“Tôi sẽ bảo Từ Hựu Hựu chuyển khoản.” Chung Tập nói.
Cùng lúc đó, anh âm thầm liếc mắt quan sát biểu cảm của Dung Miên, thế nhưng lại phát hiện ra tâm trạng cậu chẳng dao động gì mấy. Dường như cậu hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự hào phóng của anh mà vẫn đang hăng hái xúc một thìa kem vị đậu phộng đưa vào miệng.
Chung Tập: “…Cậu không thấy vui à?”
Dung Miên ngẩng lên nhìn anh, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi vui chứ.”
Tất nhiên là Dung Miên rất vui, nhưng không phải vì năm trăm tệ kia. Cậu vui là vì Chung Tập đề nghị làm khách VIP của mình, mặc dù trước đó anh không muốn nhìn cậu trong dạng mèo nhưng như Vân Mẫn đã nói, điều này chứng tỏ Chung Tập thích là thích tâm hồn và tính cách của cậu trong thân phận con người.
“Vậy là từ giờ anh là khách VIP của tôi rồi.” Dung Miên xác nhận lại với Chung Tập.
Chung Tập vẫn chưa quen với thân phận mới cho lắm, anh ngập ngừng một lát rồi mới ậm ừ đáp lại một tiếng.
“Vậy thì với tư cách là khách VIP của cậu, tôi cũng muốn đưa ra một số yêu cầu.” Chung Tập nói.
Nụ cười trên môi Dung Miên nhạt dần. Cậu nhìn Chung Tập một lát, cuối cùng khẽ nói: “Được.”
Chung Tập hắng giọng: “Đầu tiên, tôi và những khách hàng trước đây của cậu không giống nhau, tôi là kiểu…thích tuần tự từng bước, chậm rãi vun đắp tình cảm.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vậy nên trước mắt chúng ta sẽ không ấy ấy này nọ ngay, cậu cứ ở đây rồi chúng ta…sống thử xem thế nào, từ từ tiến tới.”
Sau đó anh thấy sắc mặt Dung Miên trở nên nghiêm trọng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Anh cần tôi tiếp anh thật sao?” Dung Miên ngập ngừng hỏi, “Nhưng mà tôi cảm thấy hình như anh không cần tôi lắm thì phải.”
Chung Tập hít sâu một hơi, bối rối nói: “…Cũng không hẳn là vậy.”
Đây cũng là lần đầu tiên anh bao nuôi một người, anh vẫn chưa kịp làm quen với thân phận kim chủ mới tinh này, cũng biết có thể hiện giờ trong mắt Dung Miên mình hơi kỳ quặc. Nhưng trong thế giới quan của ảnh đế Chung Tập chất phác bảo thủ, chỉ khi nào hai người yêu nhau, tình nguyện nhất trí thì mới có thể làm mấy chuyện tối thân mật kia, hiện giờ anh thực sự không thể nào lập tức…
Dung Miên nhìn vẻ mặt khó xử bức bách hiếm thấy của Chung Tập, nghiêng đầu suy tư.
Cậu chợt nhớ ra có một số ít khách hàng tính cách tương đối hướng nội lần đầu đến quán cà phê mèo cũng có chút lúng túng ngượng ngập không biết nên sờ mó vuốt ve các bé mèo con như thế nào.
Trường hợp này càn những chú mèo tính cách hướng ngoại chủ động như Quách Tứ Qua và Quách Ngũ Quỳ – mấy đứa dính người như quỷ – xuất chiêu làm nũng để kéo khách, chẳng mấy chốc họ sẽ không cưỡng lại được sự cám dỗ, dần dần vuốt ve một cách thuần thục.
Dung Miên chưa từng chủ động kéo khách bao giờ, cậu là kiểu nhân viên toàn trốn khách, sau đó bị Vân Mẫn túm gáy ép ra tiếp khách. Nhưng lần này Dung Miên sẵn lòng thay đổi vì Chung Tập. Mặc dù có vẻ anh không thích nhìn dạng mèo của cậu cho lắm nhưng cậu cảm thấy tiếp khách trong dạng người về bản chất cũng không khác biệt gì, đã thế còn có thể nói chuyện trực tiếp nữa.
Thế là cậu chủ động kéo tay Chung Tập áp lên mặt mình, nói: “Không cần vội, anh có thể sờ tôi trước.”
Chung Tập cứng ngắc người.
Anh đóng phim bao năm nay, kịch bản chuyên về yêu đương nam nữ tuy không nhiều nhưng cũng từng diễn không ít vai có yếu tố tình cảm. Nữ diễn viên đóng cặp với anh cứ phải gọi là người sau đẹp hơn người trước, chỉ cần hô “diễn” là anh có thể lập tức nhập vai nhưng nội tâm thì chưa bao giờ có những rung cảm không nên có.
Tất nhiên chuyện này cũng có liên quan đến vấn đề tính hướng của Chung Tập, có điều anh chắc chắn là mình không phải người dễ dàng bị mê hoặc bởi ngoại hình của người khác.
Vậy mà lúc này đối diện với đôi mắt trong sáng của cậu nhóc, anh lại gần như nín thở, yết hầu căng lên.
Anh lúng túng rút tay mình ra khỏi tay Dung Miên, quay mặt đi chỗ khác nói: “Tôi không phải khách hàng bình thường cậu hay gặp, cậu không cần lấy lòng tôi như vậy.”
“Tất nhiên là anh khác họ rồi.” Dung Miên nhìn anh trả lời rất nhanh, “Anh đối xử với tôi rất tốt, tôi rất thích anh.”
Chung Tập là người tốt, từ ngoại hình, tính cách, phẩm chất hay thậm chí ngay cả mùi hương cơ thể cũng đều là kiểu khách Dung Miên thích nhất.
