Thừa Dinh Dưỡng

Chương 34: Liếm ngón tay



Dịch: Kogi

Lúc ngồi trên máy bay về nhà, Dung Miên và Khổng Tam Đậu xem “Tom và Jerry” trên màn hình TV nhỏ.

“Kỳ lạ.” Khổng Tam Đậu nói, “Rất là kỳ lạ.”

“Rõ ràng chúng nó đã ở hình thái động vật rồi, vì sao vẫn đi bằng hai chân chứ?” Khổng Tam Đậu chỉ vào mèo Tom đang chạy vùn vụt bằng hai chân trong màn hình, khó hiểu hỏi, “Chúng nó không mệt à?”

Dung Miên không nói nhưng cũng gật đầu tỏ ý tán thành.

Mỗi lần đi máy bay Dung Miên đều bị ù tai, lần này cậu làm theo cách Chung Tập dạy, khi máy bay cất cánh xin tiếp viên một cốc nước uống hết, quả nhiên đỡ hơn rất nhiều.

Sau đó cậu và Khổng Tam Đậu xem “Tom và Jerry” thêm một lúc nữa. Khổng Tam Đậu vẫn tiếp tục cằn nhằn không dứt, cằn nhằn đến khi Dung Miên ở bên cạnh ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì máy bay đã chuẩn bị hạ cánh rồi.

Xuống máy bay, vốn dĩ Dung Miên tính cùng Khổng Tam Đậu về quán cà phê mèo ở một đêm, thế nhưng nhớ ra Chung Tập nói rằng xúc xích và thịt xông khói ở nhà sắp hết hạn, Dung Miên lo lắng nên sau khi giải thích với Khổng Tam Đậu cậu vẫn quyết định về nhà Chung Tập trước.

Về đến nhà đã là sáng sớm, đầu tiên Dung Miên lấy túi đồ hộp Chung Tập mua cho mình từ trong va li ra phân loại theo khẩu vị, tỉ mỉ đánh dấu lại rồi xếp lên bàn ăn.

Sau đó cậu mở tủ lạnh, tìm thấy mấy túi xúc xích và thịt xông khói Chung Tập nói ở tầng trên cùng. Dung Miên nhìn hạn sử dụng, phát hiện ra tất cả đều còn những hai đến ba tháng nữa mới hết hạn. Có điều cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Chung Tập nhớ nhầm mà thôi.

Cậu vào phòng ngủ ngủ một giấc. Tỉnh dậy, việc đầu tiên là vào nhà vệ sinh soi gương, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi biến đuôi của mình ra, phát hiện đoạn gốc đuôi có một nhúm lông bị rối.

Dung Miên bèn thấm nước cho chiếc lược nhỏ, cẩn thận chải chuốt lại lông đuôi, ngắm mình trong gương một hồi thấy hài lòng rồi mới thu đuôi lại.

Dung Miên không biết bao giờ Chung Tập mới về, cậu rất nhớ anh.

Ở trong phòng ngủ đọc kịch bản một lúc thì Dung Miên thấy hơi đói, cậu bắt đầu băn khoăn không biết nên rán một ít xúc xích và thịt xông khói lên ăn hay là ăn đồ hộp.

Thời gian đọc kịch bản của cậu tương đối dài, bởi vì cậu mất nhiều thời gian tra cứu tìm hiểu hơn người bình thường.

Đọc mệt rồi thì sẽ giải lao một chút, phương thức giải trí của cậu cũng rất đơn giản, đầu tiên là nghịch tua rua trên gối ôm, nghịch chán thì mở điện thoại lên chơi game Nail Salon.

Sau đó Dung Miên phát hiện ra mình kẹt rồi.

Cậu gửi tin nhắn cầu cứu Khổng Tam Đậu, cô nhắn lại rất nhanh, nói bắt buộc phải xem quảng cáo xong mới nhận được màu sơn móng tay đặc biệt kia, nếu không mãi mãi sẽ kẹt ở cửa này.

