Dung Miên cảm thấy hình như mình đã hiểu ý anh rồi, cậu cúi đầu khẽ “ừm” một tiếng rồi nói: “Cuối tuần này tôi dọn đi luôn nhé?”
“Không phải…” Chung Tập khổ sở giải thích, “Nhóc, tôi không có ý đó, thực ra cậu tiếp tục ở chỗ tôi cũng được, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta có thể trao đổi kĩ hơn về chuyện cậu đi tiếp khách…”
“Tôi hiểu.” Dung Miên nói, “Nhưng không cần phải nói thêm gì nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh.”
Cậu suy nghĩ một lát rồi lại nhìn Chung Tập, nghiêm túc bổ sung thêm: “Cảm ơn anh.”
Chung Tập vô cùng phiền não. Mấy chục năm sống trên đời, trừ lúc diễn cặp với Sử Trừng ra anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.
Tình huống hiện tại là, đứa nhỏ này quyết tâm muốn đền đáp ơn nghĩa bằng cách đi tiếp khách, chính bản thân cậu không biết quý trọng thân thể mình, anh lo lắng thương tiếc thay cậu thì có ích gì chứ, chưa chắc người ta đã cần.
Đầu óc Chung Tập rối tung hết cả lên.
Bữa tối ăn dở vì cuộc nói chuyện này mà bầu không khí đóng băng lại. Dung Miên ngồi trong phòng khách xem TV, Chung Tập ăn thêm mấy miếng cũng cảm thấy không có vị gì, càng ăn càng bực bội.
Trong đĩa còn mấy viên thịt chưa ăn nhưng Chung Tập không có thói quen ăn đồ để qua đêm. Đang do dự không biết nên đổ đi hay cất vào tủ lạnh thì anh chợt nhớ đến bé mèo đen mềm mại đáng yêu gặp ở ban công phòng bếp lúc đi uống nước đêm hôm qua.
Dung Miên ôm gối ôm làm tổ trên ghế sofa trong phòng khách. Cậu nghịch tua rua trên gối, chăm chú nhìn nhân vật và ánh sáng liên tục thay đổi trong TV. Nghĩ đến chuyện qua cuối tuần này có thể mình sẽ không còn cơ hội chơi tua rua trên gối ôm nữa, cậu thầm hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải xem TV đủ ba tiếng.
Trong TV vẫn đang chiếu chương trình giám định bảo vật, MC nói khéo với khách hàng đang gọi điện thoại với mình rằng giá trị thực sự của chuỗi tràng hạt trong tay anh ta có lẽ phải bớt đi ba số không so với số tiền anh ta đã bỏ ra.
Dung Miên chần chừ rồi lấy điện thoại ra. Cậu soạn một tin nhắn định gửi cho Khổng Tam Đậu, nói mình và Chung Tập đã tâm sự rồi nhưng cuộc trò chuyện rất thất bại, có lẽ mình vẫn phải về khách sạn ở.
Trong bếp bỗng truyền ra tiếng tít tít, Dung Miên chớp mắt ngoảnh lại nhìn thì thấy Chung Tập đang đứng trước lò vi sóng hâm lại thịt viên còn thừa trong đĩa. Thịt viên rất nhanh đã nóng hôi hổi, sau đó Dung Miên lại thấy Chung Tập gắp ra để vào một chiếc đĩa sứ nhỏ trông rất quen.
Cậu lại khẽ chớp mắt, nhìn Chung Tập mở cửa sổ phòng bếp, ló đầu ra nhìn quanh vườn hoa như đang tìm thứ gì, sau đó có vẻ thất vọng quay trở lại.
Chung Tập nhìn thịt viên trong đĩa thở dài. Anh nghĩ bình thường mèo hoang kiểu này sẽ rất thông minh, nếu chúng xin được đồ ăn ở đâu đó một lần thì hôm sau nếu đói chắc chắn sẽ nhớ vị trí để quay lại xin tiếp. Anh ngẫm nghĩ một lát, đoán là thời điểm mình chọn không đúng, thế là bèn để chiếc đĩa ở ban công ngoài bếp.
Lúc xoay người lại thì đúng lúc Chung Tập chạm phải ánh mắt của Dung Miên đang ngồi trong phòng khách. Vì nhìn lén bị bắt tại trận nên Dung Miên có vẻ bối rối, cậu vội vàng quay đi, đầu cúi thấp.
