Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 51: - Trừng Phạt



Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc nuốt nước miếng, tiếng nuốt "ực" nghe thật rõ ràng. Hà Tĩnh Mạc vẫn nâng cầm của cô, không chớp mắt nhìn cô, nhất định phải có được câu trả lời.



"Hiểu mà......"



Tô Tích Nhan trả lời nghiêm túc, không dám đùa giỡn, dựa trên hiểu biết của cô với Hà Tĩnh Mạc, tuy rằng vẻ mặt của người trước mắt giống như bình thường không có dấu hiệu tức giận, nhưng ở trong lòng chắc chắn là núi lửa đang phun trào, mặc dù bình thường hai người ở chung, Tô Tích Nhan hay đùa giỡn không đúng đắn, nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn rất sợ Hà Tĩnh Mạc. Có người vì yêu mà sinh ra thương, lại có người vì yêu mà sinh ra hận, còn cô đối với Hà Tĩnh Mạc chính là vì yêu mà sinh ra sợ hãi.



Hà Tĩnh Mạc lại nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan một hồi mới chịu buông tay đang véo cằm cô ra, nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: "Cậu tốt nhất nhớ kỹ lời vừa rồi cậu nói."



"Ò." Tô Tích Nhan vội vàng gật đầu, nhìn thấy sắc mặt Hà Tĩnh Mạc tối sầm lại, nhanh chóng ôm lấy tay nàng làm nũng, "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, cậu ghen sao?"



Nghe Tô Tích Nhan nói vậy, cơn tức của Hà Tĩnh Mạc không mất đi mà còn tự gom về một chỗ, nàng quay lại, trừng mắt nhìn cô: "Cậu còn nói? Cậu muốn chọc mình tức chết! Mình nôn nóng muốn gặp cậu, đẩy nhanh công việc một ngày để ngồi máy bay trở về, sau khi trở về không thấy cậu mình liền trực tiếp đến Áng Nhiên để tìm, kết quả còn để cho mình nhìn thấy cái gì? Hừ hừ, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tại sao trước đây mình không hề thấy cậu thích trẻ con hả?"



Mỗi một câu của Hà Tĩnh Mạc đều lộ ra vị ghen tuông nồng đậm, Tô Tích Nhan nghe mà vui vẻ, nhếch miệng cười, "Ha ha, thì ra cậu để ý mình như vậy."



"Ai thèm để ý cậu?" Hà Tĩnh Mạc xấu hổ, quay đi chỗ khác không nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan mặt dày mày dạn ôm lấy eo nàng, dán mặt trên lưng nàng, "Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, dáng vẻ khi ghen của cậu thật đáng yêu quá đi."



"Cậu cứ chọc mình tức giận nữa đi, sớm muộn gì cũng bị cậu làm tức chết mà."



"Mình làm sao có thể mất cậu được, nếu không có cậu mình sống sao nỗi, đừng giận nữa mà, mình thích Nhan Khả là bởi vì em ấy giống cậu thôi."



"Thích?" Giọng Hà Tĩnh Mạc đã lạnh xuống -8 độ C, Tô Tích Nhan nhanh chóng sửa lại, "Là ngắm, là ngắm thôi."



"Hừ. Giống mình là lý do ngoại tình của cậu sao?"



Hà Tĩnh Mạc tỏ vẻ không chấp nhận, Tô Tích Nhan bĩu môi, "Mình làm gì có ngoại tình, mình ngay thẳng rõ ràng chỉ thuộc về một mình cậu thôi, Tĩnh Mạc, nói chuyện phải có lương tâm, còn nữa cậu có thể quay lại đây được không, tụi mình không dễ dàng mà gặp lại nhau, cậu cũng đừng để cho mình chỉ nhìn được cái ót cậu nha."



Hà Tĩnh Mạc thở dài, quay lại nhìn Tô Tích Nhan, "Cậu không ngoại tình, thì tại sao nhìn thấy mình lại hoảng hốt như vậy?"



"Mình làm gì có hoảng hốt?" Tô Tích Nhan tin tưởng bản thân nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Cậu cũng không được tùy tiện xúc phạm sự trong sạch của người ta."



