Không biết Bạc Minh Thành đứng ở đó bao lâu, điện thoại trong túi vang lên anh ta mới quay về thực tại.
Cảm xúc trong mắt chưa kịp thu về, khi cúi đầu vẫn còn vài phần đau đớn kìm nén.
Điện thoại trong túi vẫn vang vẫn run, Bạc Minh Thành chỉ thấy phiền phức.
Anh ta không muốn bắt máy, nhưng là Bách Gia Tính gọi đến.
Bạc Minh Thành nhìn màn hình hiển thị, lúc sau anh ta mới bắt máy, mắt cúi xuống thu lại tất cả cảm xúc, khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, vừa quay người rời đi vừa bắt điện thoại: "Thư ký Bách?"
"Cậu hai, ông cụ muốn gặp cậu."
Tại sao ông cụ Bạc muốn gặp anh ta, Bạc Minh Thành biết rõ.
"Tôi biết rồi."
Anh ta đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Thẩm Quốc Vinh lên tiếng, trên mạng vừa đăng tải, cả giới đều nháo nhào cả lên, nhà họ Bạc lại trở thành câu chuyện cười sau giờ rảnh rỗi.
Khi Bách Gia Tính nhìn thấy tin tức, theo bản năng giấu tin này đi.
Nhưng y tá của bệnh viện lại lỡ miệng, Bách Gia Tính phòng được người khác, không phòng được người của bệnh viện.
Qua một đêm, ông cụ Bạc đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ăn xong bữa sáng còn biết bảo Bách Gia Tính chuẩn bị xuất viện.
Chỉ trong khoảng thời gian Bách Gia Tính đi làm thủ tục, quay về thấy ông cụ Bạc lạnh mặt ngồi trên giường bệnh.
Thấy ông ta về, ông cụ Bạc giơ tay vứt cây gậy trên tay cho ông ta: "Bách Gia Tính, gan ông lớn rồi, bây giờ còn biết giấu tôi nữa!"
Bách Gia Tính vừa nghe đã biết ông cụ Bạc đã biết, ông ta cũng không cần biện bạch: "Ông cụ, đêm qua ông mới vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói ông cần nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi? Bây giờ tình hình này, ông cảm thấy tôi còn nghỉ ngơi được hay không?"
Ông cụ Bạc vào phòng cấp cứu, Bách Gia Tính làm thủ tục xuất viện cho ông ta, cũng vì trong nhà có bác sĩ gia đình, môi trường tốt hơn chút.
Nhưng không ngờ tin tức lại truyền đến chỗ ông cụ Bạc, Bách Gia Tính chỉ lo ông cụ Bạc lại bị chọc tức, cũng không dám phản bác, chỉ đành khuyên: "Ông cụ, sức khỏe ông quan trọng."
Đúng là ông cụ Bạc rất tức giận, nhưng đêm qua ông ta đã vào phòng cấp cứu một lần, ông ta cũng biết rõ, mình tức giận nữa, vậy thì toi đời.
Tức đương nhiên tức, chỉ là ông cụ Bạc biết khống chế cảm xúc, lạnh mặt bảo Bách Gia Tính đưa ông ta về nhà họ Bạc.
Vừa đến nhà họ Bạc, ông ta đã bảo Bách Gia Tính gọi cho Bạc Minh Thành.
Thẩm Quốc Vinh ngang nhiên nói mấy lời đó với truyền thông, ông cụ Bạc cũng không phải ngốc, sao mà nghe không ra, Thẩm Quốc Vinh đang chế nhạo hôn lễ đó từ đầu đến cuối đều là nhà họ Bạc tự mình đa tình.
Ông ta nghĩ lại thái độ trước sau của nhà họ Thẩm ngày trước, mới phản ứng lai đó chẳng qua chỉ là vở kịch do Thẩm Thanh Ngọc và nhà họ Thẩm cố ý diễn cho ông ta xem.
Ông cụ Bạc đã sống hơn tám chục năm, lần đầu bị người khác cắn ngược lại một cái.
Cục tức này ông ta nuốt không trôi!
Mới sáng sớm Bạc Minh Tâm nhìn thấy bố Thẩm Thanh Ngọc nói với truyền thông đã tức đến tím tái, nhìn thấy ông cụ Bạc từ bệnh viện về, cô ta nghĩ cũng không nghĩ nói với ông cụ Bạc.
"Ông nội! Thẩm Thanh Ngọc này quá đáng quá rồi! Rõ ràng là cô ta coi cả nhà họ Bạc là đồ ngốc!"
"Bây giờ cả Lâm Thành, thậm chí là cả nước đều đang mắng nhà họ Bạc chúng ta không biết xấu hổ! Ông nội, ông không thể bỏ qua cho nhà họ Thẩm như vậy được!"
Ông cụ Bạc trên đường về còn đang tức, lời của Bạc Minh Tâm như châm dầu vào lửa.
"Chuyện này, ông nhất định sẽ khiến cho nhà họ Thẩm cho ông một câu trả lời!"