Chung Tập thầm thở dài trong lòng.
Dung Miên cảm thấy hơi rầu rĩ. Thực ra lúc nãy ăn tối cậu đã ăn no lắm rồi. Chủ yếu là vì sợ Chung Tập lại cướp mất thức ăn dâng đến tận miệng mèo nên cậu ăn rất nhanh, vì vậy bây giờ bụng vẫn còn cảm giác hơi căng.
Nhưng vừa rồi Dung Miên nhìn thấy rõ ràng, chiếc đĩa sứ nhỏ Chung Tập lấy ra đựng thịt viên chính là chiếc đĩa mà anh dùng khi cho cậu ăn xúc xích khi cậu ở trong dạng mèo ngắm côn trùng ngoài vườn hoa bị anh bắt gặp.
Dung Miên biết vừa rồi rất có thể Chung Tập đang tìm mình.
Nhưng vấn đề là không có con mèo hoang nào cả, nếu cậu không ăn, hôm sau Chung Tập nhìn thấy thịt viên còn nguyên trong đĩa có thể sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Dung Miên mím môi.
Cậu vẫn chưa làm được gì để báo đáp Chung Tập, hơn nữa có thể sau này cậu và Chung Tập sẽ không làm bạn với nhau được nữa. Dung Miên hy vọng trước khi đi, mình có thể làm một chuyện khiến Chung Tập vui.
Thế là Dung Miên trở về phong, mở cửa sổ phòng vệ sinh, cởi quần áo, biến thành hình mèo.
Cậu thuần thục nhảy lên bồn rửa tay, rồi lại từ bồn rửa tay nhảy lên bệ cửa sổ, từ bệ cửa sổ nhảy xuống cục nóng điều hòa lắp bên ngoài, đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng vững càng đáp xuống thảm cỏ trong vườn hoa.
Dung Miên nhìn thấy chiếc đĩa sứ nhỏ đựng thịt viên ở ban công bên ngoài phòng bếp. Cậu rung rung đuôi tiến lại gần chiếc đĩa, ngửi mấy hơi rồi bắt đầu ngậm viên thịt ăn từng chút một.
Thịt hơi nguội nhưng vẫn rất ngon.
Mặc dù Chung Tập thường nghiêm khắc bắt cậu ăn rất nhiều rau, nhưng ít ra đồ ăn anh nấu cũng ngon. Nghĩ đến chuyện cơm trưa và cơm tối sau này lại trở về tình trạng cũ, tiếp tục ăn sandwich hành tây, ớt chuông hắc ám của Khổng Tam Đậu, Dung Miên lại cảm thấy vô cùng lưu luyến và tiếc nuối.
Thế là cậu cúi đầu, thè lưỡi, chậm rãi liếm sạch cả nước thịt trong đĩa.
Đèn phòng bếp đột nhiên vụt sáng.
Chung Tập nhìn cục lông đen xù xù trước mắt, lông mày nhướng lên.
“Tao biết ngay mà.” Anh nói.
Dung Miên giật thót, trong một thoáng, cậu thậm chí còn tưởng Chung Tập nói vậy vì anh biết gì rồi, nhưng vẻ mặt Chung Tập vẫn điềm nhiên như vậy.
“Chờ mày lâu lắm rồi đấy.” Chung Tập hơi khom người nhìn thẳng vào mắt cục lông trước mặt, “Tao biết phải nửa đêm mày mới tới, cả ngày nay chưa ăn gì đúng không? Chắc mày đói lắm nhỉ?”
Thấy bé mèo đen chỉ ngoẹo đầu ngơ ngác nhìn mình, Chung Tập tưởng thịt viên không đủ ăn, thế là lại lấy hộp ra cho nó thêm một viên thịt nữa. Mèo con chần chừ một lát nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
Dáng vẻ bé con này khi ăn trông rất đáng yêu, Chung Tập chỉ nhìn thấy cái đầu tròn tròn và cái tai nhọn nhọn của nó, bỗng dưng anh nhớ đến một người.
Sau một thoáng suy nghĩ vẩn vơ, anh thở dài, trong lòng có cảm giác nhoi nhói khó diễn tả.
Mèo con có vẻ đã ăn uống no nê, bắt đầu chăm chú liếm móng vuốt. Chung Tập vươn tay nhéo nhéo tai nó.
