*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Kogi
“Tớ chỉ uống có chút xíu rượu.” Dung Miên thành thật nói, “Thế là đuôi không thu về được nữa.”
Xương cụt là bộ phận sót lại của đuôi sau khi con người tiến hóa, vậy mà lúc này từ chỗ đó của Dung Miên lại mọc ra một chiếc đuôi mềm mại lông xù. Thứ này gây ra khó khăn khi ngồi nên cậu chỉ có thể kéo quần trễ xuống một chút rồi dùng áo len đang mặc che bớt đi gốc đuôi mới miễn cưỡng ngồi được trên mặt bàn quán cà phê. Dù vậy vẫn còn hơn nửa đoạn đuôi lộ ra ngoài, mà bởi vì lúc này tâm trạng cậu không tốt nên đuôi của cậu cũng thõng xuống, chóp đuôi đong đưa nhè nhẹ.
Khổng Tam Đậu giận không kìm được: “Trước đây tớ đã bảo cậu không được uống rượu rồi cơ mà!”
So ra Khổng Tam Đậu còn sốt ruột hơn chính bản thân Dung Miên. Cô vò đầu bứt tai, đi đi lại lại trong quán, “Giờ không thu lại được rồi, làm sao đây làm sao đây làm sao đây…”
Dung Miên vung vẩy chân, cúi đầu nhìn mũi giày của mình không nói lời nào.
“Tam Đậu, có lẽ không phải do rượu đâu.” Vân Mẫn nói, “Hiệu lực của cồn không kéo dài lâu như vậy.”
Khổng Tam Đậu cũng nhận ra mình nói hơi to, cô ủ rũ nói: “Chú Vân, cháu… Chỉ là cháu lo cho cậu ấy thôi…”
Đối với động vật có thể chuyển đổi qua lại giữa hình người và hình thú như họ, có thể nói tai và đuôi là hai bộ phận tương đối đặc biệt, cho dù là ở hình người cũng có thể tự do biến ra hoặc thu lại. Đây là lần đầu tiên Dung Miên rơi vào cảnh mọc đuôi mất kiểm soát, với tình trạng này cậu không thể tiếp tục chờ ở trường quay được nữa. Cũng may phần lớn cảnh của cậu hôm nay đều đã quay xong nên sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến tiến độ.
Dung Miên hơi hoang mang, cậu hoàn toàn không muốn làm chậm tiến độ của cả đoàn, nhưng cũng đành phải che đuôi đi xin Lưu Viên Phong cho nghỉ. Anh ta bày tỏ sự cảm thông sâu sắc ở vị trí của một đạo diễn, đồng thời bắt nguồn từ nỗi sợ hãi bẩm sinh của chuột lang, anh ta run lẩy bẩy khoát tay cho cậu nghỉ luôn cả ngày mai.
Vân Mẫn rất bình tĩnh nói: “Đừng quá lo lắng.”
Đầu tiên bọn họ loại bỏ tác nhân là chất cồn, sau đó thử rất nhiều cách khác nhau, ví dụ như bảo Dung Miên cởi hết quần áo biến thành hình mèo rồi lại biến về hình người, hoặc là hít mười hơi bạc hà mèo rồi nín thở xem có thể thu đuôi lại được hay không. Thế nhưng dù loay hoay kiểu gì đi nữa, đuôi của Dung Miên vẫn không hề suy suyển, thỉnh thoảng lại đong đưa vài cái nhưng nhất quyết không biến mất.
Vân Mẫn ngẫm nghĩ lại cảm thấy có lẽ là do mấy ngày nay quay phim áp lực quá, bèn bảo Dung Miên biến về nguyên hình nghỉ ngơi một lát, có lẽ khỏe lại là ổn. Thế là Dung Miên tiện thể tiếp mấy cô bé cấp ba luôn. Mấy cô bé vừa tan học đã chạy vào quán, vừa nhìn thấy Dung Miên thì vui không tả xiết.
Dung Miên bị họ luân phiên ôm ấp hít hà một trận, sau đó ở bên cạnh trông mấy cô bé làm bài tập vật lý một tiếng đồng hồ. Cuối cùng mệt không chịu nổi nữa phải gọi hai anh em sinh đôi Ragdoll của quán ra thay ca Dung Miên mới được xả hơi. Cậu biến về hình người, thẫn thờ ngó ra đằng sau.
Đuôi vẫn ở đó.
Dung Miên vừa mặc quần áo xong thì thấy Vân Mẫn đang đứng ở cửa, ôn hòa nói: “Miên Tử, chúng ta tâm sự đi.”
