Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 58: - Đối Thiên



Tô Nam có chút sửng sốt nhìn Hà Tĩnh Mạc, ở trong trí nhớ của anh ta, Hà Tĩnh Mạc là người kiêu ngạo mạnh miệng luôn tranh cãi với em gái mình, nhưng chưa thấy nàng tự hạ thấp bản thân nói chuyện với ai bao giờ. Tô Tích Nhan vẫn mặc anh ta lôi kéo nãy giờ, nghe thấy người con gái mình yêu thương nói đến hai chữ "xin anh" này làm toàn bộ dây thần kinh căng thẳng hoàn toàn sụp đổ.



"Anh, anh muốn làm gì? Anh muốn em chết có phải không?!"



Tô Tích Nhan nhìn Tô Nam, trong mắt bùng nổ hận thù. Cô có thể cho phép Tô Nam làm bất cứ chuyện gì đối với mình, dù sao cũng là anh trai nuôi dưỡng cô từ nhỏ thay cho cha mẹ, anh ta là anh hai của cô, có thể có quyền đánh mắng cô, nhưng Tĩnh Mạc thì không được. Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì nói với Tĩnh Mạc như vậy? Tĩnh Mạc là báu vật của cô, cho tới bây giờ cô cũng đều là cẩn thận che chở, đến cả những lời thẳng thừng cũng không muốn nói, thì người khác càng không nên nói.



"Tất cả đểu là lỗi của em, anh có tức giận gì cứ việc trút hết lên em!"



Thái độ của Tô Tích Nhan làm cho Tô Nam bị sốc đồng thời càng làm tăng thêm giận dữ, Tô Nam vô cùng đau lòng nhìn Tô Tích Nhan.



"Nhan Nhan, đây là thái độ nói chuyện với anh hai của em sao?"



Nhan Nhan...... Đây là tên thân mật mà từ khi Tô Tích Nhan lớn lên, Tô Nam dường như không bao giờ gọi nữa, nay nghe thấy tên này được gọi lại làm nhói lòng Tô Tích Nhan, giống như một cú đấm xuyên qua không khí, đem lửa giận của cô mạnh mẽ thu trở về, cô khổ sở nhìn Tô Nam, "Anh, không được, chỉ cậu ấy, chỉ duy nhất cậu ấy thôi."



"Hai đứa như vậy gọi là cái gì? Tính làm sao? Có biết em sẽ bị người ta khinh miệt, cả đời không vực dậy nỗi hay không?"



Tô Nam đau lòng nhìn Tô Tích Nhan, anh ta không cho phép bất kì ai mắng chửi Tô Tích Nhan, đây là em gái của anh ta, chỉ có duy nhất anh ta mới có thể đánh có thể dạy dỗ.



"Vào trong rồi nói."



Vẫn là Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên mở miệng nói, tuy rằng cô cũng bị sốc bởi mối quan hệ của hai người, nhưng đối với tính hướng của Tô Tích Nhan, trước đây cô cũng nhận thấy một số dấu hiệu, so với Tô Nam không thể chấp nhận, cô vẫn còn giữ được lý trí. Tiếng gào thét của Tô Nam và Tô Tích Nhan đã khiến cho không ít người chú ý đến, thậm chí Hà Nhiễm Nhiễm còn thấy quầy lễ tân đã có người gọi điện báo án, cứ tiếp tục như vậy, chuyện này sẽ bị làm cho lớn thêm.



Tô Nam đi một vòng xem tình hình, quả nhiên, những người phục vụ cứ thay phiên đến vây xung quanh không ít, âm thầm bàn tán dĩ nhiên đã sinh lòng nghi ngờ, Tô Nam thở dài, rốt cuộc cũng buông tay Tô Tích Nhan ra.



Vào phòng, Hà Tĩnh Mạc thương xót cầm lấy tay Tô Tích Nhan coi thật cẩn thận, nhìn trên da thịt bị Tô Nam nắm đã tụ lại những vết đỏ, vô cùng đau lòng. Tô Tích Nhan càng đau lòng Hà Tĩnh Mạc phải chịu đựng, lắc đầu với nàng, dùng ánh mắt nói cho nàng biết cô không có sao.



