Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 322: 322




Nghe thấy lời Phó Ngọc Hải nói, Thẩm Thanh Ngọc thu hồi suy nghĩ, nhưng vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng: “Anh ta có biết hay không cũng không quan trọng.”
Dù Bạc Minh Thành có biết hay không thì anh ta vẫn họ Bạc.

Hơn nữa, Bạc Minh Thành không phải là một kẻ ngốc, Bạc Vĩnh Cơ đã làm nhiều chuyện sau lưng anh ta như vậy, ngay cả Phó Ngọc Hải và cô đều nhận ra có điều gì đó không ổn, là cháu trai của Bạc Vĩnh Cơ, lẽ nào anh ta không nhận ra một chút nào sao?
Điều đó là không thể nào.

Không thể nào Bạc Minh Thành không biết.

Trái tim đang lo lắng của Phó Ngọc Hải lập tức nhẹ nhõm khi nghe được những lời này của Thẩm Thanh Ngọc.

Anh hơi mím đôi môi mỏng, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa một loại mong đợi nào đó, có chút kiềm chế nhìn về phía cô: “Cần giúp đỡ không?”

Thẩm Thanh Ngọc đóng văn kiện lại, nở nụ cười với Phó Ngọc Hải: “Phó Ngọc Hải, cảm ơn anh, nếu như không phải là anh, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể điều tra được những chuyện này.”
Cô dừng lại rồi nói: “Nhưng mà đây là chuyện giữa tôi và nhà họ Bạc, tôi không muốn liên lụy đến anh.”
Ánh sáng trong đôi mắt hoa đào trở nên ảm đạm, nhưng ngay sau đó, Phó Ngọc Hải đã khôi phục lại: “Được.”
Nói xong, Phó Ngọc Hải liếc nhìn đồng hồ: “Tôi còn một cuộc họp lúc ba giờ, không làm phiền em nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc cười gật đầu: “Tôi tiễn anh.”
Anh không từ chối.

Thẩm Thanh Ngọc đi theo Phó Ngọc Hải đến trước cửa, chờ anh mang giày xong, cô mở cửa ra: “Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, tôi biết cảm ơn bằng lời nói như thế này thực ra không có tác dụng gì, chờ tôi giải quyết xong việc trong khoảng thời gian này, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh thật tốt.”
Phó Ngọc Hải thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Anh đưa tay xoa đầu cô: “Mặc dù tôi biết em sẽ không tìm tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu em gặp bất cứ khó khăn gì, đầu tiên cứ gọi cho tôi, điện thoại của tôi luôn hoạt động hai mươi bốn giờ vì em.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào đôi mắt hoa đào kia, trong ý cười dịu dàng là khuôn mặt của cô.

Thẩm Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên, trong lòng khẽ run lên.

Cô cúi đầu xuống, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng, nếu như ngày hôm đó Phó Ngọc Hải ôm lấy cô khi cô ngất xỉu, liệu kết cục của câu chuyện sẽ khác hay không?
Nhưng mà không có nếu như.

Hôm đó người cứu cô là Bạc Minh Thành, sau đó người mà cô chú ý đến cũng là Bạc Minh Thành, cuối cùng người mà cô yêu cũng là Bạc Minh Thành.


Nhưng mà đã nhiều năm trôi qua, có lúc Thẩm Thanh Ngọc vẫn nghi ngờ rốt cuộc thì chàng trai ngày hôm ấy có phải là Bạc Minh Thành hay không.

Hình như ngoài sự dịu dàng ngày hôm đó, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng nào từ anh ta nữa.

Nhưng trên thẻ học sinh trong túi áo đồng phục lại ghi rõ ba chữ “Bạc Minh Thành”.

Thẩm Thanh Ngọc thu hồi suy nghĩ, khóe môi nở nụ cười với Phó Ngọc Hải: “Đi đường cẩn thận.”
“Ừ.”
Phó Ngọc Hải đáp lại, nhưng người lại không rời đi.

Thẩm Thanh Ngọc đang định đóng cửa đi vào nhà, nhưng thấy anh vẫn đứng ở cửa, cô có chút khó hiểu: “Còn chuyện gì sao?”
Người đàn ông nhìn cô, cảm xúc trong mắt có chút giãy dụa: “Thẩm Thanh Ngọc, em thích điều gì ở Bạc Minh Thành?”
Anh nghĩ mãi mà không hiểu tại sao mình lại thua Bạc Minh Thành.


Một người lãnh đạm như Bạc Minh Thành thì chỉ có những cô gái ngây thơ vô tri, cho rằng bản thân có thể cứu vớt cả thế giới mới thích một người như vậy?
Nhưng rõ ràng Thẩm Thanh Ngọc không phải loại con gái như vậy.

Cô ấy thông minh, can đảm và quyết đoán, cho dù có nhìn thế nào đi nữa, cô ấy cũng không phải là loại người ngu ngốc như vậy.

Trần Ánh Nguyệt cũng đã từng hỏi cô câu hỏi này.

Khi đó cô đã trả lời như thế nào nhỉ?
Hình như cô nói: “Tuy rằng Bạc Minh Thành thực sự rất lãnh đạm, nhưng không phải anh ấy không dịu dàng, tớ đã từng cảm nhận được sự dịu dàng ngắn ngủi của anh ấy, nếm được rồi lại nghiện, cho nên không kìm lòng được.”.