Cục lông nhỏ ngước mắt lên yên lặng nhìn anh, Chung Tập bèn dùng cả hai tay xoa cái đầu tròn vo của nó, cuối cùng thuần thục trượt xuống phần mông mềm mại, bóp một cái không mạnh không nhẹ.
Mèo con tròn mắt, giật mình cụp tai lại như hình máy bay.
Chung Tập hoàn toàn không nhận ra rằng hành vi của mình thậm chí có thể bị liệt vào tội quấy rối tình dục, chỉ cảm thấy bé con mềm mại này sờ rất sướng tay.
Đúng lúc anh đưa tay ra sau mông bé mèo đen, chuẩn bị vuốt cái đuôi lông xù một chút thì…
Mèo con kêu “meo” một tiếng, có vẻ không thể nhẫn nhịn được nữa mà cắn lên cổ tay Chung Tập.
Anh xuýt xoa hít vào một hơi, cứ thế nhìn cục lông đen nhanh nhẹn nhảy vào bụi cỏ trong vườn hoa rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Nó cắn không mạnh lắm, không bị trầy xước gì, chỉ để lại một dấu răng mờ mờ.
Chung Tập hơi giận, thầm nghĩ nửa đêm nửa hôm mình ngồi canh để cho nó được ăn đồ nóng, cuối cùng lại bị ngoạm một phát, bé con này đúng là đồ vô ơn.
Chung Tập vào bếp mở vòi nước rửa qua cổ tay, sau đóng đóng kín cửa sổ, uống nước cho đỡ khát, lúc này mới lại đi lên lầu.
Khi đi qua hành lang, Chung Tập nhân tiện ngó qua phòng cho khách, vậy mà lại thấy cửa phòng chỉ khép hờ chứ chưa đóng chặt, hơn nữa còn vẫn sáng đèn.
Chung Tập theo phản xạ nhìn vào trong phòng qua khe cửa, lại phát hiện ra trên giường không có người.
Anh sững người.
Sau khi thử gõ cửa mà không thấy động tĩnh gì, Chung Tập lại gọi tên Dung Miên, vẫn không ai trả lời.
Một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất giữa đêm khuya. Chung Tập đẩy cửa ra, nhìn giường ngủ trống không anh cảm thấy hơi hoảng, đồng thời còn có chút lo lắng bất an.
Hình như trong phòng vệ sinh có tiếng động.
Chung Tập lại gọi tên Dung Miên, vẫn không có người nào trả lời, anh sợ cậu xảy ra chuyện gì nên sau vài giây do dự, cuối cùng vẫn đẩy cửa phòng vệ sinh ra…
Dung Miên đang ngồi trên bồn rửa tay, gò má và tai cậu đều đỏ phừng phừng. Bộ đồ ngủ xộc xệch mới cài hai nút, ánh mắt mông lung mơ màng, hơi thở dồn dập trông như vừa mới vận động mạnh xong.
Thấy cửa bị đẩy ra, hàng mi Dung Miên khẽ rung lên, cậu lập tức ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Chung Tập.
Nhất thời Chung Tập cũng không phản ứng kịp. Anh không biết tại sao giờ này rồi cậu còn chưa ngủ, ở trong phòng vệ sinh làm gì mà quần áo xộc xệch, hít thở nặng nhọc như thế này…
Sau đó đột nhiên anh chợt ngộ ra.
“Tôi, vừa rồi tôi không thấy cậu ở trong phòng nên, nên hơi lo lắng.” Chung Tập hắng giọng nói, “Gì nhỉ, cậu cũng đừng cảm thấy áp lực tâm lý, tôi hiểu mà, à thì…tôi đi đây…”
Sau đó anh bỗng khựng lại một cách đầy quái dị, bởi vì anh nhìn thấy dưới vạt áo ngủ của Dung Miên lộ ra một chiếc đuôi mềm mại lông xù.
Dường như ánh mắt của Chung Tập cũng làm Dung Miên nhận ra điều gì, cậu luống cuống nhích người lùi lại, vô thức che chiếc đuôi đằng sau.
– Mà Chung Tập nhìn thấy rõ ràng, chóp đuôi lộ ra qua kẽ ngón tay cậu hình như khẽ run lên.
Chung Tập choáng váng sững sờ.
Nhất thời anh chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng chấn động, cứ sững người nhìn một hồi lâu không nói nên lời, mãi sau mới có cảm giác chiếc đuôi này trông quen quen. Thế rồi anh nhớ ra đây chính là chiếc đuôi trong bức ảnh lần trước Dung Miên gửi cho mình.
