Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 6: - Việc nhỏ



Tô Tích Nhan bị suy nghĩ của chính mình làm hưng phấn trở nên khó hiểu, cô cũng không phải tùy ý mà nói, căn hộ đó trước cô đã nhìn qua, đối với cả kiến trúc của tiểu khu cùng cách thiết kế phòng ốc đều thực vừa lòng, nếu muốn mua căn hộ ở đây, cô vẫn còn phải trưng cầu ý kiến của Tô Nam. Anh trai vừa mới hưởng tuần trăng mặt trở về, Tô Tích Nhan cân nhắc trước sau không có sai sót nên liền quyết định. Đừng nhìn miệng cô trước nói không đợi gặp Hà Tĩnh Mạc, kỳ thật cô sớm đã thành thói quen đợi Hà Tĩnh Mạc chiếu cố, cuộc sống đã quen mỗi khi nàng đến đều mang theo cơm ăn, một sớm một chiều không thể nói bỏ là bỏ.



Nghĩ về cuộc sống hạnh phúc về sau, cái gì cũng không cần nhọc lòng, Tô Tích Nhan hưng phấn hừ một cái, cô xoay qua nhìn Hà Tĩnh Mạc tìm đồng minh, nhưng trước mắt phóng tới lại là ánh mắt lãnh đạm như băng.



Không hiểu, Tô Tích Nhan rùng mình một cái.



Hà Tĩnh Mạc đưa mắt liếc Tô Tích Nhan một cái, quay đầu, thản nhiên nói: "Mệt rồi, đi về."



Nhìn Hà Tĩnh Mạc sắc mặt khó coi đạt đến cực điểm, Tô Tích Nhan tự nói bản thân chắc đã lỡ lời, trong lúc nhất thời tâm tình có chút không vui. Tình huống như thế này không phải chỉ một lần hai lần, từ sau khi tốt nghiệp đại học, Hà Tĩnh Mạc luôn là tự dưng sắc mặt thay đổi, trước một giây hoàn hảo tốt đẹp, sau cái gì cũng không nói, điều này làm cho Tô Tích Nhan vô cùng khổ sở. Cả đời làm bạn của nhau, như thế nào mà bắt đầu có chuyện lại không nói gì? Tính tình như vậy là sao? Hà Tĩnh Mạc đứng yên tại chỗ, nhìn Tô Tích Nhan sắc mặt thay đổi liên tục, thở dài, nói: "Tôi đói bụng."



"Đói bụng?" Tô Tích Nhan phục hồi tinh thần lại, nghĩ nghĩ nói: "Phía trước có chỗ nhà gỗ thịt nướng cậu thích, đi đó ăn?"



"Không thích."



Vừa đưa ra đề nghị đã bị Hà Tĩnh Mạc lập tức từ chối, Tô Tích Nhan ngẩng đầu nhìn nàng, nhíu mày hỏi: "Vậy cậu muốn ăn cái gì?"



"Đi chợ đêm."



Hà Tĩnh Mạc nhìn ánh mắt Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan lại nhìn Hà Tĩnh Mạc chân đi giày cao gót, cười nhạo: "Cậu không sợ đau chân?"



"Sợ." Hà Tĩnh Mạc sảng khoái nháy mắt nhìn Tô Tích Nhan, cười như không cười dang hai tay, "Vậy cậu cõng đi."



"Không được, không được!" Tô Tích Nhan lắc đầu như trống đánh, Hà Tĩnh Mạc để ý thấy điệu bộ này của cô, chân phải lùi về sau, bắt lấy đà mà chạy.



"Tôi đang say mà..."