Vân Mẫn là mèo ly hoa lông dài, thực ra nếu tính tuổi mèo thì y đã vào hàng mèo già rồi, nhưng hình người vẫn là một mỹ nhân tóc dài tuổi chừng ba mươi mà thôi.
Lúc Vân Mẫn nhặt Dung Miên về cậu chỉ vừa biết hóa hình không lâu. Tâm trí của cậu vẫn hoàn toàn ở trạng thái của một chú mèo lang thang, vô cùng cảnh giác. Cậu không có khái niệm “gia đình”, tưởng rằng rồi một ngày nào đó mình sẽ lại rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ.
Vì vậy việc đầu tiên Dung Miên làm mỗi ngày khi tỉnh giấc là ăn cơm. Cậu sẽ lén trốn vào một góc trong quán cà phê, ôm túi đồ ăn mèo ăn từng miếng lớn, ăn đến khi bụng phình ra mới chịu dừng lại. Vân Mẫn phải làm công tác tư tưởng rất lâu mới dần dần khiến cậu thả lỏng cảnh giác.
Mạng lưới quan hệ của Vân Mẫn cũng tương đối rộng. Công ty người mẫu y mở ra được mấy năm rồi, nhưng thấy Dung Miên có vẻ hứng thú với việc đóng phim hơn nên cũng cố gắng tìm tài nguyên về cho cậu.
Dung Miên trở nên ỷ lại Vân Mẫn, mà Vân Mẫn cũng hơi thiên vị đứa nhóc này vì trước đây bản thân y cũng từng là mèo hoang.
Y dùng giọng điệu rất đỗi dịu dàng hỏi: “Dạo này lúc quay phim cháu có gặp chuyện vui gì không?”
Dung Miên gật đầu, ngoãn ngoãn kể lại tỉ mỉ cho Vân Mẫn nghe mấy ngày nay mình ăn rau gì, quay phim ra sao, nhìn thấy bao nhiêu con gián trong nhà vệ sinh các kiểu.
Vân Mẫn kiên nhẫn mỉm cười lắng nghe.
Hình như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên Dung Miên lại nói: “Cháu còn kết bạn với một người bạn là con người nữa.”
Vẫn Mẫn vẫn không đổi sắc, chỉ tiếp tục hỏi: “Ồ? Là ai vậy?”
“Chú biết Chung Tập không?” Dung Miên không giỏi miêu tả người khác cho lắm, cậu suy nghĩ một chút rồi gắng sức hình dung, “Anh ấy là diễn viên hợp tác với cháu lần này, dáng người rất cao, trông rất đẹp trai, mắt đẹp, tay cũng đẹp…”
Dường như Dung Miên cũng nhận ra mình tả hơi bị trừu tượng, cậu cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói, “Chính là người trong tấm poster đồng hồ dán ở trung tâm thương mại đối diện cửa hàng mình ấy…”
“…Tất nhiên là chú biết.” Vân Mẫn không nhịn được cười, “Cách đây không lâu người ta vừa mới nhận được giải thưởng XX, là Ảnh đế rồi.”
Dung Miên ngẩn ra, cúi đầu chậm chạp “Ồ” lên một tiếng. Vân Mẫn để ý thấy chiếc đuôi vốn đang dựng thẳng sau lưng cậu đột nhiên tiu nghỉu mà buông thõng xuống, đong đưa với biên độ rất nhỏ.
Bản thân Dung Miên không hề phát hiện ra, cậu nói tiếp: “Anh ấy tốt lắm, mặc dù đôi lúc anh ấy nói gì cháu cũng không hiểu.”
“Anh ấy biết cháu là mèo mà vẫn chịu làm bạn với cháu.” Dung Miên bổ sung thêm.
Sau đó cậu còn kể rất nhiều, nào là Chung Tập nấu hoành thánh cho cậu, nào là hai người cùng đi ăn sashimi. Vân Mẫn lại thấy đuôi cậu bắt đầu có xu hướng ngỏng lên, y quan sát khuôn mặt Dung Miên như có điều suy nghĩ.
“…Chú Vân, đuôi phải làm sao bây giờ?” Dung Miên lại rầu rĩ, khẽ nói, “Nếu không thu lại được thì đóng phim kiểu gì, liệu có làm chậm tiến độ của cả đoàn không…”
Khi Dung Miên ngẩng mặt lên, cậu phát hiện ra thần sắc Vân Mẫn thoải mái hơn rất nhiều, dù vẫn đang mỉm cười với cậu nhưng trong nụ cười tựa hồ có thêm ý tứ gì đó không rõ.
“Đừng lo.” Vân Mẫn híp mắt cười nói, “Mùa xuân đến rồi, cứ ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.”
Mặc dù Dung Miên không hiểu tình huống này có liên quan gì với mùa xuân nhưng cậu vẫn rất tin lời Vân Mẫn.