Chung Tập ngẩn người, yên lặng nhìn Dung Miên hồi lâu không nói.
Cậu nhóc này rất đặc biệt, dường như cậu chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của mình, lúc đói sẽ kêu to rằng mình muốn ăn thịt, ăn kem, khi bị kim tiêm chích đau sẽ òa khóc gọi Chung Tập là “đồ lừa đảo”.
Giờ thì cậu nhìn thẳng vào mắt anh, đơn thuần mà chân thành nói “Anh có thể sờ tôi, tôi rất thích anh”.
“…Tôi biết rồi.” Chung Tập lại hắng giọng nói, “Nhưng chuyện ấy ấy tôi nghĩ vẫn nên để từ từ, ngày mai chúng ta thảo luận tiếp được không? Cậu, cậu ngủ trước đi.”
“Nhưng anh không cần phục vụ gì khác sao?” Dung Miên ngô nghê hỏi, “Là tôi làm không tốt ở đâu à?”
Chung Tập nghẹn họng.
“Không phải… Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, cậu làm gì cũng tốt hết.” Chung Tập khổ sở nói, sợ cậu không tin còn bổ sung thêm: “Thật đấy.”
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Tập một lát rồi cụp mắt khẽ “ò” một tiếng.
Chung Tập bỗng cảm thấy có chút hoảng loạn.
Chắc đây cũng là lần đầu tiên đứa nhỏ này gặp kiểu khách chẳng cần phục vụ gì như mình, có lẽ hiện giờ cậu đang hoài nghi bản thân làm không tốt ở đâu đó rồi.
Chung Tập không có ý đó, nhưng anh thực sự không biết hiện giờ mình nên làm gì. Chắc chắn là không thể lập tức làm chuyện đó rồi, nhưng đồng thời anh cũng không cảm thấy khó chịu trước sự thân cận của cậu nhóc xinh đẹp này, thậm chí khi Dung Miên kéo tay anh chạm lên má cậu, Chung Tập còn có cảm giác trong lòng ngứa ngáy khó diễn tả nữa.
Chung Tập sẵn sàng bỏ ra năm trăm vạn không phải chỉ vì muốn cứu đứa nhóc này mà những lời Thẩm Nghiên nói cũng gieo vào lòng anh một chút tư tâm. Anh không thể nói rõ đó là gì, chỉ biết rằng sau tất cả mình vẫn nảy sinh những cảm xúc phức tạp khó tả đối với Dung Miên.
Bản chất của vở kịch này chẳng qua là một cuộc mua bán, Dung Miên là người rõ ràng hơn ai hết, bởi vậy cậu mới thể hiện một cách thản nhiên phóng khoáng như vậy.
Chung Tập cảm thấy vẻ lúng túng gượng gạo của mình hiện giờ so với sự chủ động thẳng thắn của người ta thì chẳng đáng mặt đàn ông chút nào, chỉ tổ làm tình huống càng thêm khó xử mà thôi.
Anh hít một hơi thật sâu.
“…Thế này nhé, hôm nay chúng ta tiến hành một bước nhỏ trước, được chứ?”
Chung Tập nói cà lăm: “Cậu…cậu lại gần đây một chút.”
Dung Miên ngẩng mặt lên nhìn Chung Tập một hồi, cuối cùng chậm chạp nhích lại gần anh.
Chung Tập lại hít vào một hơi như vừa đưa ra quyết định gì vô cùng quan trọng. Anh nói: “Cậu lại gần hơn chút nữa đi.”
Dung Miên ngây ngô chớp chớp mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.
Chung Tập: “Tôi…tôi bắt đầu nhé.”
Mắt Dung Miên phút chốc sáng bừng lên. Cậu tưởng cuối cùng Chung Tập cuối cùng cũng đồng ý vuốt mình rồi, thế là vui vẻ đáp: “Được.”
Khi ở dạng mèo, bụng là vùng cấm của Dung Miên, khách hàng chỉ được xoa đầu, tai, thỉnh thoảng có thể chạm nhẹ đuôi cậu một tí ti.
Đây là lần đầu tiên Dung Miên tiếp khách ở dạng người, cậu thầm nghĩ không biết Chung Tập sẽ bắt đầu sờ mình từ chỗ nào đây? Sẽ bắt đầu từ đỉnh đầu chăng, hay là gò má, giờ mình có cần biến đuôi ra cho anh sờ không? Thôi, để lần sau hỏi xem anh ấy có muốn không đã rồi nói sau…
Chung Tập chần chừ một chút, cuối cùng lặp lại một lần nữa, không biết là đang nói với Dung Miên hay nói với chính mình: “Tôi bắt đầu thật nhé?”
Dung Miên ngẩng mặt lên nhìn anh, im lặng gật gật đầu.
Nhưng Chung Tập không vươn tay ra như cậu dự đoán mà ngược lại, anh hơi khom người sáp mặt lại gần.
Dung Miên có thể cảm nhận được khoảng cách giữa Chung Tập và mình càng ngày càng gần, cậu ngửi thấy mùi cam quen thuộc trên người anh, khoảnh khắc chóp mũi sắp chạm vào nhau, Chung Tập đột nhiên hơi nghiêng đầu…
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu.
Dung Miên mở tròn mắt, sau đó cậu thấy Chung Tập đứng thẳng dậy, trông có vẻ bối rối.
Anh quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Dung Miên.
“…Vừa lòng cậu chưa hả?” Tuy bóng lưng Chung Tập nhìn rất trấn tĩnh nhưng tốc độ nói lại nhanh một cách lạ thường, “Mau…mau đi ngủ đi, nhớ đánh răng sau khi uống thuốc.”