Tô Tích Nhan liền giãy dụa, Hà Tĩnh Mạc hiểu thái độ này của cô, so với hồi đại học cũng y như vậy. Hà Tĩnh Mạc nhảy lên "Ây" một tiếng, To Tích Nhan kêu lên "Mẹ ơi" vội vàng khom eo xuống, Hà Tĩnh Mạc ở trên lưng Tô Tích Nhan tư thế duyên dáng, động tác tiêu chuẩn tuyệt đẹp, khiến cho những người xung quanh không khỏi chú ý, Tô Tích Nhan thật ra cũng không phải là thụ khỏe mạnh gì, dồn hết năng lượng tiến về phía trước vài bước, lảo đảo trước mắt xém ngã xuống, không còn mặt mũi bắt lấy một anh trai bên cạnh đang tập trung xem náo nhiệt.



Người này hoảng sợ nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan hít sâu một hơi, nhìn anh ta: "Nhờ một chút." Nói xong, cô buông lỏng tay ra, anh ta nhìn trên cánh tay mình lưu lại dấu tay bấu vào, nuốt nước miếng vào miệng, chạy nhanh như chớp.



"......"



Trải qua một lúc bấp bênh, Tô Tích Nhanh cuối cùng cũng hồi phục thể lực, cõng Hà Tĩnh Mạc trên lưng chậm rãi đi đến chợ đêm.



"Cậu nói xem cậu đường đường là giáo sư, nếu để cho học sinh nhìn thấy thì phải làm sao?"



Trán Tô Tích Nhan ướt đẫm mồ hôi, cô xem như hiểu được, sau lưng bà thím hôm nay tâm tình khó chịu là cố ý tra tấn cô. Hà Tĩnh Mạc kê đầu chấn lên bả vai Tô Tích Nhan, ngửi được mùi hương trên người cô, nét mặt tươi cười.



"Gần đây cậu làm sao, tính tình kỳ cục như vậy?" Cảm nhận được tâm trạng Hà Tĩnh Mạc chuyển biến tốt lên, Tô Tích Nhan phùng má hỏi, Hà Tĩnh Mạc liền dùng má cọ cọ cổ cô, lười nhác nói: "Kỳ cục thế nào?"



Tô Tích Nhan bị Hà Tĩnh Mạc làm cho cả người cứng đơ, có chút không tự nhiên mà nói: "Thành thật có một chút khó chịu."



"Trước kia bộ không như vậy sao? Khó chịu cái gì? Giả bộ khó khăn!" Hà Tĩnh Mạc tự tại, nàng cũng chỉ có thể như vậy mới có thể dạy dỗ chỉnh đốn được tên đại ngốc này.



Tô Tích Nhan theo thói quen bĩu môi, "Này, nếu để cho người trong công ty nhìn thấy tôi, mặt mũi còn biết để đâu."



"Đáng, ai cho cậu bình thường cùng các cô gái trong công ty chơi trò giả nữ vương." Hà Tĩnh mạc cười thầm, Tô Tích Nhan tỏ ý không vui, chớp mi, nói lớn: "Cái gì mà giả, tôi chính là nữ vương!"



"Thật không?" Hà Tĩnh Mạc một tay ôm lấy cổ Tô Tích Nhan, tay kia chậm rãi di chuyển xuống, Tô Tích Nhan như bị điện giật, cả người run rẩy, nóng nảy: "Cậu lại cứ sờ tôi, tôi cho cậu ngã chết."



"Được rồi, không động nữa, ngoan." Hà Tĩnh Mạc dỗ dành Tô Tích Nhan như đứa trẻ, nhìn Tô Tích Nhan nỗi giận hai lỗ tai đỏ hồng lên, trong lòng nàng tự thấy vui vẻ.



Đến chợ đêm, người ở chung quanh nhìn chăm chú, Hà Tĩnh Mạc cuối cùng cũng bước xuống, Tô Tích Nhan thở hổn hển trừng mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cười tủm tỉm lôi tay cô kéo đi vào trong đám đông.