Tô Nam có chút ngây ngốc nhìn hai người, từ hành động thân mặt khắng khít giữa hai người, anh ta có thể nhìn ra cảm tình này cũng không phải một ngày hai ngày nhất thời xúc động mà có được, hẳn là đã trải qua nhiều năm tháng tích lũy, tình cảm đã sâu đậm đến mức người khác không có cách nào hiểu được. Tô Nam nhìn ánh mắt đau lòng của Tô Tích Nhan, lòng cũng nhói đau. Là anh ta sai lầm rồi sao? Là anh ta chỉ lo tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình mà bỏ bê em gái nên mới có kết quả hôm nay sao? Nếu lúc trước anh ta không cùng Hà Nhiễm Nhiễm đi hưởng tuần trăng mật, thì có phải sẽ không có kết quả ngày hôm nay không?



"Hai đứa ở chung với nhau bao lâu rồi?"



Hà Nhiễm Nhiễm lên tiếng hỏi, ánh mắt rơi trên người Hà Tĩnh Mạc, cô tuy rằng không cổ hủ, nhưng đối với chuyện em gái ruột thích con gái thì cô vẫn không thể chấp nhận. Tạm thời không nói đến phần cô đi, nhưng còn cha mẹ bên kia thì phải đối phó thế nào. Nghĩ tới phản ứng của cha mẹ, Hà Nhiễm Nhiễm nhịn không được mà thấy ớn lạnh, Hà gia tuân theo gia giáo nghiêm ngặt, Hà Tĩnh Mạc cứ thế lôi kéo Tô Tích Nhan trở về, hậu quả thật không thể tưởng tượng.



Hà Tĩnh Mạc đảo mắt nhìn Hà Nhiễm Nhiễm, nói: "Rất lâu rồi, kể từ hồi học đại học em đã bắt đầu thầm mến Tích Nhan."



Từ hồi đại học đã bắt đầu thầm mến......



Lời nói của Hà Tĩnh Mạc không chỉ làm xúc động Tô Nam và Hà Nhiễm Nhiễm, mà ngay cả Tô Tích Nhan cũng là lần đầu nghe nàng thừa nhận chuyện xưa này, nước mắt lập tức trực trào trong hốc mắt, Tô Tích Nhan cầm ngược lại tay Hà Tĩnh Mạc.



"Là em yêu Tĩnh Mạc trước!"



Giọng điệu cường ngạnh của Tô Tích Nhan như thể tuyệt vọng, hai mắt ngấn nước đỏ ngầu vì kích động, Tô Nam nhìn cô, bị ánh mắt của cô làm sợ hãi, biểu tình dại ra, như là bị lấy mất linh hồn ngơ ngác nhìn cô.



Nếu Tô Nam vẫn giận dữ nổi điên như vừa rồi thì Tô Tích Nhan còn có thể chấp nhận được, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô đơn của anh trai trông không khác gì con rối, giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng cắt vào trong tim cô.



"Có thể chia tay không?"



Hà Nhiễm Nhiễm nhìn Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc hỏi, không ngoài dự đoán, hai người kiên định nhìn nhau, đồng thời lắc đầu. Hà Nhiễm Nhiễm không nói gì, nhìn về phía Tô Nam. Tầm mắt của Tô Nam trước sau vẫn ở trên người Tô Tích Nhan, anh ta chua xót nhìn Tô Tích Nhan, "Nhan Nhan, có phải bởi vì anh hai không chăm sóc tốt cho em, mới để cho em có tình cảm như vậy với Tĩnh Mạc?"



"Không liên quan đến anh, là em, chính em mới là nguyên nhân."



Thái độ của Tô Tích Nhan mềm mỏng đi nhiều, Tô Nam nhìn cô, chậm rãi nói: "Nhan Nhan, em có biết ánh mắt vừa rồi em nhìn anh như thế nào không? Giống như con sư tử đầu đàn nổi giận, ánh mắt này, chỉ có ở ngày đó khi cha mẹ rời đi, anh thật có lỗi với cha mẹ, không có chăm sóc tốt cho em, mới khiến em......"