Vân Mẫn đi chuẩn bị cơm tối cho mọi người, Dung Miên ngồi trên sofa nghịch đuôi. Bỗng nhiên điện thoại để bên cạnh rung lên, có người gửi tin nhắn Wechat cho cậu.
Wechat của Dung Miên quanh năm ở trong trạng thái yên tĩnh, cơ bản chỉ có đường link mấy video ngắn Khổng Tam Đậu gửi sang cho cậu mà thôi. Dung Miên tò mò mở ra xem thì thấy hóa ra là Sử Trừng.
Rõ ràng Sử Trừng đang rất hoảng loạn. Cậu ta gõ chữ rất nhanh, liên tục bão tin nhắn Dung Miên: “Tiểu Dung ơi, tự nhiên anh Chung hỏi xin tôi Wechat của cậu, tôi sợ quá nên cho anh ấy rồi, cậu không để bụng chứ?”
Dung Miên rời khỏi giao diện chat, quả nhiên thấy một chấm đỏ hiện lên ở mục danh bạ. ID Wechat là “Trung Y” (*), avatar là ảnh trang bìa tạp chí nào đó Chung Tập mới chụp gần đây, trên mặt anh được vẽ một vệt sơn đỏ đậm, đằng sau là một nền hoa cúc Ba Tư màu da cam nở rộ.
(*) Chung Tập – 钟熠 – zhōng yì và Trung Y – 中医 – zhōngyī (có nghĩa là thầy thuốc đông y) phát âm gần giống nhau.
Dung Miên chấp nhận lời mời kết bạn của Chung Tập, sau đó mở lại khung chat với Sử Trừng, chậm chạp nhắn lại: “Không sao.”
Dung Miên cứ tưởng người tầm cỡ như Chung Tập chắc sẽ chẳng có thời gian mà chủ động tán gẫu với người khác đâu, không ngờ mình vừa mới chấp nhận xong tin nhắn từ Chung Tập đã nhảy lên.
[Trung Y]: Lưu Viên Phong bảo tôi là cậu khó chịu
[Trung Y]: Sao vậy?
Dung Miên chớp mắt. Cậu nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ, cảm thấy cũng không thể nói là “khó chịu” được. Thế là cậu nghiêm túc gõ chữ, cậu nói mình không có vấn đề gì về sức khỏe cả, bảo Chung Tập không cần lo lắng, nhưng nhất thời cũng không biết diễn tả tình huống hiện tại của mình như thế nào.
Dung Miên nghĩ dù sao Chung Tập cũng biết mình là mèo rồi, giờ bọn họ còn là bạn rất thân nữa, giữa bạn thân với nhau thì có thể chia sẻ tất cả mọi bí mật. Thế là cậu bỏ điện thoại xuống, gọi Khổng Tam Đậu cách đó không xa: “Tam Đậu, chụp cho tớ một bức ảnh được không?”
***
Mấy ngày nay Chung Tập ngủ không ngon giấc. Hôm đó anh ăn hết một thuyền cá sống xong, tuy người không sao nhưng lại bị mất ngủ.
Thực ra bản thân Chung Tập cũng không hiểu mình bị làm sao. Năm nay anh đã gần 30 tuổi, phim thần tượng, phim kinh dị, phim hình sự trinh thám… thể loại gì cũng từng đóng rồi, giải thưởng nào nên lấy cũng lấy rồi, cũng có thể coi như người từng trải, vậy mà lần này lại bồn chồn lo lắng một vì một đứa bé.
Chung Tập còn liên lạc với bạn là luật sư của mình bóng gió hỏi về trường hợp như của Dung Miên, anh bạn đó nói chủ yếu vẫn phải xem nội dung hợp đồng cụ thể thế nào. Nhưng nghệ sĩ của những công ty nhỏ chịu thiệt thế này rất nhiều, nếu làm to chuyện chắc chắn sẽ bị đóng băng, còn nếu phá hợp đồng thì cũng không thoát được khoản phí bồi thường vi phạm khổng lồ.
Chung Tập ghét những thanh niên thích ngồi mát ăn bát vàng, suốt ngày tìm cách đi đường tắt để có tài nguyên. Đây cũng là lý do hồi đầu anh xa lánh Dung Miên, nhưng theo như tình hình hiện tại thì trường hợp của đứa nhỏ này có vẻ không giống lắm.
Ngay từ khi còn nhỏ chưa hiểu sự đời đã bị công ty tẩy não và bóc lột, có lẽ bệnh tâm lý ăn đồ hộp mèo mỗi khi áp lực lớn của cậu cũng do hoàn cảnh này gián tiếp gây nên. Chung Tập có cảm giác tim mình quặn thắt lại.