Đi bộ chưa được một lúc, Tô Tích Nhan mệt lả, cô cảm giác chính mình thật già đi, rõ ràng theo Hà Tĩnh Mạc mới vài bước đã bắt đầu phát mệt, phải biết rằng trước kia cô cũng từng có kinh nghiệm đưa Hà Tĩnh Mạc từ trường về nhà, quả nhiên là năm tháng không buông tha con người. Hà Tĩnh Mạc xem Tô Tích Nhan ủ rũ cuối đầu bộ dáng thiểu não cũng biết cô đã mệt, nàng khẽ mím môi, lôi kéo Tô Tích Nhan về nhà. Vừa về đến nhà, chớp mắt một cái tinh thần Tô Tích Nhan đã tỉnh táo trở lại, lại bắt đầu cáu kỉnh, làu bàu đòi Hà Tĩnh Mạc nấu ăn.



"Cậu không phải mới vừa ăn sao?"



Hà Tĩnh Mạc đau đầu nhìn Tô Tích Nhan, tật xấu ăn uống không có quy tắc như vậy không biết khi nào mới có thể bỏ? Tô Tích Nhan không hài lòng, "Tôi cõng cậu lâu như vậy, đói một chút cũng không được sao?" Hà Tĩnh Mạc có chút xem thường, không buồn tranh cãi cùng cô, xoay người đi vào phòng bếp rửa tay. Tô Tích Nhan vừa lòng cười cười, thay đổi quần áo đi vào phòng tắm. Đợi Tô Tích Nhanh tắm xong, Hà Tĩnh Mạc cũng đem đồ ăn nấu xong lên, nhìn trên mặt bàn hai cái trứng chần nước sôi thập phần mê người, Tô Tích Nhan bắt đầu chén tiếp.



"Chậm một chút."



Hà Tĩnh Mạc nhắc nhở, Tô Tích Nhan một bên che mặt nuốt xuống, một bên vui vẻ nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Hôm nay như thế nào lại tốt như vậy, làm cho tôi đến hai cái."



Hà Tĩnh Mạc ở một bên nhặt váy dài Tô Tích Nhan vừa mới ném xuống đất, cũng không ngẩng đầu lên: "Oh, chiếu theo ngực cậu mà làm."



"......"



Tô Tích Nhan uống nước, ngước lên trừng Hà Tĩnh Mạc, người ta chuyên tâm dọn dẹp phòng, cũng không buồn liếc nhìn cô một cái, trừng mắt nhìn một hồi Tô Tích Nhan tự thấy bản thân thật vô duyên, cuối đầu tiếp tục ăn cơm, đợi cô ăn xong đã hơn mười một giờ đêm, cô đứng dậy lười biếng lắc eo, "Tĩnh mạc, cậu ngủ trước đi."



"Cậu đi đâu?" Hà Tĩnh Mạc cầm máy sấy tóc trong phòng đi ra, Tô Tích Nhan hà hơi nhìn nàng, "Tôi còn có văn kiện chưa xem qua, sáng mai có một cuộc họp quan trọng, nên tôi phải xem."



"Ân, biết rồi." Biết tính tình của cô, Hà Tĩnh Mạc cũng không nói nhiều lời, đi đến một bên sô pha, nhẹ giọng nói: "Trước làm khô đầu cái đã."



"Không có gì, để tự nhiên là được rồi." Tô Tích Nhan sờ sờ tóc ước mà nói, Hà Tĩnh Mạc không nói chuyện, ánh mắt nhìn cô, Tô Tích Nhan ho một tiếng, gật đầu, "Được rồi."



Từ lúc học đại học Tô Tích Nhan đã có tật xấu này, mỗi khi tắm ra sẽ không chịu sấy tóc. Hà Tĩnh Mạc vừa tức vừa vội, đợi người kia tắm rửa xong sẽ ra giúp sấy tóc, kiên trì riết thành thói quen.



"Thật tốt, lại giống như trước kia." Tô Tích Nhan nhìn chân Hà Tĩnh Mạc, híp mắt hưởng thụ nàng săn sóc chiếu cố, ngón tay ai kia mang đến cảm giác lành lạnh làm cho con người có cảm giác hưởng thụ vô cùng.