Câu kế tiếp Tô Nam nói không thành lời, anh ta đã tự nhận định tình cảm sai lầm của Tô Tích Nhan là do anh ta sơ suất mà ra. Hà Nhiễm Nhiễm nhìn Tô Nam cũng không khuyên giải an ủi, tính tình của hai anh em này giống nhau như đúc, cô cũng không phải dạng được khai sáng nhanh để có thể chấp nhận được tình cảm của hai người, chỉ là Hà Nhiễm Nhiễm biết quá rõ Tô Tích Nhan, cũng có thể nói vô cùng hiểu em gái của mình, chỉ cần là chuyện Hà Tĩnh Mạc đã quyết định thì tuyệt đối không có đường sống để quay về.



Tô Nam bất lực ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, khổ sở co rút người lại, có nước mắt tràn ra trong hốc mắt.



Bao nhiêu năm qua, anh ta mang theo Tô Tích Nhan đã trải qua vô số khó khăn, nhọc nhằn mà người bình thường không thể hiểu được, cho dù có mệt mỏi có khổ sở anh ta cũng chưa bao giờ than phiền, chưa bao giờ rơi nước mắt. Mấy năm nay, Tô Nam dường như đã muốn đi quên mùi vị của nước mắt, nhưng đây là em gái của anh ta, là niềm tự hào và là người thân duy nhất ở trên đời mà từ nhỏ anh ta đã ẵm bổng trong tay, tại sao lại có thể, tại sao lại có thể......



Tô Tích Nhan nhìn Tô Nam ngồi dưới đất, đi đến bên người anh ta, quỳ xuống: "Anh, anh từng nói, hi vọng em hạnh phúc."



Đây là lời Tô Nam thường nói với Tô Tích Nhan, làm sao anh ta có thể quên, Tô Nam ngẩng đầu lên nhìn Tô Tích Nhan, hít sâu một hơi.



Tô Tích Nhan nhìn vào mắt Tô Nam, mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh, bây giờ em rất hạnh phúc. Anh có biết không? Từ sau khi ba mẹ ra đi, cho tới bây giờ em cũng không có hạnh phúc được như vậy, cảm giác hạnh phúc này, ngay cả anh cũng không mang lại được cho em."



Lời nói của Tô Tích Nhan làm cho Hà Tĩnh Mạc vẫn đang chịu đựng liền sụp đổ, nàng cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Nàng hiểu được, nàng hiểu hết, không cần biết Tô Tích Nhan ở trước mặt Hà Tĩnh Mạc tự do tự tại không ràng không buộc như thế nào, nhưng ở trong lòng của cô, luôn có một nỗi đau mà người bình thường không thể hiểu được, mà nỗi đau cùng sự khỗ sở này cũng chỉ có một loại thuốc giải duy nhất đó chính là Hà Tĩnh Mạc.



Tô Nam nhìn Tô Tích Nhan, nhìn nụ cười không che giấu của cô, hốc hác hỏi: "Cảm giác hạnh phúc?" Hạnh phúc là gì? Dưới cái nhìn của Tô Nam, đó là có một gia đình trọn vẹn, có một đứa con khỏe mạnh, không thể chịu người đời chửi bới, có thể vui vẻ sống hết cả đời này mới gọi là hạnh phúc. Nhưng Hà Tĩnh mạc và Tô Tích Nhan thì như thế nào, hai người con gái cứ như vậy cả đời không chốn nương tựa sao?



Tô Tích Nhan nhìn Tô Nam, chậm rãi nói: "Anh, anh còn nhớ rõ từ khi nào em bắt đầu thích cười không?"



Tô Nam suy nghĩ, thở dài, "......Đại học." Đúng vậy, Tô Nam phát hiện Tô Tích Nhan thay đổi từ lúc bắt đầu học đại học, trở nên không còn trầm mặc ít nói nữa, trở nên thích cười, trở nên thích hay nói đùa.



"Chẳng lẽ hai đứa khi đó đã ở cùng nhau?"



Tô Tích Nhan lắc đầu, "Không có, khi đó em chỉ biết ở bên Tĩnh Mạc thật vui vẻ. Cho dù là làm gì, đôi khi cho dù là không có việc gì cũng sẽ kiếm chuyện để đến bắt nạt cậu ấy, lúc ấy chỉ là cảm thấy chơi rất vui. Bây giờ nghĩ lại, em chỉ là nghĩ muốn gặp mặt cậu ấy nhiều một chút, chỉ có nhìn thấy cậu ấy, trong lòng em mới được bình thản."



