: - Ngửa Bài



Hà Tĩnh Mạc bị hình ảnh móng vuốt trên tay kia chạm lên vai Ngụy Ninh kích thích, tay nàng run rẩy, làm đổ ly cà phê nóng lên đùi Tô Tích Nhan.


"Nóng!!!" Tô Tích Nhan hét lên một tiếng liền rút tay về, nhìn xuống chân mình hít sâu một hơi. Ngụy Ninh đang đắm chìm trong vui mừng vô hạn thì bị dọa đến rùng mình, nghe tiếng hét của Tô Tích Nhantóc gáy đều dựng đứng lên.


"Xin lỗi cậu nha, tại tôi cầm không chắc." Mặt Hà Tĩnh Mạc không chút thay đổi nói, bộ dáng không một chút ngượng ngùng, nàng đã thử qua độ ấm của cà phê, nhiệt độ vừa phải,có thể nóng tỉnh Tô Tích Nhan nhưng sẽ không làm phỏng cô ấy. Tô Tích Nhan nhe răng dùng giấy lau chân mình, muốn nổi giận với Hà Tĩnh Mạc, nhưng vừa nhìn thấy nét mặt ảm đạm của nàng, đành chịu đựng ủy khuất có bao nhiêu bất mãn liền nuốt hết vào bụng.


"Có nghiêm trọng lắm không? Tôi đi mua thuốc?" Ngụy Ninh khẩn trương nhìn Tô Tích Nhan, bởi vì nàng bị bỏng ở đùi trong, hắn cũng không tiện nhìn, Tô Tích Nhan ước gì hắn biến nhanh đi, vội vàng gật đầu, "Nghiêm trọng, da bị phỏng cả một mảng, anh chạy nhanh mua thuốc đi."


"......"


Cuối cùng, Ngụy Ninh vẫn là nghẹn khuất đi ra ngoài mua thuốc, Tô Tích Nhan lấy khăn giấy chà sát chân mình, chà đến đùi dường như muốn rách một lớp da.


Hà Tĩnh Mạc ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, một chút cũng không có ý muốn giúp đỡ, Tô Tích Nhan nhận thấy sự lãnh đạm của nàng, trong lòng ủy khuất, miệng cũng không bỏ qua.


"Cậu cố ý đúng không? Hà Tĩnh Mạc, cậu là cố ý?"


Hà Tĩnh Mạc không nói lời nào nhìn cô, trầm mặc này lại khơi dậy lửa cháy trong lòng Tô Tích Nhan, từ tối hôm qua bởi vì Hà Tĩnh Mạc muốn đi xem mắt mà cô buồn bực không thôi, hiện tại Hà Tĩnh Mạc lại còn vì Ngụy Ninh mà đổ cà phê lên chân cô để trút giận.


"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."


Tuy rằng tức giận, nhưng Tô Tích Nhan vẫn cố hết sức lựa lời mà nói, muốn mở ra một cánh cửa mới cho Hà Tĩnh mạc. Không nghĩ tới lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Hà Tĩnh Mạc lại kém hơn đi, cười lạnh: "Thì sao?"


"Chân trời góc bể nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, chẳng qua chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, cậu có cần vì hắn mà liên lụy tôi không?"


Giọng nói Tô Tích Nhan bất tri bất giác lại lớn hơn, Hà Tĩnh Mạc mắt lạnh nhìn cô, chế nhạo: "Là ai vì hắn mà liên lụy ai?"


"Ai chứ hả?" Tô Tích Nhan thoáng giật mình, nhìn ánh mắt nàng như muốn hỏi. Hà Tĩnh Mạc bị hành động vừa rồi của hai người kích thích làm lòng tràn đầy lửa giận giờ phút này chỉ muốn trút ra, "Tô Tích Nhan, tôi thật không nghĩ tới, cậu còn có năng lực này."


"Cậu nói cái gì?" Tô Tích Nhan cau mày, Hà Tĩnh Mạc vẫn đang cười, nhưng nụ cười này của nàng lại khiến cho cô cảm thấy cực kỳ kinh hãi, "Tôi nói cái gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi thật thích một người, cho dù cậu có nói ra hoa cũng không thay đổi được suy nghĩ của tôi. Cậu cũng đừng mỗi ngày dây dưa can thiệp cuộc sống của tôi nữa, cậu muốn xen vào, thì quanh minh chính đại mà quản, nếu không thì cậu cút đi xa dùm tôi."


Gần như là thét lên những lời này, Hà Tĩnh Mạc nghĩ rằng nàng có thể lạnh nhạt xử trí, nghĩ rằng nàng có thể chờ đợi, nghĩ rằng nàng có thể chịu được hết thảy. Nhưng hôm nay, để nàng tận mắt chứng kiến ánh mắt quyến luyến của nam nhân khác nhìn Tô Tích Nhan, nàng mới biết được trong lòng có bao nhiêu đau đớn, ánh mắt kia giống như một con đại xà,từng chút từng chút cắn nát trái tim nàng.


"Cậu thật sự thích Ngụy Ninh đến như vậy?" Tô Tích Nhan bị chọc đến phát giận, bộ dạng chịu đựng phẫn nộ, bởi vì kích động mặt đỏ bừng lên, Hà Tĩnh Mạc trừng mắt nhìn cô không chịu lùi bước, cũng phát tiết ra một bộ dạng hung ác tàn nhẫn, trong nháy mắt không khí chiến tranh lan tràn mở ra.


"Tôi thích Ngụy Ninh?" Hà Tĩnh Mạc cười mỉa mai giễu cợt, cười nhưng trong tim tan nát.