Nghe xong Dung Miên tức giận thoát game luôn.

Cậu lại nhớ Chung Tập rồi.

Thế là mỗi lần Dung Miên cảm thấy mình bắt đầu nhớ Chung Tập, cậu lại chạy xuống mở một lon đồ hộp anh mua cho ra ăn, ăn đến khi bụng no tròn mới lên lầu tiếp tục đọc kịch bản.

Tám giờ tối, Dung Miên lại vừa ăn hết một hộp cá ngừ vằn không ngon cho lắm, phát hiện thùng rác trong bếp đã chồng chất bảy, tám lon đồ hộp rỗng từ bao giờ.

Đã tròn hai ngày chưa được gặp Chung Tập và ba ngày chưa được anh hôn rồi.

Mặc dù anh vẫn đối xử với cậu rất tốt, mua nhiều đồ hộp cho cậu, hôm đó còn chính miệng khen đuôi cậu đẹp, thế nhưng Dung Miên vẫn cảm thấy có gì đó khác trước. Trạng thái của Chung Tập trở nên rất kỳ lạ, rõ ràng muốn gần gũi với cậu nhưng lại vì lý do gì đó mà do dự không dám tiến tới.

Dung Miên nghĩ mình cần phải nói chuyện với Vân Mẫn.

Đoàn làm phim nghỉ hai ngày để điều chỉnh trạng thái, đúng lúc quán cà phê mèo cũng chuẩn bị bán món bánh ngọt ăn tại quán đầu tiên. Đây là sự kiện trọng đại, Vân Mẫn quyết định mở hội nghị bàn tròn vô cùng nghiêm túc.

Thế là hôm sau Dung Miên về quán cà phê mèo.

Vì bánh ngọt chỉ có thể bày ra đĩa ăn ngay tại quán chứ không thể đựng vào ly nhựa rồi dập nắp kín như đồ uống, Vân Mẫn sợ lông mèo có thể sẽ gây ra rắc rối nên trước giờ không cho bánh ngọt vào trong thực đơn.

Nhưng vì có không ít khách hàng đề xuất vấn đề này nên mới đây Vân Mẫn mới quyết định thêm mục bánh ngọt vào coi như thử nghiệm.

Vân Mẫn chọn lựa rất lâu, cuối cùng chốt lại sẽ chọn giữa hai món là bánh mousse rắc bột cà phê hình mèo và bánh cheese hình chân mèo.

Để Khổng Tam Đậu không cảm thấy lạc lõng, Vân Mẫn cho cô nàng quyền đặt tên cho món bánh ngọt này, Khổng Tam Đậu cực kì khoái chí.

Tiếp theo là phần bỏ phiếu.

“Hình như không phải ai cũng ăn được cheese, nên cháu chọn mouse cà phê.”

Quách Ngũ Quỳ ngẫm nghĩ một lát rồi ỉu xìu nói: “Thực ra loại nào cũng được, đằng nào cháu cũng là người bưng bê.”

Dung Miên nói: “Nhưng hễ ngửi thấy bột cà phê là tớ sẽ muốn hắt hơi.”

Khổng Tam Đậu ở bên cạnh vội vàng đề xuất: “Sao chúng ta không mua khoai lang nhỉ, khoai lang nướng cũng ngon mà, tui bỏ phiếu cho khoai lang nướng!”

Cuối cùng, bánh cheese chiến thắng với số phiếu cách biệt sát nút – chỉ ba phiếu. Một phiếu của Khổng Tam Đậu coi như bỏ quyền bầu chọn, hội nghị kết thúc viên mãn.

Khổng Tam Đậu rất tức giận, cô nàng nói rằng quyết định đặt tên món bánh cheese này là Khoai Lang Nướng. Anh em họ Quách đành phải khổ sở làm công tác tư tưởng cho cô.

