Lâm Tự nói xong mới cảm giác được không khí xung quanh trở nên xấu hổ....!Cô nhìn Ôn Lĩnh, rồi lại nhìn Lương Mị, hai người này một người thì mặt vô cảm, một người thì trừng mắt liếc cô một cái.
"Chị Ôn Lĩnh, em...." Lâm Tự muốn xin lỗi, lại cảm thấy nếu càng nói nữa thì sẽ càng xấu hổ thêm.
Lương Mị lúc này lên tiếng xoá bỏ bầu không khí xấu hổ này, "Dung Khanh, chị gọi cho em sao em lại không nghe máy?"
Cố Dung Khanh "?"
Lương Mị nhìn biểu cảm Chị khi nào thì gọi điện thoại cho em? của Cố Dung Khanh, đột nhiên cô tức giận.
Sao bên người Ôn Lĩnh toàn là mấy cái người trời đánh không vậy.
Ôn Lĩnh kéo Lâm Tự đi vào trong, quay đầu lại hỏi Lương Mị, "Chị Lương, ngồi ở đây sao?"
Lương Mị gật đầu với Kỷ Thần Hi, coi như không thấy Cố Dung Khanh đi lướt qua ngồi ở bên bàn của Ôn Lĩnh, cô thật không hiểu được Cố Dung Khanh đang nghĩ cái gì.
Nếu không phải Cố Dung Khanh ly hôn với Ôn Lĩnh, cô thật sự sẽ không biết được một sự thật, Cố ảnh hậu kỹ thuật diễn xuất xuất sắc lại có EQ vô cùng thấp!
Lúc mới quen biết Cố Dung Khanh, cô cho rằng Cố Dung Khanh bản chất là lạnh lùng.
Sau đó, kết hôn với Ôn Lĩnh, cô cho rằng Cố Dung Khanh không có tình yêu trong cuộc hôn nhân đó.
Bây giờ, cô cảm thấy Cố Dung Khanh không phải là tra nữ, mà chính là con người không có cảm tình!
Ôn Lĩnh và Lâm Tự gọi mấy đặc biệt, lúc gọi đồ ăn Lương Mị không có ý kiến gì, cô cũng không phải không biết ăn cay.
Nhưng cô không ngờ lại gọi nhiều như vậy.
Cá hầm ớt, thịt cay tứ xuyên, canh huyết cay, phổi bò om, gà nước bọt Tứ Xuyên.
Tại sai đã gọi cá hầm ớt còn lại gọi thêm thịt cay tứ xuyên? Cái này là tức giận và đau buồn, ăn kiểu này cho bỏ tức à?
Thật ra Ôn Lĩnh rất thích ăn cay, người Đông Thành đa số đều ăn cay, nhưng mà người ở thủ đô chỉ có thể ăn chút chút.
Trên cơ bản thì Cố Dung Khanh không ăn cay được.
Cho nên mấy năm nay, khi ăn cơm với Cố Dung Khanh, cô sẽ không ăn cay.
Chỉ khi đi một mình hay về Đông Thành cô mới dám ăn cay.
Cố Dung Khanh đi tới nhìn bàn thức ăn của bên Ôn Lĩnh liền suy nghĩ, Ôn Lĩnh có thể ăn cay sao? Hơn nữa còn ăn rất cay?
"Tôi và Dung Khanh đi về trước, mọi người cứ từ từ ăn." Kỷ Thần Hi cao hơn Cố Dung Khanh một chút, ôm lấy bả vai Cố Dung Khanh.
Lương Mị trợn mắt, cô trước giờ không thân với Kỷ Thần Hi, coi như đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng cái bộ dạng kiêu căng, công khai chủ quyền sao lại đáng ghét như vậy?
"Cô Kỷ cứ đi thong thả, tôi còn việc còn muốn nói với Dung Khanh." Lương Mị cảm thấy lời này của cô đã đủ rõ, Dung Khanh chắc chắn phải nhận ra đúng không?