"Tôi mua trở lại rồi, hô, may thay, dưới lầu có hiệu thuốc, không chạy quá xa."


Không đợi không khí đóng băng này tan đi, Ngụy Ninh thở hổn hển vội chạy vào đưa thuốc mỡ, Hà Tĩnh Mạc nhìn hắn, không nói gì, Tô Tích Nhan không chớp mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, mắt tức giận mà đỏ lên.


"Đây là làm sao vậy......" Ngụy Ninh có chút hốt hoảng nhìn Tô Tích Nhan, thật không nghĩ tới một ly cà phê có thể làm cô nóng đến muốn khóc.


"Thoa cái này lên thì sẽ không sao." Ngụy Ninh đem thuốc mỡ đưa tới trước mặt Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan không nhận lấy, lại cắn môi nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc ngẩng đầu thản nhiên nhìn nàng, trong mắt lệ quang trong suốt*.


*trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt.


Đối diện được một lát, Tô Tích Nhan nghiến răng nghiến lợi nói với Hà Tĩnh Mạc một câu "Được, cậu giỏi lắm." Quay đầu giày cao gót giẫm xuống sải bước đi ra ngoài, Ngụy Ninh kinh ngạc nhìn cô, lại xoay người nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc trầm mặc ngồi đó không nói một lời.


"Làm sao vậy ?"


Ngụy Ninh không yên lòng hỏi, Hà Tĩnh Mạc phiền não nhíu mày, lòng của nàng như một mớ bòng bong, căn bản không có tâm trạng giải thích cho Ngụy Ninh, nàng đứng dậy, cầm lấy thuốc mỡ Ngụy Ninh đặt một bên đi ra ngoài, "Thật ngại, đã thất lễ."


"Tôi tiễn em?"


"Không cần." Không muốn tiếp tục dây dưa vô nghĩa với Ngụy Ninh, Hà Tĩnh Mạc trực tiếp mở cửa rời đi, nàng biết chuyện hôm nay là do nàng cố tình gây nên, cũng biết lời nói vừa rồi đã làm tổn thương Tô Tích Nhan, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nàng như thế nào cũng không thoát khỏi sự ghen tỵ của nữ nhân.


Trên đường cái, gió thổi qua hai má, lẳng lặng rơi nước mắt, Hà Tĩnh Mạc bước đi không mục đích, trong tay nắm chặt quà sinh nhật khi tốt nghiệp Tô Tích Nhan đã tặng cho nàng.


Màn đêm dần buông xuống, bàn chân đi đến tê cứng, di động vẫn vậy không hề đổ chuông, bất tri bất giác, Hà Tĩnh Mạc đã đi đến cửa, dường như dùng hết dũng khí để mở cửa ra, bên trong căn phòng như trước yên tĩnh không một tiếng động.


Mở đèn lên, yên lặng đổi giày, Hà Tĩnh Mạc ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn ảnh chụp của nàng và Tô Tích Nhan trên bàn trà.


Đó là lúc hai người 19 tuổi, tinh thần phấn chấn tràn ngập thanh xuân, hai người cười tươi sáng vô cùng, cánh tay Tô Tích Nhan quàng qua eo Hà Tĩnh Mạc, tay còn lại giơ ra hình cái kéo*, Hà Tĩnh Mạc nhìn thẳng máy ảnh cười thật rạng rỡ.


*giơ chữ V phải hơm chụy =,=


Trầm mặc rối ren chờ đợi thật khó khăn, Hà Tĩnh Mạc vẫn giữ chặt di động trong tay, trước đây cho dù hai người có cãi nhau như thế nào Tô Tích Nhan cũng sẽ gọi lại, mà nay...... Không biết chờ đợi bao lâu, rốt cuộc, tiếng mở cửa vang bên tai, Hà Tĩnh Mạc từ trên sô pha đứng lên, khẩn trương nhìn ra cửa, không ngoài dự đoán, Tô Tích Nhan xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào, tóc có chút rối ren lộn xộn, mặt đỏ bừng, hiển nhiên đã uống rượu.


"Tích Nhan." Hà Tĩnh Mạc đau lòng gọi cô một tiếng, liền đi qua đỡ Tô Tích Nhan, không nghĩ đến Tô Tích Nhan lại nghiêng mình, né tránh tay nàng, thái độ chống cự này làm cho Hà Tĩnh Mạc thật đau xót.


"Tích Nhan, thực xin lỗi, hôm nay tôi không nên nói như vậy."


Biết cô tức giận, Hà Tĩnh Mạc kiên nhẫn xin lỗi, Tô Tích Nhan lại như bị trúng tà, hai mắt đăm chiêu, không chớp mắt nhìn nàng.


"Tôi hiểu được."


"Cậu hiểu được?" Hà Tĩnh Mạc bối rối nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau đớn. Tô Tích Nhan lại nhìn chằm chằm nàng một hồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô dựa người vào tường, nhẹ nhàng nói: "Tĩnh Mạc, không thể như vậy, chúng ta không thể như vậy." Hai hàng nước mắt theo má chảy xuống, Hà Tĩnh Mạc rốt cuộc không còn cử động được nữa, cả người ngẩn ra chết lặng tại chỗ.


Nước mắt thương tâm tràn qua khóe môi rơi vào miệng, mùi vị chua xót bao trùm bầu trời như chui vào trong cõi lòng, Hà Tĩnh Mạc khóc đến mặt mày nhòe nhoẹt nước mắt.




Cậu ấy đã biết...... Cậu ấy cuối cùng đã biết.