Có điều cơn giận của Khổng Tam Đậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ một lát sau cô đã bắt đầu vui vẻ chia cho mọi người đặc sản mực khô xé sợi mua ở sân bay. Sợi mực rất dai, vừa tươi vừa thơm, ai ăn cũng khen ngon.

“Có phải sắp sáu giờ rồi không, em phải trốn trước đây, hình như nam sinh đại học kia sắp đến rồi.” Quách Ngũ Quỳ nhét một đống mực khô vào miệng, lúng búng nói, “Hôm qua vừa vào cửa đã ôm em hôn tới tấp, em không thở nổi luôn, sợ chết khiếp.”

Khổng Tam Đậu đưa túi mực khô xé sợi cho Dung Miên, Dung Miên rút ra hai sợi tiếp tục xé thành những sợi mảnh hơn để dễ dàng nhấm nuốt.

Quách Tứ Qua giội nước lạnh: “…Rõ ràng là tại dạo trước em muốn lập thành tích quá, tiếp đãi người ta rõ niềm nở, hết cọ rồi lại liếm, nịnh nọt cho lắm vào. Giờ người ta không hôn em thì hôn ai?”

Dung Miên lập tức dừng tay. Cậu nghiêng đầu nhìn Quách Ngũ Quỳ, chớp nhe mắt như có điều suy nghĩ.

***

Chung Tập cứ tưởng mình xong xuôi rồi, ai ngờ trang bìa tạp chí cũng lấy cảnh biển, thế là anh lại phải hứng gió biển nguyên một ngày nữa.

Nhiếp ảnh gia tên là Nhậm Lôi, một người bạn cũ của Chung Tập.

Nhà Nhậm Lôi nuôi ba chú chó lớn, bát ăn cơm toàn xài hàng khủng, khi phải đi công tác xa cô còn thuê nhân viên chuyên trông chó đến cho chúng ăn rồi dẫn chúng đi dạo. Cô thường đăng ảnh bữa ăn hàng ngày của ba chú chó lên tường nhà, hoa quả, rau củ, nội tạng đều đủ cả, còn có mấy thứ bột kỳ lạ gì đó nữa, phải nói là ăn còn ngon hơn người.

Mỗi lần Nhậm Lôi gặp Chung Tập, cô đều thích khoe với anh ảnh mấy chú chó nhà mình, lần này anh cũng không tránh thoát.

Không biết có phải do hậu di chứng của những chuyện đã xảy ra không, nhìn ba chú chó ngoác miệng cười ngốc nghếch trong ảnh, Chung Tập cứ có cảm giác giây tiếp theo chúng sẽ biến thành ba người đàn ông cường tráng đứng thẳng dậy.

“Chó là một phần không thể tách rời trong cuộc đời của mình.” Nhậm Lôi cất điện thoại thở dài nói, “Kể từ khi có bọn nó, tâm trí mình cũng được thanh lọc theo, dù hàng ngày đi làm vất vả đến mấy, về nhà xoa ba đứa ngốc này, thơm tai chúng nó mấy cái là mình cảm thấy có thể sống thêm mấy trăm năm nữa.”

Chung Tập cười đáp: “Không đến mức ấy chứ.”

“Thôi, có nói cậu cũng không hiểu.” Nhậm Lôi nói, “Cậu đã nuôi thú cưng bao giờ đâu.”

Thế là thầy Chung không hiểu một cái gì lại bắt đầu bồn chồn không yên.

Hôm đó anh ăn ba hộp đồ ăn mèo xong bụng dạ lộn tùng phèo nguyên cả ngày, nhưng được cái nhờ thế mà xua tan hết tâm lý tự ti nhạy cảm của Dung Miên.

Hôm đó Dung Miên không ở lại với anh nên hai hôm nay Chung Tập vẫn hơi thấp thỏm. Anh không thể nói rõ rốt cuộc quan hệ của hai người hiện giờ là gì, cũng không biết phải nói chuyện này với Dung Miên như thế nào. Nhưng nếu không nói thì tình trạng của họ cứ ở trong trạng thái bế tắc như vậy mãi.