"Trong sạch?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Nếu cậu không có làm gì sai trái thì sao lại chột dạ khi nhìn thấy mình? Còn đánh rơi cả điện thoại xuống đất."



"Mình có chột dạ đâu......" Giọng của Tô Tích Nhan rõ ràng nghe yếu thế hẳn, Hà Tĩnh Mạc cảm giác được, xác nhận được suy đoán trong lòng, lại không thoải mái. Tô Tích Nhan thấy nàng như vậy liền vội vàng giải thích, "Mình có chột dạ, nhưng không phải chột dạ vì mình ở cùng với Nhan Khả, mà là mình không nghĩ cậu lại trở về để gặp mình...... Mình nghĩ đến tụi mình chiến tranh lạnh cũng được một khoảng thời gian dài rồi."



"Thì sao? Làm cho cậu thất vọng hả? Chiến tranh lạnh ngắn quá nên không đã ghiền có phải không? Cũng dễ thôi, bây giờ mình trở về Bắc Kinh là được.



Hà Tĩnh Mạc thật sự tức giận, cầm lấy túi xách liền đi ra ngoài, Tô Tích Nhan vội vàng giữ chặt nàng, đáng thương nhìn nàng, "Tĩnh Mạc, mình sai rồi vậy còn không được sao?"



"Cậu sai ở đâu vậy?"



Hà Tĩnh Mạc nhìn vào mắt cô, Tô Tích Nhan hít sâu một hơi nói: "Mình sai ở chỗ không nên không hiểu Tĩnh Mạc nhà mình là đang ghen, sai ở chỗ không nên chiến tranh lạnh với cậu, sai ở chỗ không nên nói người khác giống cậu, cậu là có một không hai, sai ở chỗ –"



"Cậu đủ rồi." Hà Tĩnh Mạc cáu kỉnh nhíu mày, "Chỉ biết nói suông."



Chuyện này cũng thật đáng thương cho Tô Tích Nhan, cô không nói thì người ta xách túi bỏ đi, cô nói thì người ta nói cô miệng lưỡi trơn tru, đúng thật là vu oan giá họa mà.



"Mình nói cho cậu biết, Tô Tích Nhan, sau này còn để mình nhìn thấy cậu ở bên người con gái khác trò chuyện vui vẻ như vậy, lại còn tiếp xúc cơ thể thân mật, mình sẽ chặt đi móng vuốt của cậu."



Hà Tĩnh Mạc lại bắt đầu buông lời hung dữ, Tô Tích Nhan gật đầu lia lịa, cũng không quan tâm thể diện của cô có còn hay không, dỗ trước đi rồi nói sau.



"Tĩnh Mạc, cậu đói không? Ăn chút cơm trước đi."



Tô Tích Nhan nhìn quầng thâm dưới mắt Hà Tĩnh Mạc mà đau lòng vô cùng, nhất định là không nghỉ ngơi đủ, sốt ruột trở về gặp cô.



"Hừ, mình làm gì được đãi ngộ như cậu, có gái đẹp ăn cơm cùng."



"Ây da, Tĩnh Mạc, cậu giết chết mình đi."



Tô Tích Nhan cầu xin tha thứ, Hà Tĩnh Mạc mặc kệ cô, cúi đầu ăn cơm.



"Ăn cá nhiều một chút, để mình lấy xương ra cho cậu." Nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc vẫn hờn giận, Tô Tích Nhan liền kiếm chuyện lấy lòng nàng, Hà Tĩnh Mạc liếc mắt nhìn cô, "Gần đây mệt lắm sao?"



"A?" Tô Tích Nhan không kịp phản ứng, Hà Tĩnh Mạc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nhíu mày: "Lại thức đêm? Tại sao cậu lại không biết yêu quý thân thể của mình vậy chứ?"



"Ai bảo cậu không để ý đến mình."