"Vậy Kỷ Thần Hi chị đi về trước đi."
Kỷ Thần Hi nghe vậy, có chút không tình nguyện, cô nhìn Lương Mị rồi nhìn Cố Dung Khanh, "Hay là chị ở bên ngoài chờ em?"
Lời nói kia của Kỷ Thần Hi vừa mới nói xong, Lương Mị muốn bùng nổ! Đột nhiên, cô đứng lên nhìn Ôn Lĩnh và Lâm Tự, hai người kia cũng bị hành động của cô chú ý.
Lâm Tự thì cô không muốn nói, còn Ôn Lĩnh lại bình tĩnh đến như vậy.
Cô suy nghĩ cuối cùng, Ôn Lĩnh bị Cố Dung Khanh tra tấn đến mức nào mà có thể bình tĩnh đến như vậy???
Lương Mị hít một hơi thật sâu, quay sang nói chuyện không khách khí với Kỷ Thần Hi, "Cô Kỷ, Dung Khanh là nghệ sĩ của tôi, thời gian của cô ấy phải là do tôi sắp xếp nhỉ?"
Kỷ Thần Hi lại đang muốn nói cái gì đó nhưng đã bị Lương Mị cắt ngang, "Còn nữa, cô Kỷ có thể chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nghệ sĩ của tôi không?" Trong đầu Lương Mị nghĩ đến việc đi cùng với Kỷ Thần Hi không hề an toàn tí nào! Tay của cô cũng quá dài rồi đó.
Kỷ Thần Hi nghe hiểu rõ, cô cười cười nói với Cố Dung Khanh, "Người đại diện của em thật bá đạo."
"Vậy chị đi trước nhé, Dung Khanh."
Nghe trong lời nói của Kỷ Thần Hi có ẩn ý, Lương Mị nghĩ thầm, trách không được bao năm rồi cũng không theo đuổi được Cố Dung Khanh.
Con người này tâm tư qua sâu.
Mà mấy lời này chưa chắc Cố Dung Khanh đã hiểu hết được.
Bây giờ cô thật tò mò, làm sao mà Ôn Lĩnh có thể theo đuổi Cố Dung Khanh được vậy?
Chờ Kỷ Thần Hi đi, Lương Mị kéo Cố Dung Khanh ngồi xuống bên cạnh, mới vừa ngồi xuống cô có cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn theo, không ngờ được là Lâm Tự đang nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
"Chị Lương, nhìn chị thật ngầu a ~"
"Người đó là Kỷ Thân Hi! Kỷ ảnh hậu a!" Lâm Tự nghe thấy cách nói chuyện của Lương Mị đối với Kỷ Thần Hi, cô cảm thấy người chị gái này thật ngầu.
Mặc dù cô là fan của Kỷ Thần Hi, nhưng mà sau khi quan sát hành động của Kỷ Thần Hi đối với Cố Dung Khanh, đúng là có chỗ cưỡng cầu làm cho người ta không thích.
Lương Mị được khen có chút lâng lâng, vuốt vuốt lại mái tóc nhìn Lâm Tự nói, "Sao nào? Bị chị gái này mê hoặc rồi phải không?"
Lương Mị chính là kiểu chị gái lõi đời, một khi cô đã muốn tán tỉnh ai thì người đó khó mà chịu nổi, mà Lâm Tự căn bản là một cô bé mới ra đời, bị ghẹo như vậy đã đỏ mặt.
"Mắc cái gì mà chị làm bộ dạng tán tỉnh vậy? Không phải nói có việc muốn nói với em à?" Dẹp bà đi, bầu không khí mới tốt đẹp được tí đã bị Cố Dung Khanh phá, Lương Mị quay đầu nhìn cô, trong lòng có chút hối hận vì đã kêu Cố Dung Khanh ở lại.
"Phốc ~ ha haa." Ôn Lĩnh không nhịn được cười thành tiếng, trước kia cô chưa từng thấy Cố Dung Khanh đáng yêu như vậy.