Đậu xanh. Chung Tập hít một hơi sâu, má nó…
Lần trước xem ảnh Chung Tập tưởng thứ này chỉ là một món đồ chơi tình thú bình thường, giờ tận mắt nhìn thấy mới biết thì ra nó còn chạy bằng điện nữa, ôi mai chúa…
Biểu cảm của Chung Tập rất kỳ lạ, Dung Miên tưởng phản ứng của anh cũng giống như lần trước xem ảnh mình gửi, đơn thuần là không muốn nhìn thấy đuôi của cậu mà thôi. Cậu buồn bã cúi thấp đầu.
Cậu cũng không muốn như thế này, nhưng ban nãy mấy chuyện Chung Tập làm với cậu ở dưới lầu quá đáng hơn bất cứ khách hàng nào cậu từng tiếp đón trong quán cà phê mèo.
Dung Miên nhảy về phòng mình, sau khi biến về hình người cậu vẫn thở dốc vì chạy không ngừng nghỉ, trong đầu ngập tràn nhiệt độ từ lòng bàn tay Chung Tập cùng với vẻ mặt dịu dàng khi anh vuốt ve cơ thể mình.
Sau đó vừa cúi xuống thì Dung Miên phát hiện ra chiếc đuôi đằng sau lại không thu về được. Đúng lúc cậu đang cuống quýt nắm đuôi mình không biết phải làm gì thì đột nhiên Chung Tập đẩy cửa ra.
Dung Miên cảm thấy tai mình nóng hầm hập. Cậu cũng không biết lúc này mình nên làm gì, lần trước gửi ảnh cho Chung Tập, phản ứng của anh rất lạnh nhạt, cậu chỉ sợ anh càng ghét mình hơn.
Thế là Dung Miên chỉ có thể túm chặt chiếc đuôi sau mông hơn nữa, vô thức rụt người lại, lí nhí nói: “…Bây giờ tôi đang ở trong phòng mình, như vậy cũng không được sao?”
Chung Tập có cảm giác dường như tim mình run lên từng nhịp theo mỗi chữ cậu nói.
“Được, được chứ…” Anh hít sâu một hơi, lùi lại hai bước, lắp bắp nói, “Không, không sao, thanh niên mà, tuổi này…có nhu cầu cũng không phải vấn đề gì ghê gớm. Chuyện này, tôi, tôi hiểu được…cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Đây rõ ràng là nhà Chung Tập, nhưng cuối cùng anh lại giống như kẻ trộm bỏ chạy trong ngôi nhà của chính mình.
Băng qua hành lang dài, khoảnh khắc đứng trước cửa phòng mình, Chung Tập suy nghĩ rất nhiều. Một loạt các chuyện chạy qua não anh, kể cả mấy câu Thẩm Nghiên nói với anh ở trường quay hôm đó, cùng với những gì xảy ra giữa anh và Dung Miên mấy ngày qua.
Từ lần đầu tiên ăn đồ hộp cho mèo trong nhà vệ sinh cho đến khi cởi quần định biểu diễn tài lẻ, sau đó nữa là tiếp khách, rồi thêm chuyện cậu nói muốn ngủ với mình để báo đáp, cuối cùng là hôm nay anh bắt gặp cậu tự thỏa mãn trong phòng… Mỗi chuyện xảy ra với đứa nhỏ này đều bất hợp lý đến mức khó hiểu. Ngày nào Chung Tập cũng chịu những cú sốc lớn nhỏ khác nhau vì cậu trai này.
Nhưng Dung Miên vẫn luôn thản nhiên mà cởi mở trước chuyện tình ái, cái ngày cậu nói muốn ngủ với Chung Tập, mặc dù vẻ mặt cậu có chút ngại ngùng nhưng vẫn nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt đơn thuần, yên lặng chờ anh hồi đáp.
Lúc đó Chung Tập cảm thấy phẫn nộ, nhưng anh biết mình phẫn nộ là bởi những gì công ty của Dung Miên làm với cậu mấy năm nay chứ thực ra anh chưa bao giờ ghét bỏ đứa nhỏ này.
Ánh mắt cậu ngây thơ trong sáng, lúc nào cũng thẳng thắn chân thành.
Chung Tập đột nhiên ngộ ra lý do khiến mình suốt đêm thao thức, mâu thuẫn là gì.