Tô Tích Nhan tự nói ra buồn khổ của bản thân: "Cậu không để ý đến mình, mình làm gì còn có tâm tình để ngủ, cậu nói đi sao cậu lại có thể nhẫn tâm đến vậy, cả tuần cũng không nhắn tin cho mình, mình ôm điện thoại nhìn nó suốt thiếu điều muốn chọc thủng một lỗ!"



"Cậu đừng có nói quá?" Hà Tĩnh Mạc giận cô, Tô Tích Nhan rụt cổ lại, cúi xuống gắp xương cá ra: "Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, chúng ta không cãi nhau nữa có được không, hiếm được khi cậu trở về. Đúng rồi, cậu về được mấy ngày?"



"Ngày mai phải về đó."



"Ngày mai?!"



Tô Tích Nhan đột chợt ngẩng đầu, che dấu không được thất vọng ở trong mắt, "Sao nhanh như vậy?"



"Còn nhanh sao, nếu không phải mình kiên trì, nhà trường vốn không cho đi." Hà Tĩnh Mạc tiếp tục ăn cũng không ngước lên, nàng thật sự rất đói bụng, Tô Tích Nhan cắn môi nhìn chằm chằm nàng, đáng thương hỏi: "Tĩnh Mạc, có thể ở lại vài ngày không a?"



"Không thể." Hà Tĩnh Mạc không cần suy nghĩ liền từ chối, nàng hiểu rõ tính tình Tô Tích Nhan, nếu để cho cô ấy lợi dụng được khe hở, bản thân cũng đừng mơ có được một ngày yên bình.



"Xì, trường học cùi bắp, không có một chút nhân tính, về thăm người thân cũng không cho phép."



Tô Tích Nhan không hài lòng phàn nàn, Hà Tĩnh Mạc uống một hớp canh, "Mình có chỗ nào được như Tô tổng, muốn làm gì cũng làm được như ý, mình –"



"Thôi mà!" Tô Tích Nhan hối hận đến tím tái ruột gan, tại sao trước kia cô không cảm thấy Tĩnh Mạc có tính chiếm hữu mạnh như vậy.



"Tĩnh Mạc, mình với cậu bàn bạc chuyện này đi."



Tô Tích Nhan tính kế nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cảnh giác nhìn cô, "Chuyện gì?"



"Cậu nói xem, tiền lương một ngày ở trường học của cậu cũng chỉ có mấy trăm, một ngày mình cho cậu một ngàn, cậu chiều mình một tuần được không?"



"Tô Tích Nhan!"



Hà Tĩnh Mạc buông đũa xuống nhìn Tô Tích Nhan, "Mình phải dẹp bỏ cái quan niệm người làm ăn kinh doanh này của cậu, trong đầu cậu có phải hay không lúc nào cũng chỉ có tiền tiền tiền?" Tô Tích Nhan cúi đầu im lặng, cô chỉ muốn được ở cùng Tĩnh Mạc lâu thêm một chút có gì sai sao?



"Quên đi, không nói nữa, rửa mặt rồi mau đi ngủ thôi, mai 6h mình bay rồi, hôm nay mệt chết được."



"A?" Tô Tích Nhan bất mãn nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Cứ thế đi ngủ sao?"



"Vậy chứ cậu muốn cái gì?" Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, Tô Tích Nhan bĩu môi, "Ò."



Nhìn thấy bộ dáng bất mãn của Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc nhếch môi lên, đáng, để cho cậu khổ sở một chút, cũng phải trả thù một tí chứ!



Hà Tĩnh Mạc cùng Tô Tích Nhan tắm rửa xong ôm nhau nằm trên giường lớn, Tô Tích Nhan vùi trong tóc Hà Tĩnh Mạc, than thở: "Tĩnh Mạc, cậu thật thơm."



Hà Tĩnh Mạc nhìn cô cười, "Được rồi, đừng quấy, nói chuyện hôm nay đi. Nhan Khả đó mấy tuổi?"



"23, cho nên cậu cứ yên tâm, em ấy và mình chênh lệch vài tuổi, người ta cũng không thích chị gái lớn tuổi."



"Ai nói?" Hà Tĩnh Mạc xoa xoa tóc Tô Tích Nhan, "Chị gái lớn tuổi mới có sức hấp dẫn chứ."