"Về sau gội đầu nhất định phải sấy tóc." Hà Tĩnh Mạc không yên tâm căn dặn, Tô Tích Nhan bĩu môi, "Nói mãi."



"Tôi không nói mãi cậu có thể nhớ kỹ sao?" Hà Tĩnh Mạc nhéo nhéo hai má Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan không để ý tới nàng, giữ lấy tay không cho nàng lộn xộn, đợi tóc sấy khô, Tô Tích Nhan liền đuổi Hà Tĩnh Mạc đi ngủ, cô đứng dậy vào phòng làm việc. Tuy rằng chương trình đại học không phải nặng nề gì, nhưng dù sao quản lý thời kỳ trưởng thành của thanh thiếu niên ngày nay thôi cũng đủ làm cho người ta đau đầu rồi, Tô Tích Nhan tuyệt đối sẽ không để Hà Tĩnh Mạc cùng cô thức đêm.



Hà Tĩnh Mạc hiểu rõ tính tình Tô Tích Nhan, để cho cô đẩy mình vào phòng ngủ, thẳng đến giường đắp chăn cho Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan như thế mới yên tâm tắt đèn mở cửa đi ra ngoài.



Cửa vừa đóng lại, Hà Tĩnh Mạc lắc đầu cười cười, nàng xốc chăn lên đứng dậy, mở đèn liền cầm lấy quyển sách quen thuộc.



Cứ như vậy yên lặng mà chờ đợi, mấy năm nay, chưa bao giờ gián đoạn qua.



Sách đã đọc được phân nửa, đồng hồ kim chỉ cũng sắp đến giờ báo thức, ánh mắt Hà Tĩnh Mạc mệt mỏi, nàng tùy tay cầm lấy áo khoác mặc lên người, đứng dậy xỏ đôi dép lê vào rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi đến phòng làm việc.



Từ trong phòng làm việc, thản nhiên như trước lộ ra ánh sáng ngọn đèn, Hà Tĩnh Mạc nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ, nhíu mày nhìn Tô Tích Nhan ngủ trên bàn thật sự thống khổ mà thở dài.



Đi đến trước bàn, Hà Tĩnh Mạc lấy bút máy trong tay Tô Tích Nhan ra, một tay ôm lấy bả vai của cô một tay nâng chân cô lên, cúi người ôm lấy cô từ chỗ ngồi.



"Mệt......"



Trong mơ hồ, Tô Tích Nhan co người vào lòng Hà Tĩnh Mạc, miệng không kiên nhẫn than thở, mái tóc dài như suối rũ ôm lấy cơ thể vẫn còn nguyên mùi hương như mới vừa tắm xong, khiến bản thân Tô Tích Nhan thêm phần nhu nhược. Hà Tĩnh Mạc ôm Tô Tích Nhan vừa đi vào phòng ngủ vừa ôn nhu đáp: "Ừ, ngoan, ngủ."



Thật cẩn thận bế Tô Tích Nhan đặt ở trên giường, Hà Tĩnh Mạc đắp một bên chăn cho cô, nửa thân nàng ngồi xổm bên giường, lặng lẽ nhìn dung mạo Tô Tích Nhan say ngủ.



Không mang theo vẻ bướng bỉnh của thường ngày, Tô Tích Nhan ngủ như một đứa trẻ, thậm chí bởi vì cảm nhận được chiếc giường êm ái mềm mại liền khẽ cười, ngọn đèn rọi xuống da thịt trắng nỏn của cô nhiều chỗ tựa như trong suốt, hai tay chắp trên gối đầu ngủ say sưa. Hà Tĩnh Mạc tràn đầy sủng nịch nhìn Tô Tích Nhan, một hồi, nàng vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi Tô Tích Nhan, dịu dàng thở dài, "Cậu đúng là đồ tiểu tiện thụ."