"Ha ha ha ha ha ha." Lương Mị vốn cảm thấy không buồn cười, thậm chí còn có chút tức giận, nhưng mà khi thấy Ôn Lĩnh cười vào cái bản mặt ngốc ngốc của Cố Dung Khanh, cô cũng thấy Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh "?"
Cố Dung Khanh không hiểu hai người này cười cái gì, Lâm Tự cũng mơ hồ không hiểu, vẫn còn đang đắm chìm trong cơn tán tỉnh vừa rồi của Lương Mị...
"Lương Mị, cuối cùng là chuyện gì?"
"À chuyện này...!chúng ta cùng ăn bữa cơm đi." Thật ra Lượng Mị cũng chẳng có gì để nói cả.
"Em vừa mới...!ăn no rồi."
"Chị không thể ăn cay."
"Vừa rồi chị cũng không ăn cái gì, gọi một ít đồ ăn không cay đi." Đúng là lúc nãy cô thực sự ăn chưa no, nhưng lời này do Ôn Lĩnh nói ra, cô cũng đi nghi vấn trong lòng hỏi ra tới, "Em không phải cũng không ăn cay sao?"
Lâm Tự nghe được câu này, vẻ mặt kinh ngạc, "Chị Ôn Lĩnh không ăn cay được sao? Đông Thành có người không ăn cay sao?"
Nghe vậy, Cố Dung Khanh sửng sốt, nhìn một bàn đồ ăn, nghĩ đến vừa rồi Ôn Lĩnh ăn thực sự rất ngon...
Hoá ra Ôn Lĩnh thích ăn cay sao?
Nhìn vẻ mặt của Cố Dung Khanh, Lương Mị lắc đầu bất đắc dĩ, vẫn là không nhịn được nói, "Là bởi vì em không ăn cay được."
Lời này Lương Mị vừa nói ra, Ôn Lĩnh có cảm giác mất tự nhiên, cô thường ngày không ăn cay đúng thật là vì Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh không thể ăn cay dù chỉ là một chút, Ôn Noãn cũng giống Cố Dung Khanh không biết ăn cay.
Cho nên lúc cô thèm món cay thì chỉ có thể đi một mình.
Mà Cố Dung Khanh bây giờ làm vẻ mặt không thể tin được.
Lương Mị đột nhiên hiểu rõ vì sao Ôn Lĩnh lại ly hôn với Cố Dung Khanh.
Một người thì vì yêu cứ đâm đầu còn một người vô tâm không hiểu phong tình chỉ được cái đẹp mã, đúng là khó mà sống chung được.
Sau đó cũng không ai nói gì về cái đề tài ăn cay nữa, Lương Mị gọi cho Cố Dung Khanh vài món ăn thanh đạm, cả bốn người tập trung ăn cơm, ăn xong liền đi về khách sạn.
Phòng của Ôn Lĩnh ở lầu ba chỉ là phòng giường đôi, Cố Dung Khanh ở lầu năm là một phòng cao cấp.
Bốn người cùng nhau đi thang máy lên tầng, Ôn Lĩnh và Lâm Tự đi ra trước, Cố Dung Khanh và Lương Mị thì lên tầng trên.
Sau khi đi ra khỏi thang máy, Lâm Tự hỏi Ôn Lĩnh "Chị Ôn Lĩnh, Cố ảnh hậu vẫn luôn như vậy sao?"
"Hửm?"
"Cố ảnh hậu là người vô tâm không hiểu phong tình sao?"
Ôn Lĩnh không trả lời, Lâm Tự cũng tự giác không hỏi nữa.
Mà sau khi Lương Mị và Cố Dung Khanh đi vào phòng, Lương Mị ngồi ở trên sô pha nhìn Cố Dung Khanh, sắc mặt đen đi.
"Chị làm sao vậy?"
"Chị làm sao ư?" Trước đây nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Cố Dung Khanh, Lương Mi cảm thấy Cố Dung Khanh thuộc tuýp người sống lý trí.