Những lời này, cho dù là Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan cũng chưa bao giờ nói, cô vốn nghĩ sẽ chôn sâu nó trong tim mình xem như là bí mật, nhưng ngày hôm nay không cho anh trai hiểu được tình cảm của mình, cho dù cô có thể ở bên Hà Tĩnh Mạc đi chăng nữa cũng sẽ thấy lương tâm không yên ổn, hạnh phúc sẽ vơi đi nhiều.



"Anh, anh có biết không? Mỗi lần em làm việc, cảm thấy phiền muộn, mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, chỉ cần nghĩ đến Tĩnh Mạc, nghĩ đến cuộc sống sau này của chúng em, em sẽ kiên cường. Em biết, Tĩnh Mạc phải dựa vào em, mà đồng thời cậu ấy cũng là điểm tựa cho em dựa vào, chúng em ai cũng không thể xa rời người kia. Cậu ấu không để cho em khóc, em cũng không thể làm cho cậu ấy lo lắng."



"Tích Nhan......" Hà Tĩnh Mạc đi đến bên người Tô Tích Nhan, ngồi xuống ôm chặt lấy cô. Tô Tích Nhan tựa người vào trong lòng nàng, nhắm mắt lại.



"Chỉ có ở trong vòng tay của cậu ấy, em mới có thể yên tâm."



Tô Nam nhìn hai người trước mắt ôm nhau mà khóc, trong đầu hồi tưởng lại đều là hình Tô Tích Nhan từ nhỏ đến lớn, Tô Nam nhớ vào lúc cha mẹ mất đi, anh ta ôm Tô Tích Nhan run rẩy ở trong lòng nói 'đừng sợ, có anh hai bảo vệ em'. Tô Nam cũng nhớ sau đó em gái đi học bởi vì bị bắt nạt mà anh ta đấm sưng mũi tên kia trước mặt Tô Tích Nhan, anh ta nhớ, nhớ rõ vì muốn làm những bữa ăn ngon cho Tô Tích Nhan, mà sau đó len lén băng lại ngón tay bị dao cắt trúng ở trong nhà bếp, nhớ rõ đã thề ở trước mộ phần của cha mẹ, hi vọng em gái cả đời hạnh phúc.



Hà Nhiễm Nhiễm nhìn mà không chịu nỗi nữa, tuy rằng tình cảm của cô và Hà Tĩnh Mạc không khắng khít giống như Tô Nam và Tô Tích Nhan, nhưng đến cùng vẫn là em gái ruột của mình, cô làm sao có thể không đau lòng. Cô đi đến bên cạnh Tô Nam kéo tay áo của anh ta, Tô Nam đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn Tô Tích Nhan, lắc đầu, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. Hà Nhiễm Nhiễm sợ anh ta kích động sẽ xảy ra sơ xuất, liền nói với hai người: "Hai đứa sẽ không sao, đừng lo lắng, anh của em để cho chị khuyên nhủ."



Nói xong, Hà Nhiễm Nhiễm vội vã chạy ra ngoài, Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Tô Tích Nhan niễng đầu nhìn nàng, nhìn mắt và cái mũi nàng khóc đến ửng đỏ, tay nhéo nhéo mặt của nàng, "Đừng khóc, không có đẹp đâu."



"Tích Nhan......" Hà Tĩnh Mạc nhìn vào mắt cô, gọi tên cô, Tô Tích Nhan cảm giác được bất an của nàng, vội vàng cầm lấy tay nàng áp trên mặt mình, "Mình ở đây, Tĩnh Mạc, đừng sợ."



Hà Tĩnh Mạc rúc vào gần hơn trong lòng cô, một tay quấn quanh eo cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta đã làm sai chuyện gì? Chẳng qua là yêu nhau mà thôi, tại sao ngay cả người thân cũng không có cách nào chấp nhận, miễn cường kết hôn sinh con lập gia đình với một người đàn ông thì nhất định sẽ hạnh phúc sao? Bọn họ được, cậu cũng không có kém hơn một chút nào......"