Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 179: 179




Phó Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu, cô không muốn bởi vì chuyện đã qua tiếp ồn ào, động tĩnh quá lớn, khó chịu nhất vẫn là cô.

Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh lại tức giận: "Còn có thể là ai? Ngoại trừ con chó Bạc Minh Thành kia, còn có thể là ai?"
Phó Ngọc Hải nhìn Thẩm Thanh Ngọc một hồi: "Tôi đã biết."
Nói xong, anh ta đưa tay kéo Thẩm Thanh Ngọc qua, lập tức nói với Trần Ánh Nguyệt: "Cô Trần yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Trần Ánh Nguyệt ngơ ngác, vừa định hỏi bọn họ muốn đi đâu, Phó Ngọc Hải đã lôi kéo Thẩm Thanh Ngọc đi xa.

Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay mình bị lôi kéo, nhịn một chút, không giãy ra.

Cô hơi bất đắc dĩ: "Phó Ngọc Hải, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Cô cũng không muốn hiện tại chạy đến trước mặt Bạc Minh Thành, lại cho anh cơ hội nhục nhã mình.


Phó Ngọc Hải đi ở phía trước quay đầu nhìn cô một cái: "Không phải muốn rời khỏi nơi này sao?"
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu, hơi dở khóc dở cười: "Vậy cũng không cần đi nhanh như vậy."
Đằng sau không có chó đuổi.

Phó Ngọc Hải trước mặt nghe được lời này của cô, đột nhiên ngừng lại, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua giày cao gót hơn mười cm trên chân Thẩm Thanh Ngọc, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi đã biết."
Dứt lời, đột nhiên anh bế cô kiểu công chúa lên.

Thẩm Thanh Ngọc không kịp phản ứng, chỉ là hai tay ôm lấy cổ Phó Ngọc Hải theo bản năng.

Động tác này của Phó Ngọc Hải, không chỉ để Thẩm Thanh Ngọc trở tay không kịp, ngay cả những người khác trong bữa tiệc cũng ngạc nhiên không thôi.

Thẩm Thanh Ngọc rất nhanh kịp phản ứng, vội vàng gọi anh ta: "Phó Ngọc Hải, anh thả tôi xuống trước!"
Người này làm sao vậy, động một chút lại thích ôm người!
Hiện trườ tiệc tối, đột nhiên xuất hiện một màn như thế, không ít người đều vô thức nhìn sang.

Thấy rõ ràng nam nữ chính xong, đám người càng ngạc nhiên.

Thời gian trước có người đồn hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải quen nhau, còn có chó săn nhàm chán chụp được đêm khuya Phó Ngọc Hải đi ra từ trong căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc.

Bây giờ Phó Ngọc Hải ôm công chúa Thẩm Thanh Ngọc trước mặt nhiều người như vậy, đây không phải tuyên bố thì là gì?
"Giày cao gót của em cao quá, bước đi không thoải mái."
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười ấm áp, hoàn toàn không muốn thả cô xuống, Thẩm Thanh Ngọc cứ bị anh ta ôm một đường đi ra sảnh tiệc tối như vậy.


Đúng lúc Châu Du Dân quay trở lại đến định tìm Giang Sơ Ảnh thấy cảnh này, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp hình, trở tay gửi cho Bạc Minh Thành.

Phó Ngọc Hải một đường ôm Thẩm Thanh Ngọc ra khách sạn, đến bên cạnh xe của mình, anh ta mới khom người đặt cô trên đất.

Thẩm Thanh Ngọc đứng vững, cười nhạt nhìn anh ta: "Phó Ngọc Hải, vừa rồi là anh cố ý à?"
Phó Ngọc Hải cũng cười, lại không trả lời vấn đề này của cô mà mở cửa xe: "Lên xe đi, dẫn em đến chỗ tốt."
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy anh ta nói vậy, nhìn anh ta một cái, khom người ngồi vào trong xe: "Đi đâu?"
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa hơi cong cong, đưa tay giúp cô đóng cửa xe, lập tức vòng lại bên ghế lái, lên xe, lại không lập tức lái xe: "Gót chân sưng kìa."
Anh ta nghiêng người sang, trực tiếp giơ chân Thẩm Thanh Ngọc lên.

Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy trên mắt cá chân ấm áp, kịp phản ứng, Phó Ngọc Hải đã kéo giày cao gót trên chân cô xuống.

Hôm nay mang giày cao gót mới, mài gót chân cũng không phải là chuyện lạ gì, Thẩm Thanh Ngọc sớm đã thành thói quen.

Cô rụt rụt chân lại: "Qua mấy ngày là hết."

Phó Ngọc Hải nhìn cô, từ áo khoác âu phục lấy ra hai miếng băng dán cá nhân ra: "Tôi nghĩ hẳn em không phải rất muốn tôi ra tay."
Thẩm Thanh Ngọc đối đầu cặp mắt đào hoa kia, mặt mày giật giật, đưa tay cầm băng dán cá nhân qua: "Cảm ơn."
"Còn có một cái chân khác."
Thẩm Thanh Ngọc xé băng dán cá nhân, cúi người dán lên băng dán cá nhân trên gót chân bị xước.

Vừa dán xong chân bên phải, đột nhiên trước mặt có thêm đôi giày nhỏ màu trắng.

Là Phó Ngọc Hải đưa tới.

"Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ em đợi chút nữa còn muốn mang đôi giày cao gót này mài chân của mình sao?"
Phó Ngọc Hải nói xong, dừng một chút: "Mặc dù mang giày cao gót nhìn rất đẹp, nhưng trả giá hơi lớn.".