Sau khi chụp xong, Chung Tập lên chuyến bay sớm về nhà.

Khoảnh khắc mở cửa ra thấy đèn huyền quan đang sáng, Chung Tập thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi anh gọi tên Dung Miên lại không có tiếng đáp lại.

Anh dừng lại, xoay người, đang định thay giày rồi lên lầu xem thế nào thì lơ đãng liếc mắt nhìn một góc trong phòng khách, sau đó toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ.

Chung Tập nhìn thấy chú mèo đen từng xuất hiện trong vườn hoa nhà mình, hay đúng hơn phải nói là…Dung Miên ở trong lốt mèo.

Có điều lần này nó không đứng ngoài ban công phòng bếp mà ngủ ngay cạnh chậu cây cảnh trên bệ cửa sổ phòng khách, bên trong khoảng sáng ấm áp ánh mà mặt trời chiếu tới.

Nó cuộn thành một cục lông nhỏ, tứ chi co lại giấu dưới cơ thể, chỉ lộ ra đôi tai nhọn. Tai nó mỏng và mềm, dưới ánh nắng trông như thể trong suốt vậy. Còn cái đuôi lông xù thì ôm xung quanh người, chóp đuôi có nhúm lông trắng thỉnh thoảng lại khẽ động đậy theo nhịp thở phập phồng.

Chung Tập cảm thấy tim mình cũng theo đó mà chệch mất một nhịp.

Mèo đen nhỏ rất cảnh giác, thoáng nghe thấy chút động tĩnh đã lập tức mở mắt, nhìn thấy Chung Tập, nó bèn chậm rãi đứng dậy nghiêng đầu nhìn anh, sau đó khẽ kêu “meo” một tiếng.

Giống nhau như đúc.

Chung Tập hít sâu một hơi, nhất là động tác nghiêng đầu, dáng vẻ yên lặng quan sát đánh giá người khác này, phải nói là…giống Dung Miên y như đúc.

Chung Tập cảm thấy tay mình hơi run, anh khẽ gọi tên Dung Miên.

Chung Tập: “Em, sao em…”

Mèo đen nhỏ không thể dung ngôn ngữ loài người trả lời Chung Tập, thế là nó “meo” một tiếng, nhảy phốc lên ghế sô pha ngẩng đầu ngửi đầu ngón tay anh.

Chung Tập còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy nó cúi đầu tự dụi đầu vào lòng bàn tay anh.

Chung Tập ngừng thở.

Lông nó rất mềm, có lẽ vì nằm phơi nắng lâu nên nhiệt độ cao hơn so với tay Chung Tập một chút, anh cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, đó là một loại xúc cảm rất đặc biệt.

Mèo con ngửa mặt lên bắt đầu yên lặng nhìn Chung Tập chăm chú.

Đôi mắt tròn xoe của nó sáng màu hổ phách, rõ ràng không nói lời nào nhưng Chung Tập lại có cảm giác dường như nó đang chờ anh chủ động vuốt ve nó.

Bỗng nhiên anh cảm thấy hơi luống cuống.

Lúc trước tưởng đây là mèo hoang bình thường thì anh chẳng e dè gì, anh có thể một tay xách gáy nó lên rồi nhìn hai viên bi sau mông nó cả ngày không ngại. Nhưng giờ thì khác, chỉ nhìn nó thôi anh đã bất giác thả nhẹ hơi thở rồi chứ đừng nói đến sờ, chỉ sợ sờ vào sẽ lập tức tan chảy mất.

Hình như mèo đen nhỏ cũng nhận ra sự bối rối của Chung Tập. Nó do dự một chút, hồi lâu sau lại tiếp tục nhích lại gần dựa vào bàn tay đang lửng lơ giữa chừng của anh.

Thế rồi Chung Tập nhìn thấy nó cúi đầu, lè lưỡi liếm đầu ngón tay anh một cách thân thiết và hết sức dịu dàng.
— QUẢNG CÁO —