Chuyện này không chỉ khiến khác bên dưới ngạc nhiên mà cả Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải cũng sững sờ.
Thẩm Thanh Ngọc không ngờ đến Phó Ngọc Hải sẽ lên sân khấu, hôm đó cô nói với anh rồi, cô nghĩ hôm nay anh sẽ không bốc đồng, không ngờ Phó Ngọc Hải vẫn lao lên sân khấu.
Đây là chuyện của cô và nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ngọc không muốn dính líu đến Phó Ngọc Hải.
Thấy anh lên sân khấu, Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng gọi anh trong hỗn loạn: “Phó Ngọc Hải.”
Giọng cô không lớn, hôm nay nơi tổ chức hôn lễ rất lớn nhưng Thẩm Thanh Ngọc đứng dưới sân khấu, cô vẫn chưa lên tiếng, Phó Ngọc Hải đã nhìn thấy cô.
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc mặc chiếc đầm dài đơn giản, tóc cột lên, đeo kính đen trên mặt.
Chẳng trách không ai phát hiện Thẩm Thanh Ngọc bên dưới, cô ăn mặc như vậy, khách khứa cứ nghĩ là ngôi sao nào đó đến tham dự cho vui.
Phó Ngọc Hải phản ứng rất nhanh, quay người xuống sân khấu, đi đến bên Thẩm Thanh Ngọc.
Còn Bạc Minh Thành trên sân khấu cũng đã nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc bên dưới.
Thẩm Thanh Ngọc thấy ánh mắt của anh ta thì không còn che giấu nữa, cô gỡ chiếc kính đen xuống để lộ ra gương mặt tinh tế nhỏ gọn của mình.
Người bên cạnh nhanh chóng nhận ra cô: “Là Thẩm Thanh Ngọc.”
“Đây mới là Thẩm Thanh Ngọc! Người trên sân khấu không phải Thẩm Thanh Ngọc thật! Cô dâu hôm nay không phải Thẩm Thanh Ngọc!”
Xung quanh xì xầm bàn tán, Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào mắt Bạc Minh Thành hai giây rồi nhếch môi lên, đôi môi đỏ khẽ động, thốt ra hai chữ không tiếng: “Đáng đời.”
Dưới ánh đèn, sắc mặt Bạc Minh Thành trắng bệch, anh ta nghiêng đầu nhìn Lâm Mai Chi mặc váy cưới nói: “Sao em lại ở đây!”
Lâm Mai Chi nhìn Bạc Minh Thành, tầm mắt rơi vào đôi mắt đỏ lên của anh ta, nụ cười trên gương mặt bất chợt cứng đờ: “Là, là Thẩm Thanh Ngọc.”
Nửa tháng trước, Thẩm Thanh Ngọc đến tìm cô ta “hợp tác”, Lâm Mai Chi còn tưởng Thẩm Thanh Ngọc đùa.
Lâm Mai Chi cũng không dám tin lắm.
Cho dù ban đầu Thẩm Thanh Ngọc nói với cô ta, cô ta và Thẩm Thanh Ngọc đều là con cờ của ông cụ Bạc, mỗi bước đi của bọn họ đều nằm trong sắp xếp của ông cụ Bạc, cô ta vẫn không dám tin.
Dù sao Lâm Mai Chi biết rõ, ân oán giữa mình và Thẩm Thanh Ngọc cũng không tốt đến đâu.
Ngay vào hôm qua, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên gọi điện thoại cho cô ta, hỏi cô ta suy nghĩ xong chưa.
Sáng sớm hôm nay ra ngoài, Lâm Mai Phương còn không ngừng khuyên cô ta nói có lẽ đây là cái bẫy của Thẩm Thanh Ngọc.
Nếu như nửa đường Thẩm Thanh Ngọc xuất hiện chỉ trích Lâm Mai Chi giả mạo cô, cô ta sẽ chết không đối chứng, đến lúc đó không chỉ bị dư luận chỉ trích mà còn bị ông cụ Bạc hành chết.
Nhưng khi thấy Thẩm Thanh Ngọc, Lâm Mai Chi đột nhiên tin cô.
Cô ta cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc không phải đùa.
Vì thế thay váy cưới của Thẩm Thanh Ngọc, đội khăn trùm lên, chỉ cần hôn lễ kết thúc, cô ta bước vào nhà họ Bạc, cho dù bọn họ phát hiện cô ta không phải Thẩm Thanh Ngọc, hôn lễ hôm nay lớn như vậy, cô ta chỉ cần quậy lên, nhà họ Bạc vẫn muốn giữ chút mặt mũi, chỉ đành nhận người nửa đường bị đánh tráo là cô ta làm bà hai thôi.
Đáng tiếc, vận may của Lâm Mai Chi hơi kém chút, chỉ cần kiên trì thêm mười phút nữa là được rồi, chỉ cần mười phút.
Bây giờ khăn trùm đầu rơi rồi, người có mặt ở đây đều biết cô ta không phải Thẩm Thanh Ngọc.
Ánh mắt Bạc Minh Thành nhìn cô ta như muốn giết cô ta vậy.
Lâm Mai Chi hơi thất vọng nhưng cô ta còn sợ hơn, cô ta chỉ đành lên tiếng đổ hết tội lên người Thẩm Thanh Ngọc.
Mà trên thực tế, những thứ này, cũng đúng thật là Thẩm Thanh Ngọc bày ra.
Cô ta không làm gì hết, cô ta chẳng qua chỉ nghe lời Thẩm Thanh Ngọc, hôm nay đến đây thế cô mà thôi.
Thế nhưng Bạc Minh Thành không nghĩ vậy, anh ta u ám nhìn Lâm Mai Chi.
Anh ta không tin, chắc chắn những thứ này là kế hoạch của Lâm Mai Chi!