Hôm đó anh vốn định tâm sự với cậu một lát, ngờ đâu cậu đánh một ván bài xong, xin phép đi vệ sinh rồi không quay lại nữa, sau đó thì Lưu Viên Phong nói đột nhiên cậu không khỏe trong người. Anh vòng vo một hồi, cuối cùng lấy được nick Wechat của cậu từ chỗ Sử Trừng. Trước đây anh suốt ngày nghĩ làm thế nào để giữ kẽ với Dung Miên, kết quả là bây giờ mình lại là người chủ động kết bạn với cậu.
Tên nick Wechat của Dung Miên là tên thật, tường nhà trống không, avatar là một chú mèo đen mắt màu hổ phách to tròn, trông rất đáng yêu, Chung Tập nghĩ là ảnh tìm trên mạng.
Anh mở khung chat ra thẳng thắn hỏi cậu sức khỏe thế nào. Tốc độ gõ chữ của bên kia hơi chậm, trên màn hình cứ hiện mãi dòng chữ “đang soạn tin nhắn”, vậy mà chờ nửa ngày cũng không thấy dấu chấm dấu phẩy nào nhảy lên.
Chung Tập đang do dự xem nên nói gì nữa thì màn hình hiện lên một đoạn tin nhắn dài.
[Dung Miên]: Có lẽ ngày mai tôi cũng không đến trường quay được rồi, xin lỗi. Tôi không khó chịu ở đâu cả, chỉ là đang gặp chút phiền phức nhỏ, chắc sẽ giải quyết xong nhanh thôi.
Chung Tập dừng lại một chút rồi nhắn: “Phiền phức gì?”
Vừa bấm gửi đi xong anh đã ước gì có thể rút ngay lại. Người ta nói vậy chứng tỏ không muốn tiết lộ rồi, mình lại còn hỏi cố như mấy ông đi xem mắt xong về đeo bám đằng gái tán gẫu một cách gượng ép ấy.
Hình như Dung Miên cũng không ngờ anh lại truy hỏi đến cùng nên hồi lâu sau không nhắn lại. Chung Tập đang trầm ngâm suy nghĩ nên nói gì chữa ngượng, kết quả vừa nhìn điện thoại lại thấy đối phương gửi cho mình một bức ảnh.
[Dung Miên]: Là thế này nè.
Ảnh chụp nhỏ rất mờ, Chung Tập chần chừ ấn vào.
Người trong ảnh là Dung Miên. Cậu quay lưng về phía camera, ngồi trên một băng ghế cao không có lưng tựa, ánh đèn có hơi tối nhưng vẫn thấy rõ phần cổ thanh mảnh trắng nõn cùng góc nghiêng xinh đẹp của cậu.
Ánh mắt Chung Tập chuyển dần xuống dưới, con ngươi đột nhiên co lại.
Dung Miên đang mặc một chiếc áo len trắng mềm mại kiểu dáng rộng rãi, miễn cưỡng che được phần mông, thế nhưng vẫn nhìn ra quần cậu tụt xuống cách thắt lưng một khoảng…
Mà từ dưới vạt áo cậu lại lộ ra một chiếc đuôi mềm mại bông xù.
Lời tác giả:
Chung Tập:???
Không quay xe nhanh như vậy đâu quý dị, bởi vì người bình thường chẳng ai nghĩ đó là mèo lun ak…
Kogi: Băn khoăn ngôi thứ ba cho Vân Mẫn quá. Tính tuổi mèo thì Vân Mẫn là mèo già rồi, Dung Miên còn gọi bằng chú, nhưng ngoại hình thì lại vẫn mãi mãi tuổi 30, “anh” thì trùng với Chung Tập, “hắn” thì nghe hơi tiêu cực, “ông” cũng có vẻ không hợp lý, ai có cao kiến gì đề xuất với nhaa:v
(1) Mèo Ragdoll là tên một giống mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương. (Hai bé này khoảng 1, 2 chương nữa sẽ lên sàn nhá, có vẻ tác giả đã tìm hiểu tính cách từng giống mèo trước khi rồi nên khi hóa người đặc điểm cũng khớp lắm, hai bé này cũng đáng yêu cực)
(2) Mèo ly hoa là một giống mèo nhà Trung Quốc, chúng hoạt bát và nhanh nhẹn, nổi tiếng là giống mèo thông minh và thân thiện. Nhìn chung chúng có tính cách nhẹ nhàng và hoạt động như một người chăm sóc gia đình, không chỉ của người mà còn của những con mèo khác. (Đúng chú Vưn rồi, tìm ảnh giống mèo này ít quá, tui phải chọn một tấm trông hiền hiền xíu cho giống chú đó )