"Hừ, cậu đừng gài bẫy mình, có gài mình cũng không mắc mưu. Mình thật sự đánh giá cao nỗ lực kiên trì của em ấy, mình có điều tra qua, em ấy và Đậu Đậu từ nhỏ không có ba mẹ, nhờ dì hai tiếp tế mới chống qua được. Trung học, Nhan Khả đã vừa học vừa làm công bên ngoài, Đậu Đậu cũng hiểu chuyện, giống như người lớn. Mình thấy em ấy lại nhớ đến mấy năm khó khăn của mình và anh hai, tuy rằng khổ cực, nhưng cũng không khổ như bọn họ, anh hai dù sao cũng là đàn ông, cha mẹ cũng có để lại tiền của cho hai anh em làm nền tảng. Nhan Khả thật sự không dể dàng gì."



"Ừm, đúng vậy." Tự đáy lòng Hà Tĩnh Mạc cảm thán, nàng suy nghĩ nói: "Lúc mình trở lại nhìn thấy cô ấy, tuy rằng hôm nay nhìn không rõ, có điều cũng có cảm giác giống với mình."



"Xì, cái này là tự cậu nói đó nha." Tô Tích Nhan như cún con dụi dụi vào lòng Hà Tĩnh Mạc, "Không phải tại mình nha."



"Cậu còn nói, mình vừa về một lát đã thấy cậu bị cô bé chọc cười đến mặt phúng như bánh bao nhân đậu, mệt cho mình quá rộng lượng, chứ bình thường sẽ như đổ phụ* xuống núi rạch nát mặt cậu."


*Đố phụ: Người phụ nữ có tính hay ganh ghét, ghen tị, đố kị.



"Mình thà rằng cậu là đố phụ cũng không nghĩ cậu là cáo đội lốt cừu."



"Mình thấy là trong lòng cậu có quỷ."



Hai người lẳng lặng ôm nhau, vừa tắm xong mùi hương phảng phất khắp phòng, Tô Tích Nhan nhắm hai mắt lại thoải mái hưởng thụ cọ cọ ở trong ngực Hà Tĩnh Mạc. Hà Tĩnh Mạc làm sao cũng không ngủ được, trong đầu đều là dáng vẻ chuyện trò vui vẻ của Tô Tích cùng Nhan Khả và Đậu Đậu. Tuy rằng biết rõ cô sẽ không phản bội mình, nhưng xét cho cùng vẫn cảm thấy chua xót, loại ham muốn chiếm hữu này đã ăn sâu vào xương tủy làm cho nàng căn bản không thể khống chế được lý trí, nàng cúi đầu nhìn người đang ngủ say sưa trong lòng, nhìn lông mi cô ấy khẽ chớp và đôi môi hồng mịn, tim đập nhanh thình thịch.



Theo bản năng, Hà Tĩnh Mạc cúi xuống hôn lên môi Tô Tích Nhan, hương vị ngọt ngào làm cho nàng kiềm chế không được rơi vào mê muội, vốn nghĩ trời hạn tưới nước một chút là có thể ngưng được, Hà Tĩnh Mạc xoay người lại, để Tô Tích Nhan đã rơi vào mộng đẹp nằm bên dưới.



Nụ hôn như mưa phùn lướt trên làn da mịn màng, tay Hà Tĩnh Mạc luồn vào trong áo, xoa nhẹ khối tròn trịa. Tô Tích Nhan ngủ rất sâu, không có bất kỳ phản kháng nào, một mình Hà Tĩnh Mạc hôn thật vui vẻ, mà chân Tô Tích Nhan cũng bắt đầu cọ quậy theo bản năng.






Hà Tĩnh Mạc xoa nắn ngực Tô Tích Nhan một cách vừa phải không mạnh không nhẹ, tay cởi áo ngủ của cô kéo lên trên, Tô Tích Nhan bị người khác cởi đồ ruốt cuộc cũng tỉnh dậy, cô có chút mơ màng mở mắt ra, ngây ngốc nhìn Hà Tĩnh Mạc: "Tĩnh Mạc?"