Còn bây giờ ư? Cô không biết nên cho Cố Dung Khanh sống lý trí hay trong đại não bị đứt dây EQ hoặc là không có luôn.
"Dung Khanh, hôm nay em không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Xấu hổ? Ai xấu hổ?"
Lương Mị hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm trong đầu đây là nghệ sĩ của mình phải nhẫn! Nhưng mà thật sự là nhịn không được!
"Không biết Kỷ Thần Hi có cảm thấy xấu hổ hay không, nhưng mà ba người bọn chị rất xấu hổ."
"Dung Khanh, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Không nghĩ gì cả." Cố Dung Khanh có chút uỷ khuất...
"Em thích Kỷ Thần Hi?" Cố Dung Khanh nghe Lương Mị hỏi vậy, nhíu nhíu mày, ánh mắt khó hiểu, "Em và Kỷ Thần Hi là bạn bè, sao lại có thể thích?" Sau đó lại nói, "Trước đó, Ôn Lĩnh cũng có hỏi em và Kỷ Thân Hi đang quen nhau sao."
"Vậy em nói sao?"
"Em hỏi lại em ấy, vì sao lại nghĩ em và Kỷ Thần Hi quen nhau." Nhìn biểu cảm của Cố Dung Khanh khi nói câu đó với cô và Ôn Lĩnh chắc chắn là một biểu cảm, Lương Mị cảm thấy tức giận...!cô nên làm sao để thông cái đầu của Cố Dung Khanh đây?
"Vậy em không thích Kỷ Thần Hi?"
Cố Dung Khanh nghĩ nghĩ trả lời, "Không thích."
"Vậy còn Ôn Lĩnh thì sao? Thích sao?"
Cố Dung Khanh không có trả lời liền, mà lại trầm tư...!suy nghĩ một lát mới nói, "Em không biết..."
Lương Mị cảm thấy hơn phân nửa là Cố Dung Khanh thích Ôn Lĩnh, chỉ là con người này quá trì độn lại rất cứng đầu.
Cô thay đổi một phương pháp khác hỏi Cố Dung Khanh, "Vậy em không thích Ôn Lĩnh à?"
"Không có không thích em ấy." Lần này Cố Dung Khanh không hề suy nghĩ mà đã trả lời Lương Mị.
"Vậy đó chẳng phải là thích sao?" Hỏi nửa ngày rồi, Lương Mị cảm thấy cô đã có đáp án rồi.
"...."
Cố Dung Khanh không trả lời, nhưng mà Lương Mị biết được, bản thân Cố Dung Khanh không xác định là có thích Ôn Lĩnh không.
Nhưng 100% không thích Kỷ Thần Hi.
"Vậy em có biết Ôn Lĩnh thích em như thế nào không?" Cố Dung Khanh vẫn không trả lời, Lương Mị lại cảm giác cô sắp bị tức nghẹn nữa rồi, tiếp tục hỏi nữa.
"Lúc trước, làm sao mà Ôn Lĩnh theo đuổi được em vậy? Em tại sao lại kết hôn với Ôn Lĩnh?"
Ôn Lĩnh thích cô sao? Cô cảm thấy trước khi ly hôn thì Ôn Lĩnh có thích cô.
Lúc Ôn Lĩnh theo đuổi cô chắc chắn Ôn Lĩnh thích cô, ở bên Ôn Lĩnh cô có cảm giác được quan tâm.
Sau đó Ôn Lĩnh tỏ tình với cô, cô không có từ chối.
Đến lúc Ôn Lĩnh cầu hôn, cô cũng không cự tuyệt.
Cô cảm thấy hai người cứ thế ở bên nhau là tốt rồi.
"Chỉ là bây giờ, em ấy không thích em nữa." Lương Mị nghe được câu nói này, thực sự vừa tức mà vừa buồn cười, cô vờ tức giận nói, "Em xem lại em đi, nếu chị là Ôn Lĩnh đã sớm ly hôn với em rồi.".